Một tên quan lục phẩm đi từ trong nha môn ra lớn tiếng quát:
- Ai ở ngoài này ăn nói xằng bậy, phỉ báng quan phủ, xúi giục dân chúng? Mau bắt hết lại cho ta!
Đám dân chúng bị dọa không dám lên tiếng. Tưởng Tuấn đứng ở phía sau đám người đó lớn tiếng đáp:
- Chính hắn hôm qua bị người ta mua chuộc một ngàn lượng bạc. Mọi người không phải sợ hắn. Chúng ta kháng nghị. Kháng nghị nha môn Tam Ti làm chuyện mờ ám. Kháng nghị. Kháng nghị quan nha môn Tam Ti nhận hối lộ. Làm chuyện mờ ám!
Đám dân chúng vừa bị dọa nạt giờ lại reo hò, tên quan vừa ra kia là một Chủ Sự Hình Bộ. Không may cho hắn là hôm qua nhận một ngàn lượng bạc tiền hối lộ của Vương gia. Bị nói trúng tim đen hắn bỗng trở nên lo lắng hồi hộp, không nói được gì. Đoàn Phi nhìn thấy bộ dạng lúc đó của hắn liền đoán ra sự thật lập tức la lớn:
- Đại nhân, tên Lạc quản gia hôm qua đã bị Đô Sát Viện Đoàn Phi bắt rồi. Hắn đã khai hết. Đại nhân còn không ngoan ngoãn thừa nhận?
Tên chủ sự kia chưa từng gặp mặt Lạc quản gia, nhưng đúng là hắn có nhận ngân lượng do Hình Bộ Hữu Thị Lang giao cho và đích xác tên đó họ Lạc. Cây ngay không sợ chết đứngđằng này nghe thấy lời của Đoàn Phi thần sắc của hắn càng thêm hoảng loạn. Hắn chỉ vào mặt Đoàn Phi mà bao biện:
- Ngươi ăn nói hàm hồ. Người đâu, bắt tên này lại cho ta!
Tô Dung quát lớn:
- Ngươi chột dạ rồi phải không? Đại nhân nhà ta đây chính là Đô Sát Viện Hữu Đô Thiêm Ngự Sử Đoàn Phi được quyền giám giát bách quan và có quyền buộc tội những kẻ có tội. Nhà ngươi nhận hối lộ làm trái pháp luật, còn không mau quỳ xuống nhận tội!
Trước cửa nha môn mặc dù tiếng người ồn ào nhưng những lời Tô Dung thì họ nghe rất rõ từng từ. Tên chủ sự kia còn đứng đầu tiên nên càng nghe rõ ràng hơn những lời đó cảm thấy những lời đó như trên trời rơi giáng xuống, như sét đánh ngang tai, tâm trạng hắn bị một cơn chấn động mạnh làm hồn xiêu phách lạc, hai chân run bắn lên. Hắn chỉ còn nghe thấy lời của Tô Dung tiếp tục nói:
- Nhà ngươi tên là gì? Nhận hối lộ là trái với pháp luật, cái này đáng tội gì?
Tên kia trong lòng hoảng loạn, đầu óc quay cuồng, nhìn Tô Dung đứng sau lưng Đoàn Phi liên tục khấu đầu nói:
- Hạ quan là Trương Vinh Quảng. Hạ quan có tội. Hạ...hạ quan không nên nhận tiền hối lộ đó. Hạ quan có tội. Xin đại nhân khoan thứ!
Nhìn tình cảnh thế này, đám dân chúng lại một phen ầm ĩ. Mấy tên nha dịch hình bộ cũng cảm thấy hoa mắt. Đoàn Phi quát:
- Các ngươi đã tận mắt nhìn, tận tai nghe rõ Trương Vinh Quảng tự nhận đã nhận hối lộ. Bản quan thân là Hữu Đô Thiêm Ngự Sử do Hoàng thượng bổ nhiệm có chức trách giám sát bách quan nên việc này không thể không quản. Người đâu, bắt tên này lại cho ta, đem giao nộp cho Hình Bộ Thượng Thư Tiền đại nhân. Xin Tiền đại nhân trị tội hắn. Còn tên nào dám ngăn cản bản quan? Mau tránh ra cho ta!
Những tên giao cho nha dịch việc ngăn cản dân chúng đều bị bắt lại, giờ không còn tên nào dám ngăn cản nữa. Đám dân chúng lên tiếng hoan hô, vây quanh Đoàn Phi và đám tùy tùng cùng chen vào trong. Cái tên Trương chủ sự đen đủi kia bị Hồng Bang, Tưởng Tuấn cầm giữ đẩy qua bức bình phong đi vào trước công đường.
Dưới công đường hình bộ chỉ có vài người đang nghe thẩm án. Trong công đường làm gì có chuyện người đông chật vì thế đám dân chúng càng tin lời của đám Đoàn Phi lúc nãy. Chen vào bên trong công đường bọn họ mới nhao nhao:
- Chúng tôi kháng nghị. Kháng nghị nha môn Tam Ti làm việc bất chính, nhận hối lộ, bao che cho tội nhân, ngăn cửa nha môn không cho dân chúng vào!
Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Ngụy đại nhân thấy tình thế không ổn liền đập bàn quát lớn:
- Trong công đường không được phép làm ồn. Đuổi hết ra ngoài cho ta!
Đoàn Phi đứng ra khỏi đám dân chúng, nói:
- Đợi đã. Hạ quan Đô Sát Viện Hữu Đô Thiêm Ngự Sử Đoàn Phi tham kiến ba vị đại nhân. Đám dân chúng không phải vô cớ làm loạn mà là có tang chứng vật chứng cả. Vừa nãy chúng tôi bị ngăn lại ở cửa nha môn không cho vào trong, xin hỏi hà cớ gì? Vừa rồi vị Chủ Sự Hình Bộ Trương đại nhân bị phanh phui việc nhận hối lộ một ngàn lượng bạc. Hắn đã khai trước mặt bàn dân thiên hạ. Hạ quan hoài nghi bản án có người ở phía sau thao túng mua chuộc rất quan lại. Hạ quan kiến nghị trước khi thẩm vụ án họ Chu, chúng ta hãy thẩm tra án Trương chủ sự nhận hối lộ, hóa giải những nghi hoặc trong lòng bách tính, lấy đó làm nghiêm.
Ngụy Đạt Tiên đang định nói thì Tiền Như Kinh đập bàn làm cho lời của Ngụy Đạt Tiên chưa kịp thốt ra. Tiền Như Kinh quát:
- Trong hình bộ lại có kẻ nhận hối lộ không cho các ngươi vào trong sao? Là tên Trương đại nhân nào làm việc này? Đem hắn lên đây!!!
Đại Lý Tự Chính Tiết đại nhân nói lời ngăn cản:
- Tiền đại nhân, như thế này e không tốt. Hội thẩm của Tam Ti lần này là vụ án Chu An.
Tiền Như Kinh mặt nặng như chì đáp:
- Tiết đại nhân nói sai rồi. Nếu như có kẻ nào đó tham lam nhận hối lộ thì sao có thể xét xử vụ án một cách công chính đây? Nếu như trên công đường làm cho rõ chuyện này chỉ sợ bách tính dưới công đường kia không phục. Tin này mà truyền ra ngoài chỉ sợ Tiền Như Kinh ta trở thành tên quan xấu xa nhất hình bộ. Tiết đại nhân không phải nhiều lời. Người đâu, đem tên Trương chủ sự lên đây cho ta!
Sau khi Trương Vinh Quảng bị nha dịch đem lên công đường, đột nhiên như tỉnh lại hắn quỳ trước Tiền Như Kinh liên tục dập đầu khấu bái:
- Đại nhân, tiểu nhân bị oan. Oan uống quá. Tiểu nhân không nhận hối lộ.
Tiền Như Kinh quát hỏi:
- Không nhận hối lộ? Vậy thì vì sao vừa nãy trước mặt mọi người nhà ngươi lại nhận tội? Đoàn Phi, ngươi có tận mắt chứng kiến không? Có ai làm nhân chứng không?
Dưới công đường Đoàn Phi cao giọng đáp:
- Đại nhân, tại hạ tận mắt chứng kiến. Trương chủ sự chính là bị tại hạ và sư gia nhà tại hạ dùng kế để lấy khẩu cung. Thấy hông thể nào chối cãi được hắn mới cúi đầu nhận tội. Tất cả dân chúng trong hiện trường làm chứng cho hạ quan Trương chủ sự nói hôm qua nhận một ngàn lượng của tên họ Lạc.
- Đúng vậy. Chúng tôi có thể làm chứng.
Đám dân chúng dưới công đường phân phân làm chứng.
Đoàn Phi nói tiếp:
- Theo như điều tra của tại hạ tên họ Lạc này là đại quản gia của phú thương Tô Châu là Vương Thế Dũng. Mà trong vụ án Chu An tên Vương Thế Dũng này là nghi phạm lớn nhất. Giờ thì đại nhân đã hiểu vì sao mà hắn cho người đến mua chuộc quan lại rồi chứ?
- Ngươi nói Vương Thế Dũng có liên quan đến vụ án có chứng cứ gì không?
Tiết đại nhân hỏi.
Đoàn Phi không vấp váp một lời rành mạch đáp:
- Đại nhân, giờ đang thẩm tra vụ án Trương chủ sự nhận hối lộ. Vì có người nhiều lần phái thích khách ám sát bản quan và nhân chứng vụ án. Hiện tại cũng không rõ rút cục hắn đã mua chuộc bao nhiêu quan lại, nên nếu như không cần thiết hạ quan kiến nghị không nên tùy tiện cho gọi tang chứng vật chứng.
Tiền Như Kinh gật đầu đáp:
- Không sai. Giờ nên thẩm tra vụ án Trương chủ sự nhận hối lộ. Trương chủ sự, ngươi còn lời nào để nói không? Có nhiều nhân chứng tại hiện trường thế này ngươi hãy khai thật ra đi. Lẽ nào muốn bản quan phải dùng hình với ngươi sao?
Mặt Trương chủ sự biến sắc biết rằng không thể nào bao biện nữa, cũng không có thời gian mà suy nghĩ vì sao vừa nãy lại hồ đồ khai ra trước đám dân chúng. Hắn liên tục dập đầu khấu lạy nói:
- Đại nhân, hạ quan nhất thời hồ đồ. Có điều tiểu nhân có lời muốn nói, tiểu nhân thực không trực tiếp nhận hối lộ mà là Hữu Thị Lang chuyển cho, và cũng do Lưu đại nhân mệnh lệnh cho hạ quan ngăn cản đám dân chúng không cho bọn họ vào trong hình bộ nghe án.
- Ồ? Ngươi nói Lưu thị lang lệnh ngươi làm thế? Người đâu, mời Lưu thị lang đến đây.
Tiền Như Kinh nói dứt lời quay đầu lại nhìn Đô Sát Viện Ngụy đại nhân và Đại Lý Tự Tiết đại nhân chắp tay nói:
- Hai vị đại nhân, không ngờ trong hình bộ lại xuất hiện một việc xấu xa này. Vụ án của Chu An xem ra phải hoãn lại thôi.
Đô Sát Viện chỉ quản giám sát, nghe lời Tiền Như Kinh thế này Ngụy Đạt Tiên cũng không còn cách nào. Đại Lý Tự Chính Tiết đại nhân mắt chuyển hướng, kiến nghị:
- Nếu như hình bộ không có thời gian thẩm tra không bằng giao vụ án Chu An lại cho Đại Lý Tự chúng tôi xét xử. Đại nhân chỉ cần phải một thuộc quan đáng tin cậy đi lại phối hợp điều tra vụ án là được.
Tiền Như Kinh cau mày, nói:
- Chỉ sợ không thỏa đáng thôi. Đại Lý Tự là nơi xét xử mệnh quan triều đình mà có lẽ cũng lâu rồi Ứng Thiên của Đại Lý Tự không thẩm án rồi nhỉ? Chỉ sợ trước tiên phải tấu thư bẩm báo lên Hoàng thượng mới làm được. Tiết đại nhân thấy thế nào?
Đại Lý Tự Chính Tiết không có lời nào để nói. Một lúc sau Hình Bộ Hữu Thị Lang Lưu đại nhân đến, sau khi hắn hành lễ trước ba vị thượng quan, Tiền Như Kinh nhìn hắn hỏi sự việc nhận hối lộ, hắn thề thốt phủ nhận đồng thời nói Trương chủ sợ và hắn có thù với nhau nên lợi dụng cơ hội này vu oan hãm hại. Trước công đường hai người liền cãi vã nhau. Trương chủ sự giờ như kẻ sắp chết không sợ nước sôi thấy Lưu thị lang dồn toàn bộ trách nhiệm lên người, hắn liền đem hết những chuyện Lưu thị lang trước đây thường ngày nhận hội lộ như thế nào lần lượt khai hết ra.
Tiền Như Kinh càng nghe gương mặt càng trở nên khó coi, nghe những lời tên Trương chủ sự kia xem chừng còn liên quan đến rất nhiều những viên quan tham lam nhận hối lộ khác nữa. Nếu tiếp tục thẩm vấn chỉ sợ cả cái hình bộ này chỉ còn sót lại ông ta là trong sạch không tham ô, nhận hối lộ. Ông ta đập bàn quát:
- Đủ rồi. Trương Vinh Quảng, ngươi nói Lưu thị lang nhận hối lộ, còn nói ra nhiều ví dụ thực tế như thế ngươi có bằng chứng gì chứng minh cho lời nói của ngươi không?
Trương chủ sự đáp:
- Cái việc này nhận rồi lại đem đi biếu tặng lấy đâu ra chứng cứ. Nếu không đại nhân phái người khám xét trong nhà hắn, hạ quan đảm bảo có thể tìm thấy rất nhiều ngân lượng. Trong tay hắn có không ít vị trí béo bở, không biết đã nhận mấy vạn ngân lượng rồi, trong đó có cả hai ngàn lượng mà hạ quan đã đưa cho hắn để được cái chức vị chủ sự này.