Tỳ nữ tùy tùng sao? Từ nữ tùy tùng, ừ thế là tiện tỳ à, được đấy, rất oai phong đó chứ, vậy từ nay về sao ta gọi nàng là Dung Nhi hay Dung Dung?
Suýt nữa thì Đoàn Phi nới lỡ điều gì đó, vội vàng sửa lại câu nói ngay, nhưng vẫn cứ nói những câu trêu chọc.
- Ôi.
Tô Dung cúi đầu xuống cắn cắn môi khẽ nói:
- Lúc này ta bắt đầu thấy có chút hối hận rồi đó, người cứ gọi ta là Dung Nhi đi.
- Ha ha Dung Nhi, Dung Nhi.
Đoàn Phi đọc tên vài lần, càng đọc lại càng thích thú, đột nhiên thấy Tô Dung ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn trợn trừng lên, dường như đang có sự nhẫn nhịn gì đó thì phải, hắn vội vàng nói:
- Vậy được rồi, Dung Nhi, bây giờ nàng ăn bát canh gà này lúc còn đang ấm đi, tốt nhất là ăn nhiều một chút, trước kia nàng chưa từng ăn thịt bao giờ sao? Vậy thì quá đáng thương rồi.
Tô Dung thu lại ánh mắt vừa rồi, vừa cầm hũ canh gà vừa nói chuyện với hắn vài câu nữa.
Theo như những gì Tô Dung nói, hồi còn nhỏ nàng được một ni cô xem tướng cho nói rằng trong đời nàng sẽ gặp phải cướp, nên cần phải ăn chay niệm phật từ nhỏ và bái vị ni cô đó làm sư phụ thì mới hóa giải được cái kiếp nạn đó. Người trong nhà ai nấy đều tin theo những gì vị ni cô đó nói, liền để nàng ở lại chùa. Vị ni cô này cũng có chút bản lĩnh, nghe nói vị ni cô đó chính là Minh Tâm sư thái của phái Nga My, hiện tại chưởng môn của phái Nga My là Minh Kính sư thái cũng là sư bá của Tô Dung rồi. Tuy Tô Dung chưa bao giờ tới Nga My, và cũng chưa bao giờ nhìn thấy những đệ tử Nga My, nhưng có những lúc nàng lấy danh nghĩa là đệ tử phái Nga My mà hành tẩu giang hồ.
Đoàn Phi nghe thấy có chút thần thần quái quái là tỏ ra khó chịu ngay, trong lòng có chút khinh thường nghĩ: “Trong đời gặp nạn cướp sao? Ta thấy trong đời gặp nạn làm tỳ nữ, nếu không sao tự nhiên lại trở thành tỳ nữ cho ta chứ?”
Vừa nói vừa ăn và Tô Dung cũng đã chén sạch hũ canh gà rồi, thịt gà cũng ăn vài miếng, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ ăn no được như hôm nay.
Nhìn bộ dạng tham ăn của nàng, Đoàn Phi lắc đầu cười nói:
- Nàng cũng biết nghe lời đó chứ, không cho phép nàng ăn thịt chắc nàng cũng sẽ không ăn vụng đó chứ? Hôm nay cũng coi như nàng đã thưởng thức được hương vị của thịt rồi, cảm thấy thế nào? Có ngon hơn ăn những thứ rau quả không?
Tô Dung có vẻ ngượng ngùng hé miệng cười nói:
- Ngon lắm, suýt chút nữa thì ta đã nuốt cả lưỡi mình vào bụng rồi, hôm nay đã khai giới, sợ rằng từ nay về sau khó mà giữ giới được nữa rồi.
Đoàn Phi cười nói:
- Đại kiếp trong đời của nàng chẳng phải đã qua rồi đó sao? Còn cần gì phải giữ giới này nọ nữa. Tô cô nương, nàng vừa mới ăn bát canh kia cũng nhiều dầu mỡ, tốt nhất nàng nên đi đi lại lại trong phòng rồi sau đó nghỉ ngơi, ta còn huynh đệ đứng ngoài đợi, đợi vài hôm nữa sức khỏe của nàng tốt lên một chút thì ta sẽ giới thiệu cho, ta cáo từ đây.
- Công tử không nên khách khí như vậy với nha hoàn chứ, ba chữ Tô cô nương đừng nên nhắc tới nữa, nếu công tử có công sự thì công tử cứ đi đi.
Tô Dung nói xong đứng dậy hành lễ, vẻ rất ra dáng của một nha hoàn.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, quay người rời khỏi. Tô Dung đợi hắn đi xa xa sau đó quay về ngồi xuống chiếc ghế, đôi mắt chậm rãi tuôn ra những giọt lệ, trong lòng nàng như muốn kêu lên:
- Sư phụ à, đệ tử đã phụ sự phó thác của người. Sư phụ à, đệ tử quả thật phải lấy cái chết để đền tội, nhưng cũng muốn ôm chút ít hi vọng để sống sót, hôm nay nhất thời xúc động, không biết vì nguyên cớ gì mà lại tư nguyện làm nha hoàn cho Đoàn Phi, cũng không biết làm như vậy đúng hay sai nữa. Sư phụ trên trời linh thiêng nhất định sẽ rất thất vọng.
Sau khi Đoàn Phi rời khỏi Hồi Xuân Đường, lại cầm tờ khế ước kia nhìn lại, đột nhiên, miệng khẽ nhếch lên, một nụ cười thản nhiên lộ ra. Đoàn Phi gấp tờ khế ước lại nhanh chân đi dưới ánh mặt trời, bụng thầm nghĩ:
- Không biết ả nha hoàn này đang định chơi chiêu trò gì nữa, hí hí, nếu muốn chơi với ta thì nàng còn non và xanh lắm. Thời gian một năm còn sợ không đủ để trị nàng sao?
Đoàn Phi tự nhiên có thêm một nha đầu, nàng không những là một hiệp nữ, mà nàng còn tự nguyện làm vậy, suốt dọc đường hắn cảm thấy rất hứng thú. Vừa đi qua cây cầu mới, liền nghe thấy Lưu Bích và đám người hô to gọi nhỏ chạy tới, Đoàn Phi ngẩn người ra, giương mắt nhìn phía sau lưng bọn họ, không thấy có người đang đuổi theo, vậy là sao nhỉ?
- Phi ca, Phi ca, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi.
Thạch Bân chạy bán sống bán chế tới nói:
- Mau mau về nha phủ Ứng Thiên có rất nhiều rất nhiều vị đại nhân đang ở đó đợi người.
Đoàn Phi cảm thấy khó hiểu nói:
- Đợi ta sao? Đợi ta làm gì vậy? Chẳng phải hôm nay Mã đại nhân đã cho phép bọn ta được nghỉ một ngày sao? Lẽ nào bọn họ lại nghe nhầm gì rồi, hay lại muốn mời ta dự tiệc gì sao?
- Không phải không phải, nghe nói xảy ra một vụ án mạng, những vị đại nhân kia muốn đợi huynh về để phá án.
Quách Uy thở hổn hển rồi thay Lưu Bích trả lời.
- Á!
Đoàn Phi trợn tròn mắt lên, bản thân chỉ là bộ đầu của phủ Dương Châu, khi tới phủ Ứng Thiên thì chẳng phải là cái đinh rỉ gì cả, phủ Ứng Thiên và Ngũ thành Binh Mã Ti có rất nhiều vị đại nhân chẳng nhẽ họ đều ăn không ngồi đó sao? Dựa vào cái gì mà xảy ra vụ án bắt hắn tới phá án chứ?
Hắn không biết rằng tự hôm nào mà Ngũ thành Binh Mã Ti chỉ huy sứ Vương Bình lại bị đám người lợi dụng đêm tới hung hăng tới nhà vơ vét hết tài sản, do vậy tất cả những quan lớn nhỏ trong thành Nam Kinh ai nấy đều biết vụ này, và mọi người đều tin rằng có một tên tiểu bộ đầu là Đoàn Phi phía sau có hậu thuẫn rất lớn, nhất định không được đắc tội, nếu không sẽ đắc tội với hắn, tới lúc đó phía hậu thuẫn của hắn sẽ ra tay giúp hắn.
Không ai biết được rằng đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi, trong chốn quan trường thì những vị quan lớn hay thích ra vẻ thần bí, còn những kẻ dưới thì cứ thích tung hô, cho nên câu chuyện của Đoàn Phi được thêu dệt lên ngày một thần bí hơn. Nghe nói một ngày nào đó của mười năm về trước, một vị quan lớn đã từng đến huyện Bảo Ứng, sau một lần phong lưu thoáng qua thì đã có Đoàn Phi. Cũng có người nói rằng một vị đại nhân nào đó rất sủng ái một nguời phụ nữ và đưa tới huyện Bảo Ứng để hạ sinh con. Tóm lại mọi người đều phát huy hết những trí tưởng tượng của mình để hình dung ra một nhân vật có tiếng tăm nào đó, cứ thế khiến mọi người càng thấy kính nể Đoàn Phi hơn.
- Nghe nói từ nhỏ Đoàn Phi đã được một vị cao nhân nuôi dưỡng. Vị cao nhân đó không dạy hắn tứ thư ngũ kinh, chỉ dạy hắn các loại tạp học, cho nên hắn mới không đi thi Trạng Nguyên và chỉ làm chức bộ đầu, nếu không phải như vậy, thì sao hắn lại có một nhận thức rộng rãi như vậy chứ?
- Cái này chắc ngươi không biết chứ? Nghe nói bên cạnh Đoàn Phi luôn có một vị cao nhân chỉ điểm và bảo hộ. Giống như cuộc đại chiến ở thị trấn Hải An thuộc huyện Như Cao với giặc Oa có một tên giặc Oa rất hung tàn, lúc đó Đoàn Phi chắc chắn sẽ nguy hiểm, đột nhiên một bóng người bay tới, và tên giặc Oa kia bị chém thành hai phần. Bóng người kia hiện hữu trên không trung rồi sau đó bái lễ Đoàn Phi một bái rồi biến mất. Ta nghe nói người tới trợ giúp cho Đoàn Phi đó chính là Dương Kiếm đệ nhất cao thủ trong thiên hạ nhưng đã ẩn cư.
- Đó đều là những chuyện cũ rích từ hồi tám hoánh nào rồi, mọi người không có chuyện gì mới mẻ hơn sao? ha ha lai lịch bất phàm của Đoàn Phi thì không ai còn nghi ngờ gì nữa, mọi người biết không? Hôm qua mới có người điều tra về hắn, nghe nói trong người hắn mang theo khoản tiền lớn, cũng đã phái quản gia tới thành Nam Kinh mua ba tòa nhà lớn, ít nhất cũng phải tiêu tốn năm mươi vạn lạng? nếu lai lịch của hắn không bình thường thì làm sao có nhiều ngân lượng như vậy được chứ.
Những câu chuyện đó càng ngày càng trở nên ly kỳ, càng truyền ra ngoài thì càng hợp lý, theo bản năng nên mọi người đều truyền những tin tức rất có hứng thú, đem những thứ không hay ẻm đi hoặc cố tình hợp lý hóa nó. Trong con mắt và tâm hồn của mọi người thì những gì thuộc về Đoàn Phi thì đó là hợp lý hết.
Hoàng đế Bệ hạ dừng chân ở Nam Kinh, du hành tự tại hoan lạc quên hết cả trời đất, khiến những đám quan viên ở Nam Kinh đều quên hết cả công sự. Mọi người sợ rằng trước mặt Hoàng đế xảy ra sai sót gì, làm những việc gì cũng không dám làm to, nên cần tìm người đến hỗ trợ, cho dù làm có tốt hay xấu thì cũng chẳng liên quan gì tới bản thân mình, cũng đúng thời điểm này, lại xảy ra một vụ án mạng.
Mọi người khó khăn lắm mới duy trì được hiện trường vụ án không bị xáo trộn, hơn nữa người chết không phải là người bình thường, mà là một giám sinh của Quốc Tử Giám. Cũng giống như những nghiên cứu sinh của đại học Thanh Hoa bây giờ, ở thời hiện đại thì sinh viên không đáng giá lắm, có chết thì cũng xong thôi, nhưng ở thời nhà Minh thì lại không như vậy. Quốc Tử Giám vừa kiểu như bộ giáo dục vừa là cơ quan học phủ cao nhất. Những học sinh ở đó đều là những người có máu mặt hoặc là gia cảnh không tầm thường, một khi học thành tài thì đều làm một chức quan nào đó. Nếu vụ án càng kéo dài hoặc không thể phá án được, có người báo cáo lên trên thì chỉ có nước phế quan về quê hoặc rơi đầu như chơi.