Đối với những người dân trong hai thôn, những lời như vậy thường chỉ coi như là quạ đen nóng vội, nhưng giờ thì khác, trước mắt còn có một thi thể mới chết nằm đó, ai cũng không muốn trở thành người tiếp theo, cũng không muốn trở thành hung thủ để khiến cả thôn phải hổ thẹn. Nghe thấy những đoạn xúc động, những kẻ ít tuổi kinh nghiệm sống chưa nhiều liền khóc thét, dưới sự xui khiến của sai dịch, nhiều người nữa cũng khóc thút thít. Người càng nhiều thì càng dễ bị lây nhiễm cảm xúc của những người xung quanh, tình cảnh này không thể cứu vãn, những người ôm đầu khóc lóc càng ngày càng nhiều, những người chờ lệnh thôn trưởng cũng ngày nhiều thêm.
La Phong đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, người đó là do tôi lỡ tay đánh chết, hãy bắt tôi đi. Thôn trưởng, Dung Hữu thúc, ruộng đó trả lại cho Long gia thôn đi, hai thôn chúng ta không cần đấu đá nữa rồi. Yêm Yêm mới có ba tuồi, tôi không muốn nó giống tôi cả ngày đánh đá. Yêm Nương cũng vẫn lo lắng cho tôi, nàng sẽ chết mà không nhắm mắt mất.
- Bắt tôi đi, người là do tôi đánh chết.
Người dân La gia thôn, Long gia thôn hầu như đều đứng dậy, bọn họ vọt tới trước tọa án của Đoàn Phi, vọt tới trước mặt đám công sai, tranh cướp, xem ra còn kích động hơn cả lúc đánh nhau trước đó.
Thấy cảnh tượng đó, Đoàn Phi thở phào nhẹ nhõm. Tô Dung vừa cúi đầu tránh né cảnh mình trần núi thịt trước mắt, vừa âm thầm cảm than, lòng người rất dễ bị ảnh hưởng như vậy, khó trách những người bị lường gạt mấy ngàn năm qua chỉ càng nhiều thêm mà không hề vơi bớt, thiên hạ muốn thái bình quả thật quá khó khăn.
Bọn người Thạch Bân lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ tới mức há mồm trợn mắt. Ai trong số họ cũng không ngờ rằng sự tình lại phát triển theo chiều hướng đó, nhất là Thụy Châu Phủ phán quan Bành Hưng và đám quan văn, bọn nha dịch huyện Thượng Cao. Bọn họ vốn nghĩ Đoàn Phi tuổi còn trẻ, ngoài miệng không có lông làm việc không tốn sức, ý nghĩ viển vông, chỉ biết làm càn, chỉ là quan phẩm của Đoàn Phi cao hơn họ, hơn nữa lại đem theo mật lệnh của tuần phủ đại nhân, bọn họ không thể không phối hợp, không ngờ một thi thể giả, một lời nói như đoạn khẩu hiệu, lại làm cho đám người trong hai thôn trước giờ không nghe theo sự quản giáo của quan phủ, luôn bướng bỉnh không chịu thuần phục trở nên kích động như vậy.
Đoàn Phi nhân lúc “nóng mà rèn sắt”, hắn ho nhẹ một tiếng, Thạch Bân liền đập chiêng kêu lên những tiếng ầm ầm. Nghe thấy âm thanh tiếng chiêng, phía bờ sông lập tức yên tĩnh lại. Đoàn Phi quát:
- Bắt ai, không bắt ai là do bản quan định đoạt, hai thôn các người qua việc này còn muốn thù địch lẫn nhau, thỉnh thoảng lại tụ tập ẩu đả nữa không?
- Không dám, không dám nữa.
Thôn trưởng La gia thôn không còn kiêu căng như lúc đầu, y quỳ trên mặt đất, xoay thân mình hướng về phía người dân La gia thôn nói:
- Mọi người hãy nghe tôi nói, hôm nay gây ra lỗi lầm lớn như vậy ta hối hận cũng đã muộn. Cho dù người đó là do ai đánh chết, sai lầm này tôi sẽ gánh vác, sau này mọi người cũng không cần tranh đấu cùng Long gia thôn nữa, hãy sống có quy củ đi.
Thôn trưởng Long gia thôn do dự một chút, thấy Đoàn Phi đang nhìn mình chằm chằm, lòng y khẽ động, cũng cúi đầu khuyên những người trong thôn không nên mang thù mà tranh đấu. Đột nhiên xuất hiện án mạng làm bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác.
- Tốt lắm, nếu đã như thế, vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của hai thôn, bản quan sẽ thay các ngươi an bài thỏa đáng. Hai thôn các người gắn bó cùng tồn tại, có thù hận nào mà không hóa giải được chứ? Ruộng do La Dung Hữu mua được bán lại cho Long gia thôn với giá cao gấp đôi giá thành mua ban đầu, đây không phải là điều rất đơn giản sao? Sau này hai thôn còn phân tranh điều gì, hai bên cử ra năm người, đại diện cho các túc lão và thôn trưởng, ngoài ra mỗi thôn có hai Lý giáp, xử lý thương lượng trên bãi đất bồi này, cùng nhau nhường nhịn, thông cảm, có đại sự gì mà cần nhờ tới quan phủ chứ? Bản quan an bài như vậy, các ngươi thấy sao?
- La gia thôn không có ý kiến gì, tôn trọng an bài của đại nhân.
Thôn trưởng La gia thôn La Lương Huy cúi đầu nói.
Thôn trưởng Long gia thôn Long Thịnh Đằng cũng nói:
- Chúng tôi cũng không có ý kiến, án tử này không biết đại nhân định xử lý ra sao?
- Án tử, gì mà án tử?
Đoàn Phi giả ngu hỏi lại.
- Cái đó…
Long Thịnh Đằng kinh ngạc quay đầu chỉ, liền phát hiện thi thể lúc đầu còn nằm đó đột nhiên ngồi dậy, hai tay lau gương mặt, đang trong lúc kinh hãi, Đoàn Phi cười to nói:
- Thi thể là giả đấy! Bản quan chỉ là có một kế nhỏ, cho các ngươi nhìn ra nếu tiếp tục tranh đấu nữa sẽ có kết quả ra sao mà thôi, các ngươi lúc này cảm thấy bị lừa gạt nên chuẩn bị đổi ý à?
Long Thịnh Đằng gấp gáp:
- Tiểu nhân không dám, cảm tạ diệu kế của đại nhân làm cho tỉnh ngộ, nếu không chúng tôi đã phạm nên sai lầm lớn. Sau này Long gia thôn và La gia thôn sẽ đời đời hữu hảo, xin đại nhân yên tâm.
- Hả, xem ngươi giảo hoạt như vậy, bản quan thật có chút nghi ngờ.
Đoàn Phi nói.
Gương mặt già nua của Long Thịnh Đằng hơi đỏ, y túng quẫn nói:
- Đại nhân minh giám, hai thôn chúng tôi cách nhau cũng không xa, giữa chúng tôi vẫn còn có sự lui tới, chỉ cần chúng tôi dứt bỏ thành kiến và thù hận ngày xưa, quan hệ sẽ nhanh chóng tốt đẹp lên.
- Thật sao? Bản quan mỏi mắt mong chờ.
Đoàn Phi thuận miệng nói.
Chỉ thấy Long Thịnh Đằng giơ hai tay, hướng về phía La Lương Huy tiến mấy bước, ôm chầm lấy y, Đoàn Phi kinh ngạc trợn mắt nhìn họ.
- Tiểu Huy ta… ta rất xin lỗi ngươi.
Long Thịnh Đằng nghẹn ngào, khóc lớn.
La Lương Huy hai mắt cũng rơi lệ, y nhẫn nhịn một lát rồi cũng ôm lấy Long Thịnh Đằng, nói quanh co:
- Tên ngu ngốc nhà ngươi, năm mươi năm rồi, năm mươi năm rồi cuối cùng cũng nghe thấy ngươi kêu một tiếng Tiểu Huy. Đằng ca ca, đệ nhớ huynh lắm.
Những người có mặt ngoại trừ những người có tuổi, không ai là không kinh ngạc nhìn thôn trưởng của họ, chẳng ai ngờ rằng, hai vị thôn trưởng hễ gặp nhau là gây sự thực chất lại có nhiều chuyện chôn sâu trong lòng như vậy.
Đoàn Phi nhân đó, kiến nghị hai thôn tổ chức buổi liên hoan, địa điểm là tại bờ sông yên bình này, ý kiến này nhanh chóng được mọi người ủng hộ. Quyết định xong, hai thôn lại bắt đầu cạnh tranh, tuy nhiên lần này là lòng nhiệt tình hiếu khách, rất nhanh quanh bờ sông đã bày ra những chiếc nồi lớn nhỏ, bếp, và bàn ghế, trong nháy mắt bờ sông trống trải còn dựng lên cả những lều lớn.
Đoàn Phi chỉ vào bờ sông đang nhanh chóng thay đổi, cười nói với những túc lão còn lưu lại đi cùng quan gia:
- Xem kìa, hai thôn liên kết có việc gì mà làm không xong chứ? Cứ như vậy là tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ vài chục năm cũng khó thấy này, nhóm lão nhân mỉm cười, vuốt cằm cảm nhận. Tiệc rượu nhanh chóng được bày xong, hơn trăm bàn tiệc rượu được bày ra bờ sông, sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, người hôm nay giúp hai thôn hòa hảo công thần Đoàn Phi nói vài lời.
Đoàn Phi bưng bát rượu đứng lên, cao giọng nói:
- Điều duy nhất ta muốn nói là, mong cho hai thôn luôn được hòa thuận hữu hảo, không có vẫn đề gì phải dùng tới vũ lực giải quyết, cần gắn kết, thông hiểu, nhượng bộ hơn, tương lai của hai thôn sẽ tốt đẹp hơn.
Trong lúc ăn uống linh đình, thôn trưởng hai thôn giải thích cho Đoàn Phi nguyên nhân khiến tranh chấp giữa hai thôn trở lên trầm trọng.
Từ khi Đại Minh kiến quốc một trăm năm trước tới nay, nhân khẩu đã tăng lên mấy lần, Long gia thôn và La gia thôn ở vị trí xa xôi, chiến hỏa cũng không đốt tới nơi họ sống, nhân khẩu ngày càng nhiều, tài nguyên cần cho sự sống ngày càng quẫn bách, tranh chấp giữa hai thôn ngày càng nhiều, muốn giải quyết vấn đề này cần phải bắt tay từ gốc đi lên.
.