Sáng sớm rời khỏi Ứng Thiên buổi chiều về tới Dương Châu, Đoàn Phi tìm nhà trọ bố trí ổn thỏa cho mọi người, sau đó liền đi bái kiến Thông phán Dương Châu Tạ Chí Quân.
Tiến cử bị bác bỏ còn chưa đưa tới, Tạ Chí Quân nghe Đoàn Phi kể xong trầm ngâm một hồi, an ủi hắn:
- Không nghĩ tới phái ngươi đi Ứng Thiên lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, tuy nhiên đây không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng không cần về Bảo Ứng, cứ ở lại Dương Châu được rồi. Có ta và Sử Tổng Bộ quan tâm, ngươi cứ ở ẩn hai ba năm, còn sợ sau này không có cơ hội sao?
Đoàn Phi gật đầu nói:
- Hạ quan nhất định vẫn phải về Báo Ứng nữa, Mẫn đại nhân đối với hạ quan nhiều quan tâm, hạ quan dự định làm chức phụ tá cho ông ta đến khi rời chức, sau đó lại tính.
Tạ Chí Quân gật gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, Điền sử của huyện Bảo Ứng đã thay người, nghe nói đối nhân xử thế cũng không tệ, chắc có lẽ không làm khó ngươi, có cơ hội ta lại tính cho ngươi.
Đoàn Phi cáo từ đi ra, khi đi gặp anh em họ Nhạc mới biết họ đã rời khỏi Dương Châu, không biết đi làm ở đâu nữa. Bọn Đoàn Phi ở lại Dương Châu một đêm, sáng sớm hôm sau cầm ủy dụ mà Tạ Chí Quân phái người đưa tới quay về huyện Bảo Ứng. Trải qua một phen thăng trầm, hắn cuối cùng vẫn phải về Bảo Ứng, chính thức trở thành một Bộ đầu quản lí trị an một phương.
Mẫn đại nhân rất cao hứng, đem công việc truy bắt phá án giao cho Đoàn Phi. Vị Điền sử mới kia quả nhiên rất thức thời, không làm khó Đoàn Phi. Huyện Bảo Ứng khôi phục sự an tĩnh, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, không ngờ không xảy ra vụ án phiền đến nha môn nào. Đoàn Phi ở phía sau nha môn cũng có gian phòng của mình, hắn mỗi ngày đều vùi đầu đọc sách, thời gian còn lại ở đây luyện chữ, ngày trôi qua an nhàn tự tại.
Tô Dung cùng hắn đọc sách viết chữ, trở thành một nha hoàn thư đồng, nhìn thấy hắn đọc đến đâu không hiểu liền đi hỏi Mẫn đại nhân hoặc là đi tìm thầy của hắn Hoàng lão tú tài giải thích hoài nghi, không kìm nổi khuyên nhủ:
- Công tử, công tử thật muốn đọc sách đi thi tú tài sao? Chỉ sợ công tử hỏi đường người mù thôi, chọn thầy rất quan trọng, Giang Nam nhiều danh thần đại nho như vậy sao công tử không đi tìm một vị bái sư? Bộ khoái này tiểu nữ thấy không làm cũng được, mùa xuân sang năm là có kì thi hội rồi, mùa thu thi hương có thể thử một lần, nhưng trước tiên công tử phải đi kiếm được thân phận tú tài.
- Ngươi thấy ta nên tham gia khoa cử?
Đoàn Phi để bút xuống kỳ quái hỏi.
Tô Dung nói:
- Nếu muốn làm quan, đây là cách ổn thoải nhất rồi. Công tử mấy ngày này vẫn khắc khổ đọc sách chẳng lẽ không phải vì kỳ thi công danh sao?
Đoàn Phi khẽ lắc đầu nói:
- Ta chỉ là muốn tiêu tốn chút thời gian mà thôi, Tứ thư Ngũ kinh cho dù phải đọc thuộc lòng cũng không phải việc khó, tuy nhiên triều Đại Minh chúng ta thi chính là bát cổ a bát cổ.
Văn bát cổ là một thể loại văn đặc thù trong quy định chế độ khoa cử triều Minh. Mỗi đoạn văn bát cổ đều phải tuân thủ cách thức cố định, đến số lượng chữ đều có hạn chế nhất định, mọi người chỉ có thể dựa theo nghĩa của chữ ở đề mục phô diễn thành văn. Chia thành tám bộ phận: phá đề, thừa đề, khởi giảng, nhập thủ, khởi cổ, trung cổ, hậu cổ, thúc cổ, nội dung bàn luận đều phải căn cứ vào “Tứ thư tập chú” của Chu Hy và sách “Đại thánh nhân lập thuyết. Người viết không được tự do phát huy, văn bát cổ uyên bác lão nho đều vì vậy mà đau đầu, huống chi Đoàn Phi này là kẻ mù chữ xuyên không đến.
Nhắc tới văn bát cổ Tô Dũng cũng không có gì nói, sau khi trầm mặc một lúc Đoàn Phi nói:
- Giang Nam có đại nho uyên bác hoặc đại quan trí sĩ gì? Sống ở đây không có việc gì thật nhàm chán, không bằng đi ra ngoài một chút, thử vận may cũng tốt, ta biết ngươi nhất định buồn đến chết rồi đấy.
Tô Dung hai mắt sáng ngời, nói:
- Công tử tính đưa tiểu nữ cùng xuất hành sao? Giang Nam đại quan danh sĩ và trí sĩ nhiều, ví như đại học sĩ Dương Nhất Thanh trí sĩ Trấn Giang, nếu có thể bái ông ta làm thầy, không chừng công tử ngày sau thăng chức rất nhanh.
- Dương Nhất Thanh?
Cái tên này Đoàn Phi nhớ rõ, Dương Nhất Thanh này rất giỏi, năm Chính Đức thứ năm (năm 1510), An Hóa Vương mưu phản, Võ Tông lệnh Dương Nhất Thanh tổng chế quân vụ mang binh bình định, Dương Nhất Thanh trong chớp mắt liền bắt sống An Hóa Vương, còn nhanh hơn so với Vương Thu Nhân bắt Ninh Vương. Ông ta còn thuyết phục đại thái giám Trương Vĩnh của Giám quân. Sau khi về kinh Trương Vĩnh theo kế sách buộc tội Lưu Cẩn quyền khuynh một thời, khiến Lưu Cẩn được xưng là Hoàng đế sụp đổ trong một đêm.
Còn có rất nhiều câu chuyện về Dương Nhất Thanh, Đoàn Phi cũng không rõ hết. Người này được người đời sau so sánh văn với danh tướng Diêu Sùng, võ so với đại tướng Quách Tử Nghi của thời Khai Nguyên Thịnh Thế đời Đường. Năm ông 14 tuổi thi hương trúng giải Nguyên (thi đỗ Trạng nguyên cấp tỉnh), 18 tuổi đậu Tiến sĩ (Thi đỗ trên 12 người kỳ thi cả nước). Cả đời ba chìm bảy nổi, từ đầu đến cuối bị Lưu Cẩn, Dương Đình Hòa, Trương Thông bày ra ba cái gọi là quyền khuynh nhất thời khiến người xa lánh hãm hại. Từng là Đốc lý Mã chính Thiểm Tây, từng là Tổng chế quân vụ ba trấn, kiến thiết biên phòng, từng xuất quân bình định giết giặc, còn là một nhà thơ nổi tiếng danh nổi một thời, cùng nổi danh với Lý Đông Dương trong số Đại Minh tiền thất tử .
Đại Minh tiền thất tử gồm: Lí Mộng Dương, Hà Cảnh Minh, Từ Trinh Khanh, Biên Cống, Vương Cửu Tư và Vương Đình Tướng Khang Hải, do Lý Mộng Dương và Hà Cảnh Minh làm đại biểu. Hậu thất tử gồm bảy người: Lý Phàn Long, Vương Thế Trinh, Tạ Trăn, Tông Thần, Lương Hữu Dự, Từ Trung Hành và Ngô Quốc Luân. Do Lý Phàn Long, Vương Thế Trinh làm đại biểu.
Tô Dung lắc đầu, lại bác bỏ đề nghị của mình:
- Đương nhiên, khả năng Dương đại học sĩ đồng ý thu nhận công tử làm đệ tử quá thấp, không bằng công tử tìm một vị danh sĩ đại nho nghèo túng bái làm thấy, như vậy có lẽ còn có chút hy vọng.
- Nói đi, xem xem vị đại thần nào không chê thân phận Tiểu Bộ Khoái của ta, đồng ý thu nhận ta làm đệ tử đi.
Đoàn Phi cười khổ nói.
Tô Dung suy tư nói:
- Ừ, Giang Nam danh sĩ rất nhiều, trước mắt nổi tiếng nhất là Đường Dần tứ đại tài tử Ngô Trung năm đó.
- Đường Dần!
Đoàn Phi quát to môt tiếng, vỗ bàn kêu lên:
- Đường Bá Hổ còn chưa chết sao? Ông ta đang ở đâu? Ta muốn đi bái ông ta làm thầy?
Tô Dung hoảng sợ kỳ quái nhìn hắn, nói:
- Đường đại sư tất nhiên còn sống, cuộc sống tuy là không tốt, đến nay vẫn ở trong vườn hoa đào phía bắc thành Tô Châu. Tuy nhiên người này nửa đời sau bị người bức hại, hận đời, nhãn cao vu đỉnh (kiêu ngạo), lấy việc bán tranh kiếm sống, chưa chắc thích hợp làm thầy của công tử. Thêm nữa ông ta mấy năm trước đã nhận số tiền lớn của Ninh Vương mời đi Nam Xương để vẽ Thập mỹ đồ cho người này. Tuy rằng Đường Dần sau này giả điên rời khỏi Nam Xương, nhưng chỉ sợ còn có thể chịu liên lụy. Công tử không ngại thì xem xét một số danh sĩ khác như bạn tốt của Đường Dần Văn Trung Minh và còn rể Vương Sủng.
Đoàn Phi trầm ngâm một chút, tỉnh táo lại, hắn cười nói:
- Trên có Thiên đường dưới có Tô Hàng , ta đều chưa đi qua nơi nào, không bằng xin vài ngày nghỉ ngơi cùng ngươi đi du sơn ngoạn thủy, thuận tiện đi thăm hỏi danh sĩ Giang Nam đi.
: Ví Tô Châu, Hàng Châu đẹp như Thiên đường.
Tô Dung vui vẻ cười nói:
- Tô Dung là nha hoàn của công tử, trong một năm này ở bên cạnh hầu hạ công tử, tuy nhiên tiêu nữ cảm thấy công tử hay là từ chức quan đi. Công tử không thiếu tiền, nếu có chuyện gì Mẫn đại nhân sẽ tự đến mời, công tử hà tất còn giữ cái danh này chứ? Tên tuổi cũng không phải là cái gì tốt.
Đoàn Phi khoát tay, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, được rồi, quyết định như vậy đi, chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đi Tô Châu, ta đi cáo từ Mẫn đại nhân đây.
Đoàn Phi và Tô Dung hai người thuê thuyền thẳng xuống Dương Châu, viếng thăm Tạ Chí Quân và Sử Vũ Phong, mang giúp cho anh em họ Nhạc chút đồ phòng cảm nắng và chút đồ ăn, sau đó bọn Đoàn Phi tiếp tục đi thuyền tới trấn Qua Châu ở bờ bắc sông Trường Giang, đưa danh thiếp, cầu kiến trí sĩ Đại học sĩ Dương Nhất Thanh.
Quả nhiên như Tô Dung dự đoán, Đương Nhất Thanh ở ẩn, sao có thể dễ dàng gặp một người bình thường không có tài học danh khí? Hai người đợi ở ngoài cửa một canh giờ, chỉ chờ được một câu mượn cớ của người sai vặt:
- Thân thể không khỏe, không thể gặp khách.
Đoàn Phi ngược lại không chút căm tức, trước đây khi hắn đi nhận lời mời, việc đóng cửa không tiếp khách đã nếm trải rất nhiều rồi, đối với danh sĩ khác ở Giang Nam , Đoàn Phi không mấy quan tâm. Hắn và Tô Dung ngồi thuyền tiếp tục xuôi theo Vận Hà qua Thường Châu nhanh chóng đi Tô Châu.
Ở bắc thành Tô Châu, bọn Đoàn Phi rất nhanh tìm được am Hoa Đào trong truyền thuyết.
Trong thôn Hoa Đào có am Hoa Đào, dưới am Hoa Đào có hoa đào tiên.
Hoa đào tiên nhân trồng cây đào, lại hái cành hoa đổi ra tiền rượu.
Thời tiết cuối tháng năm có thể nóng đến chết người, hoa đào đã sớm tàn, am Hoa Đào chỉ là vài mái nhà tranh, trải qua hơn mười năm gió mưa đã cũ nát không kham được. Đoàn Phi và Tô Dung đi dọc theo con đường nhỏ qua hàng rào cửa gỗ khép hờ, đi tới trước cửa chính am Hoa Đào.
Gõ nhẹ cửa, Đoàn Phi cao giọng nói:
- Đường Dần Đường Giải Nguyên có nhà không? Đoàn Phi Dương Châu đến viếng thăm!
- Không gặp.
Phía sau cửa truyền tới một câu nói còn kiên quyết hơn so với Dương Nhất Thanh Đại học sĩ.
Đoàn Phi và Tô Dung nhìn nhau cười, Tô Dung làm miệng kì quái nói với Đoàn Phi:
- Công tử, bây giờ thì phải xem công tử đó.
Trước khi đến Tô Dung và Đoàn Phi đã đánh cuộc, yêu cầu Đoàn Phi dùng các biện pháp ngoại trừ việc đút tiền xin Đường Dần thu nhận hắn làm đệ tử. Nếu Đoàn Phi có thể làm được việc không có khả năng thành công này, Tô Dung sẽ ở bên Đoàn Phi lâu hơn một năm, bằng không sẽ hoàn trả lại khế ước cho Tô Dung, để nàng rời đi, bây giờ là lúc thử thách Đoàn Phi!