Bên trong truyền tống trận sáng lên từng đạo ánh sáng chói lòa, từng làn
khí nhẹ bất thình lình chậm rãi xuất hiện trong trận pháp, ngay sau đó
truyền tống trận vận hành trở lại.
Ở bên ngoài truyền tống trận, vào thời điểm trận pháp chuyển động cả đám
du hồn toàn bộ thối lui, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chỉ sợ đây là lần mở ra cuối cùng truyền tống trận của chiến trường
ngoại vực. Đám tu sĩ trong trận đều lộ ra vẻ sống sót sau tai nạn, cả
đám từ từ biến mất trong truyền tống trận.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong truyền tống trận: Mỗi lần
biến mất một người hắn đều yên lặng chú tâm tính toán thời gian.
Ba người Chu Tử Hồng do dự không chừng không biết có nên rời đi hay
không. Trong lúc đang do dự ba người bỗng nhiên nghe thấy tiếng Vương
Lâm.
“Ba người các ngươi đi trước đi. Ra ngoài chờ ta.”
Ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ra ngọc phù nhẹ đưa
linh lực vào, thoáng cái liền biến mất không còn hình bóng.
Vẫn trụ lại chờ một hồi sau khi toàn bộ tu sĩ trong trận pháp rời đi, Vương Lâm thì thào lẩm bẩm: “Ba giây!”
Sau khi nói xong, trong mắt hắn chợt lóe tinh quang, thoáng cái hắn nhảy
ra thẳng đến truyền tống trận, đồng thời tay phải hắn vừa lật xuất ra
ngọc phù dùng để khởi động truyền tống.
Tốc độ của hắn cực nhanh trong nháy mắt liền tới gần quầng sáng phòng
ngự bên ngoài truyền tống trận. Trong khoảnh khắc hắn xuyên qua quầng
sáng bất thình lình bốn phía xuất hiện một đám tơ đen. Ánh mắt Vương Lâm
chợt lóe sáng, hắn cũng không né tránh để mặc cho đám tơ đen kia như
tia chớp phóng tới.
Tại thời điểm đám tơ đen tới gần thân thể Vương Lâm, chỗ mi tâm hắn chợt
sáng lên, ngay tức thì bên ngoài thân thể Vương Lâm hiện ra bốn mươi
chín cái ký hiệu. Tự động ngăn chặn đám tơ đen.
Đám tơ đen liên tiếp công phá bốn mươi ba cái ký hiệu sau đó năng lượng tan hết tiêu biến mất không còn chút gì.
Hết thảy cái này nói thì chậm nhưng xảy ra cực nhanh. Gần như chỉ trong
chớp mắt Vương Lâm không chút tổn hại nhảy vào trong trận, ngọc phù
trong tay lập tức sáng lên và tiếp đó truyền tống trận vận hành liên
tục.
Trong lòng Vương Lâm rất lo lắng. Thông qua quan sát vừa rồi hắn biết
khi ngọc phù kết nối với truyền tống trận liên tục chỉ cần thời gian ba
giây. Ba giây này là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu vượt qua thì chắc
chắn có thể thành công truyền đi.
Giây thứ nhất! Mấy mươi sợi tơ đen đột nhiên xuất hiện, từ khắp nơi như
mũi tên rời cung xuyên qua quầng sáng. Giờ phút này tận đáy lòng mình
Vương Lâm hiểu rằng thân thể mình quyết không thể di động ở phạm vi lớn,
bằng không tất nhiên sẽ gây trở ngại cho truyền tống. Nhưng nếu là phạm
vi nhỏ thì với tốc độ của những sợi tơ đen này lại quá nhanh khó có thể
né tránh.
Hết thảy đã được Vương Lâm tính toán trước, lúc này sắc mặt hắn sa sầm
xuống, tại mi tâm cấp tốc lóe sáng từng bộ trận pháp kết thành bởi từng
bộ bốn mươi chín cái ký hiệu, nối tiếp nhau xuất hiện ở ngoài thân thể
của hắn.
Trước đó Vương Lâm một hơi chế tác ra hai mươi mốt bộ trận pháp, vừa rồi
hao tổn mấy bộ, lúc này ở ngoài thân hắn có tới gần một ngàn cái ký
hiệu đang tỏa ra tác dụng phòng ngự.
Chỉ nghe một tràng tiếng vỗ vụn liên tục vang lên, các ký hiệu bên ngoài
thân thể Vương Lâm chỉ trong thời gian một giây này nhanh chóng vỡ tan.
Sự việc phát sinh cực nhanh! Thời gian một giây! Mấy chục sợi tơ đen
xung phá gần chín trăm cái ký hiệu sau đó năng lượng tan hết liền tiêu
biến mất.
Lúc này Vương Lâm chẳng những không có thở phào, ngược lại càng thêm
ngưng trọng: Hắn biết tất cả sự chuẩn bị trước đó chỉ có thể duy trì đến
thời điểm này, còn hai giây tiếp theo cần phải tự mình cứng rắn kháng
cự. Hắn lẳng lặng tung ba cái túi trữ vật trên người lên, quét thần thức
một vòng, lập tức trong đó bay ra vô số pháp bảo, ánh sáng muôn màu sắc
lập tức lóe lên bao phủ khắp bốn phía thân thể hắn. Nhìn thoáng qua e
là không dưới mấy trăm kiện pháp bảo.
Trước đó Vương Lâm đã từng tra xét qua ba túi trữ vật này, trong đó đúng
là có một số vật hữu dụng. Nếu như đổi là người khác chỉ sợ cũng không
dám cùng một lúc khống chế nhiều pháp bảo như vậy. Cho dù với thần thức
của Vương Lâm, khống chế tất cả cũng có chút gượng gạo.
Truyền tống ngọc phù nối tiếp với trận pháp đã tiến vào giai đoạn giữa, vừa mới qua một giây. Hiện tại là giây thứ hai!
Đồng tử trong mắt Vương Lâm dột nhiên co rút lại, hắn cười khổ trong
lòng: ở bốn phía vô thanh vô tức xuất hiện mấy trăm sợi tơ đen đồng loạt
bắn tới. Bên ngoài thân thể của hắn còn không đến một trăm ký hiệu ngay
cả tác dụng ngăn chặn cũng không có, vừa tiếp xúc ngay lập tức liền tán
loạn.
Ngay sau đó đến những pháp bảo. Chỉ nghe tiếng rầm rầm vang dội, những
pháp bảo đó ngay tức thì bị dập nát không còn một mảnh. Vương Lâm thầm
than trong lòng: những pháp bảo đó dù sao hắn cũng chưa có tế luyện
không thể phát huy được toàn bộ tác dụng của chúng.
Mặc dù như thế dưới sự ngăn cản của những pháp bảo, mấy trăm sợi tơ đen
cũng có gần một nửa hao hết năng lượng tiêu tan. Lúc này, những sợi tơ
đen còn lại không còn có gì ngăn cản trong nháy mắt liền chui vào trong
cơ thể Vương Lâm.
Sợi tơ vừa vào trong cơ thể, năng lượng hủy diệt lập tức bùng nổ. Thần
thức khổng lồ của Vương Lâm tức thì bị tổn hại không chịu nổi. Nhưng hắn
vẫn đang ngoan cường chống cự giữ vững linh hồn bất diệt của mình.
Ở giây thứ hai này hắn kiên cường gắng gượng kháng cự vượt qua. Lúc này
Vương Lâm lộ bộ mặt dữ tợn, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm hư không nơi xa
cười điên cuồng, nói: “Cái pháp tắc giới luật chó má gì. Đến đi! Đến
ngăn cản ta trở về đi! Lão tử đã chết một lần! Lúc này đây, ai cũng
không thể ngăn cản ta!!!”
Cực cảnh! Loại cảnh giới này vốn là nơi phát ra linh lực của người tu
tiên. Nhưng lúc này mặc dù toàn thân Vương Lâm không có nửa điểm linh
lực. Nhưng trong thần thức linh hồn của hắn lại quỷ dị xuất hiện biến
hóa của cảnh giới cao nhất.
Chiến trường vực ngoại ở trong phạm vi sụp đổ, bỗng nhiên nổi lên một
trận sấm sét kinh thiên động địa, trong tiếng ầm vang đó một nửa chiến
trường bị phá nát, vô số không gian vỡ vụn mở ra vô số khe nứt.
Một cỗ uy áp khổng lồ từ bên trong hư vô truyền đến, ba gã hàng xóm của
Vương Lâm lúc này toàn thân run rẩy lùi dần vào trong không gian tịch
diệt không dám lưu lại.
Chúng nó còn như thế thì càng không cần phải nói đám du hồn này. Lúc này
cả đám hốt hoảng bỏ chạy, theo khe hỡ không gian xuất hiện ở phụ cận
rất nhanh bay về lại rồi tan biến trong không gian.
Lúc này, ngọc phù nối tiếp với truyền tống trận đã tiến vào thời kỳ cuối, thời gian vào giây thứ ba!
Trong ánh mắt điên cuồng của Vương Lâm mang theo một tia lạnh giá, trong
hung tàn kèm theo một chút vắng lặng. Uy áp này mặc dù khổng lồ, nhưng
thân thể Vương Lâm. Vẫn đứng thẳng tắp như thân cây tùng. Thần thức của
hắn mặc dù bị tàn phá nhưng lại có một cỗ khí tức không thể tả tràn ngập
trong đó.
Đây là một cỗ khí tức của Cực cảnh, một cỗ ý niệm mà bất kỳ sinh linh
nào cũng không thể ngăn cản. Lúc này nếu như so sánh lấy ví dụ uy áp kia
như áp lực của núi thái sơn đè xuống, vậy thì Vương Lâm lại giống như
một thanh lợi kiếm vững chắc không gì khuất phục.
Có lẽ thái sơn sẽ ép lợi kiếm vỡ vụn, nhưng dù có vỡ vụn lợi kiếm này cũng phải theo truyền tống trận rời khỏi nơi này.
Giây thứ ba! Một bàn tay to do vô số sợi tơ đen tạo thành từ bên trong
hư vô thò ra chộp tới Vương Lâm. Bàn tay này do vô số kể sợi tơ đen tạo
thành.
Tại đây trong khoảnh khắc bàn tay to xuất hiện, chiến trường vực ngoại
toàn sụp xuống. Giống như một khối băng thật lớn bị người đập nát vụn,
từng khối từng khối chiến trường vỡ vụn. Vô số không gian vỡ thành mảnh
nhỏ tăng tạo thành các khe nứt không gian.
Trong nháy mắt toàn bộ chiến trường vực ngoại biến mất. Còn lại chỉ có bốn tòa truyền tống trận đơn độc treo giữa hư không.
Giây thứ ba! Đây là một trận đối kháng giữa pháp tắc giới luật và Cực
cảnh. Thần thức của Vương Lâm tại thời điểm bàn tay to kia chụp được lập
tức vỡ tan, nhưng mới vừa tan ra thì lập tức lại được lực lượng thần bí
của Cực cảnh đó một lần nữa tổ hợp rồi lại ngoan cường chống cự.
Trong quá trình này Vương Lâm lại một lần nữa thật sự cảm nhận được cái loại cảm giác “cực cảnh”.
Lần đầu tiên là khu thành thị đổ nát.
Lần thứ hai là ở trong Quyết Minh Cốc.
Lần thứ ba là vào lúc linh hồn thức tỉnh trong không gian tịch diệt.
Hiện tại là lần thứ tư! Mỗi một lần, lực lượng của cực cảnh đều được gia
tăng. Nhất là lúc này đây thần thức của Vương Lâm tràn ngập vận ý của
cực cảnh. Thần thức của hắn cứ mỗi lần tán loạn rồi tổ hợp không ngừng
được tinh luyện.
Trong thời gian một giây này thần thức khổng lồ của Vương Lâm đã trải
qua cả vạn lần tán loạn rồi tổ hợp. Thần thức cô đọng dần dần, cuối cùng
càng ngày càng nhỏ nhưng nội chất của nó lại có biến hóa tăng trưởng
ngất trời.
Ý nghĩa của Cực cảnh toàn bộ dung nhập hoàn toàn trong nó.
Nguồn gốc của cực cảnh không người nào biết, nhưng có một điều có thể
khẳng định là: vô số năm qua tất cả tu sĩ có được cực cảnh chỉ là trên
phương diện linh lực. Còn cảm nhận được ý của Cực cảnh thì duy nhất chỉ
có một người là Vương Lâm. Dưới lớp lớp cơ duyên xảo hợp đi ngược lại
con đường của nó. Trên thần thức được đóng dấu ấn của cực.
Trong thần thức ẩn chứa Cực cảnh tạo thành hết thảy những kết quả này.
Kỳ thật pháp tắc giới luật hình thành bàn tay to đã dẫn tới tác dụng
thúc đẩy toàn bộ. Linh hồn của Vương Lâm vốn sau khi dung hợp Nghịch
Thiên châu trong thần thức đã có một tia Cực cảnh cực kỳ bé nhỏ. Nhưng
nếu không có áp lực từ bên ngoài vậy thì cho dù Vương Lâm có tu luyện ra
linh lực đi nữa tia “cực” này cuối cùng cũng sẽ tiêu tan dần đi.
Nhưng lúc này dưới áp lực mãnh liệt của bên ngoài thần thức từ từ thu
nhỏ lại, cực cảnh lại dần dần mở rộng ra, cuối cùng hoàn thành dung hợp
hai thứ làm một. Sự dung hợp đó vẫn còn ở mức độ sơ khai. Hoặc có thể
nói: hiện tại thần thức của Vương Lâm cũng không phải toàn bộ đều là cực
cảnh, mà trong đó có rất nhiều tạp chất.
Cực là một loại cảnh giới. Loại cảnh giới này có sẳn thuộc tính đơn
nhất. Nói cách khác, nếu linh lực có đủ cực cảnh vậy thì hết thảy mọi
phát triển đều sẽ dồn vào xây dựng linh lực.
Giống như vậy, hiện tại dấu ấn cực cảnh trên thần thức của Vương Lâm,
như vậy linh lực của hắn từ nay về sau sẽ không đem lại uy lực như
trước. Nhưng thần thức của hắn lại có thể dễ dàng diệt sát hết thảy tồn
tại đồng cấp bậc, bất chấp cả sơ, trung, hậu ba kỳ. Chỉ có điều điểm
cuối của Cực cảnh là Nguyên Anh hậu kỳ.
Điểm này ngoại trừ Nghi Tự Giả thời kì thượng cổ, còn chưa từng có tu sĩ
nào đột phá tới cực cảnh. Mặc dù là việc Nghi Tự Giả độ kiếp cũng do
người khác thông qua một vài dấu hiệu nghiền ngẫm mà ra. Cụ thể rốt cuộc
là thực hay giả ngoại trừ đương sự ra không người nào biết.
Cực cảnh thật đáng sợ. Loại bất chấp uy lực hùng mạnh của sơ, trung, hậu
ba kỳ này nhất định sẽ nhận sự ngăn cản của pháp tắc của thiên địa. Nếu
để mặc cho nó phát triển không hạn chế vậy thì có thể nói hoàn toàn
khẳng định: tu sĩ cực cảnh là tồn tại vô địch.
Cho nên thời thượng cổ các học giả nghiên cứu cực cảnh đã từng suy diễn:
cái gọi là tu sĩ cực cảnh không thể đột phá Nguyên Anh kỳ, bởi vì vào
thời điểm đột phá sẽ bị pháp tắc của Thiên địa gạt bỏ không thương
tiếc.
Tuyệt đối không cho phép xuất hiện tu sĩ cực cảnh có tu vi trên Nguyên Anh kỳ!
Chỉ có điều với cực cảnh hiện giờ của Vương Lâm đối với pháp tắc giới
luật mà nói vẫn còn quá bé nhỏ không đáng kể. Theo bàn tay to càng ngày
càng gần tốc độ sụp đổ thần thức của Vương Lâm, dần dần vượt qua tốc độ
tái tạo lại. Cuối cùng ầm một tiếng thần thức Vương Lâm vỡ tan, nhưng
cùng lúc thần thức vỡ tan những chỗ tạp chất cũng theo đó tan nát. Hiện
tại Vương Lâm còn lại là một tia ký hiệu cực gần giống như khởi đểm!
Nếu không có pháp tắc giới luật, Vương Lâm có thể tự đề luyện ra một tia
ký hiệu cực này, chỉ sợ là vô vọng. Nhưng hiện tại dưới tác dụng của áp
lực, hắn lại thành công. Ký hiệu cực tinh thuần này xuất hiện, cho dù
là bàn tay to kia cũng không khỏi bị nó làm cho ngưng lại. Đúng lúc
này, giây thứ ba đã hết! Truyền tống trận bắt đầu mở ra.