Mắt thấy con vịt luộc chín đã bay mất, quạ đen trên cây thì hóa thành phượng hoàng. Bọn Tiết Trạch, Ngụy Đạt Tiên cùng Phó Tố vừa tức vừa hận. Tình thế đột ngột xoay chuyển, đây là việc chẳng ai ngờ tới a. Bọn chúng tuy thấy Đoàn Phi khẩu xuất cuồng ngôn, nhưng cũng chỉ biết nuốt hận rời khỏi bàn xử án. Ba tên đưa mắt nhìn nhau, ủ rũ bước xuống công đường.
Đoàn Phi ngồi vào chính giữa, vỗ án quát:
- Ba vị khoan hãy đi, không lưu lại nghe bổn quan thẩm án hay sao? Dương đại nhân xin mời ngồi xuống cùng ta xử án được chứ?
- Như thế rất tốt.
Dương Thận vui vẻ bước lên công đường. Lúc bước qua bọn Ngụy Đạt Tiên đang tiến thoái lưỡng nan, Dương Thận nói với chúng:
- Hạ quan Dương Thận, tham kiến ba vị đại nhân. Hạ quan nhậm chức Nam Trực Lệ phó sứ khâm sai, chuyên trách tra xét chính vụ dân sinh, cộng thêm giám sát đôn đốc Đoàn Phi tuần phủ xét án. Ba vị đại nhân chi bằng hãy lưu lại nghe xét xử. Người đâu, dọn chỗ cho ba vị đại nhân ngồi!
Bọn Ngụy Đạt Tiên chớp mắt cảm thấy sinh cơ hé lộ, ngồi xuống rồi cũng dần dần cảm thấy tự tin trở lại. Xem ra còn có một tia hy vọng a. Dương Thận? Trừ phi chính là con trai của Dương đại học sĩ, thần đồng Dương Thận? Phụ thân của y Dương Đình Hòa trước nay vẫn chèn ép Đoàn Phi, chính là người cùng phe a!
Đoàn Phi đợi mọi người yên vị xong xuôi mới đập bàn cái rầm, quát lớn:
- Thiên ý tuần hoàn, mới nửa khắc trước ai có thể ngờ sự việc lại biến hóa như vậy? Hiện tại vụ án này do bổn quan chủ thẩm, hãy tiếp tục xét xử theo tiến độ của ba vị đại thân đi. Ngô thẩm, ngươi hãy nói cho mọi người biết, Chu thị phẩm hạnh thế nào? Lời của Lý Cảnh, Ban Tiến nói có phải sự thực hay không? Ngươi phải nói đúng sự thực, không được quanh co dối trá.
Tình hình bỗng chốc thay đổi đến chóng mặt, Ngô thẩm đều trông thấy rõ rành rành, đến ba vị đại nhân cũng bị đuổi qua một bên rồi. Trong lòng bà không khỏi mừng thầm, cũng may những lời trái với lương tâm còn chưa có nói ra. Thấy Đoàn Phi hỏi tới, bà khinh miệt nhìn bọn Tiết Trạch một cái rồi ngẩng cao đầu nhìn Đoàn Phi, dõng dạc nói:
- Chu thị trước nay là người tự trọng, chưa từng một mình ra ngoài. Mọi người đều là hàng xóm láng giếng, ai cũng biết rõ Chu thị chăm lo việc nhà, giữ trọn đạo làm vợ! Thảo dân không biết Lý Cảnh, Ban Tiến do đâu mà dối trá trắng trợn như vậy, lại đi nói ra những lời sỉ nhục sự thanh bạch của người khác.
Đoàn Phi lạnh lẽo nhìn bọn Ban Tiến, Lý Cảnh, quát lớn:
- Ban Tiến, Lý Cảnh, các ngươi còn gì để nói không?
Ban Tiến cùng Lý Cảnh nhìn nhau một cái, cứng đầu cứng cổ nói:
- Đại nhân, lời của bọn tiểu nhân hoàn toàn là sự thực. Ngô thẩm mới là nói hươu nói vượn, xin đại nhân minh xét.
Đoàn Phi cười lạnh:
- Hiện giờ bổn quan phụng chỉ tuần phủ Nam Trực Lệ, Giang Nam nằm trong phạm vi quyền hạn của bổn quan. Ta muốn điều tra ra sự thực quả là vô cùng dễ dàng. Các ngươi lại không sợ ngồi tù hay sao?
Tiết Trạch ngồi một bên bèn nói xen vào:
- Đoàn đại nhân, ngài không thể uy hiếp nhân chứng trên công đường a!
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Tiết đại nhân nói rất có lý. Nha dịch, đem giấy bút nghiên mực ra đây. Ban Tiến, Lý Cảnh, các ngươi khai mình cùng Chu thị có tư tình, vậy thì hãy viết ra thời gian lần đầu thông gian. Cái loại chuyện này đàn ông đều nhớ rõ lắm, các ngươi đừng có nói với ta rằng tuổi già thoái hóa não nên quên hết rồi đó a! Không được phép nhìn trộm lời khai của nhau, bằng không phạt mỗi người mười trượng!
Nghiên bút giấy mực đã mang ra, Ban Tiến Lý Cảnh mỗi tên bị lôi về một phía. Hai tên nhíu mày nghĩ ngợi một chặp mới cầm bút lên viết. Tuy là bọn chúng không biết nhiều chữ, nhưng cũng còn viết ra được ngày tháng năm rõ ràng.
Hai tờ giấy được nha dịch đưa lên cho Đoàn Phi. Thạch Bân đứng phía sau Đoàn Phi bước lên đón lấy, giao cho Đoàn Phi. Đoàn Phi cầm lên xem, khóe miệng liền nhếch lên một tia cười lạnh lẽo. Hắn vỗ bàn cái rầm, quát lên:
- Ban Tiến, có phải ngươi viết là ngày sáu tháng năm năm Chính Đức mười hai hay không?
Ban Tiến gật gật đầu nói:
- Chính là tiểu nhân viết.
Đoàn Phi quát:
- Ngươi không phải nói rằng mình cùng Chu thị tư thông với nhau trước, sau này Chu thị mới tư thông với Lý Cảnh sao? Tại sao ngươi viết là ngày mùng sáu tháng năm năm Chính Đức mười hai, còn Lý Cảnh lại viết là ngày mùng ba tháng tám năm Chính Đức mười một?
Ban Tiến vẫn cứng đầu cứng cổ nói:
- Vậy thì chuyện này do bọn chúng lừa gạt tiểu nhân, tiểu nhân từ trước tới nay đều không biết a.
Chu thị đột nhiên nói:
- Đại nhân, bọn chúng nói láo. Ngày mùng ba tháng tám năm Chính Đức mười một dân phụ cùng phu quân vốn dĩ không ở Tô Châu mà đã trở về Trấn Giang chúc thọ cha của dân phụ. Chuyện này Ngô thẩm có lẽ còn nhớ, dân phụ còn nhờ bà ấy để ý hộ nhà cửa nữa.
Ngô thẩm liền đáp:
- Đúng đúng đúng, thảo dân nhớ ra rồi. Chu thị nói là thật. Lý Cảnh, mấy ngày đầu tháng tám năm Chính Đức mười một chẳng phải là ngươi bị thổ tả, vừa nôn vừa đi ngoài đến mấy ngày đó sao? Thê tử của ngươi đêm ngày hầu hạ, ngươi đứng dậy còn không nổi, hơn nửa tháng mới ra khỏi nhà được. Chuyện này ta nhớ rõ ràng lắm lắm!
Lý Cảnh thần sắc thê thảm nói:
- Có lẽ do ta nhớ nhầm chăng? Đại nhân, nhất định là do tiểu nhân nhớ nhầm rồi, xin để cho tiểu nhân nghĩ lại một chút.
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Ngươi không cần nghĩ nữa. Trên công đường có gương sáng treo cao, tự có thần linh chứng giám. Ngươi có dám thề với trời rằng mình thực có tư thông cùng Chu thị? Bằng không không chỉ có ngươi bị sét đánh, mà vợ con gia quyến nhà ngươi cũng bị ngàn đao phanh thây không được chết yên ổn. Ngươi có dám không?
Lý Cảnh nghe nhắc tới vợ con liền lập tức kêu khóc như mưa. Y quỳ rạp xuống đất không nói lời nào. Đoàn Phi lại nói:
- Hôm nay xét xử xong các ngươi bổn quan còn phải tự mình tới Tô Châu xét án. Gia quyến của nhân chứng đều nằm dưới sự bảo hộ của bổn quan. Ban Tiến, Lý Cảnh, các ngươi nghĩ cho kỹ đi, hiện giờ hối cải cũng vẫn còn kịp!
Lý Cảnh nghe Đoàn Phi nói xong liền do dự một hồi, cuối cùng mạnh mẽ ngẩng đầu lên kêu:
- Đại nhân, đại nhân cứu mạng a. Hôm qua vợ con tiểu nhân đã bị Vương Thế Dũng sai người bắt đi rồi. Gã uy hiếp rằng nếu tiểu nhân không làm giả khẩu cung thì sẽ giết vợ con tiểu nhân. Đại nhân, tiểu nhân cũng vì bất đắc dĩ, xin đại nhân cứu vợ con tiểu nhân. Đại nhân, đại nhân...
Ban Tiễn cũng quay lại phản cung, kêu gào oan ức. Người nhà y cũng bị Vương gia bắt cóc đi, vì thế mới phải làm giả khẩu cung. Đoàn Phi an ủi bọn họ vài lời, đột nhiên quay lại nói nhỏ vài câu cùng Thạch Bân, Thạch Bân liền gật gù. Đoàn Phi chắp tay hướng về Dương Thận nãy giờ vẫn yên lặng, nói:
- Dương đại nhân, chúng ta phụng chỉ tuần phủ Nam Trực Lệ, không biết triều đình có phái tùy tùng hộ tống hay chăng?
Dương Thận sững người, nói:
- Tất nhiên là phải có rồi. Chẳng lẽ đại nhân muốn dẫn người đi Tô Châu bắt Vương Thế Dũng?
Đoàn Phi đáp:
- Còn chưa tới lúc bắt Vương Thế Dũng. Bổn quan cần vài người đi mời thêm nhân chứng tới.
Dương Thận gật gù nói:
- Nếu vậy thì tốt. Đoàn đại nhân, Hoa Minh là Ngự tiền tứ phẩm thị vệ do Hoàng thượng khâm điểm. Hắn soái lĩnh khâm sai nghi trượng cùng thị vệ, phụ trách bảo hộ và do chúng ta sai khiến. Đoàn đại nhân có chuyện gì có thể trực tiếp nói với y. Hoa Minh, ngươi mau bước lên bái kiến Đoàn đại nhân!
Từ trong đám tráng hán khi nãy hộ vệ Dương Thận bước ra một người tướng mạo bình thường, nhưng người này khí thế trầm ổn. Y nghe gọi đến tên bèn bước lên trước, ôm quyền nói với Đoàn Phi:
- Hoa Minh tham kiến Đoàn đại nhân. Đoàn đại nhân cứ việc phân phó!
Đoàn Phi quan sát một hồi, chỉ thấy người này tướng mạo bình thường, nhưng hai mắt lại linh hoạt sáng ngời. Thấy Đoàn Phi nhìn mình, y chớp chớp mắt nhìn lại. Đoàn Phi sững người một cái rồi lập tức mừng rỡ nói:
- Hoa thị vệ không cần khách khí. Hiện giờ thời gian cấp bách, chúng ta sau này hẵng nói. Xin Hoa thị vệ đem theo mười mấy người cùng huynh đệ Thạch Bân của ta đến một nơi mời mấy vị khách tới đây. Có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tốt nhất hãy đem theo những huynh đệ thân thủ lợi hại một chút.
Hoa Minh đáp lời:
- Đại nhân yên lòng. Hoàng thượng nghe nói đại nhân gặp phải thích khách liền vô cùng lo lắng, lệnh cho hạ quan tuyển chọn một đám hảo thủ từ thị vệ Đại Nội cùng theo. Trừ phi người đại nhân muốn bắt là cao thủ hàng đầu Giang Nam, còn không thì chúng ta nhất định không làm đại nhân thất vọng!
Đoàn Phi yên tâm nói:
- Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Đoàn Phi nhất định không phụ sự ủy thác của Hoàng thượng. Thạch Bân, đệ cùng Hoa thị vệ hãy mau lên đường, hôm nay ta quyết phải xử cho xong vụ án này. Người đâu, đem khẩu cung cho Ban Tiến Lý Cảnh lăn tay vào.
Ban Tiến Lý Cảnh lăn dấu tay xong liền bị giải đi. Ánh mắt Đoàn Phi hướng sang bộ đầu Kỳ Cố. Kỳ Cố trong lòng sớm đã phát sốt phát rét, y sợ hãi né tránh ánh nhìn của Đoàn Phi. Đoàn Phi vỗ án quát:
- Kỳ Cố, ngươi có biết tội chưa?!
Kỳ Cố toàn thân run rẩy, cúi đầu đáp:
- Đại nhân, tiểu nhân không hiểu ý của ngài. Tiểu nhân trước nay đều tuân theo pháp kỷ, xin đại nhân minh xét.
Đoàn Phi nói:
- Ngươi không hiểu ý của ta ư? Vậy được, ta hỏi người, ngươi thân làm bộ đầu cũng không cần phải hằng ngày tuần tra khắp nơi. Chu gia cách nha phủ xa như vậy, tại sao ngày hôm đó ngươi lại có mặt tại hiện trường nhanh đến như vậy? Theo như lời nhân chứng, con trai Ngô thẩm là Ngô Ích mới ra cửa định đi báo quan thì đã gặp được các ngươi. Nếu như không phải các ngươi sớm biết Chu gia xảy ra án mạng, sao lại cố ý đem người phục sẵn ở cửa Chu gia chứ?