Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái vòng tròn được tạo từ vô số mảnh đá vụn đó như bị một sức mạnh kỳ bí

nào đó kìm hãm, tạo thành một vùng đất rộng tới trăm dặm này chính là

Toái Tinh Loạn.

Nơi này còn được gọi là vùng đất chết, tu sĩ có tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu

như chưa tới ngày sương mù biến thành biển, mà cứ nhất quyết thâm nhập

vào thì trong mười người ắt sẽ chỉ có vài người thành công.

Nhưng nếu như vẫn cố xông vào Toái Tinh loạn thì chỉ sợ mười người cũng

phải chết hết chẳng còn ai sống sót. Từ xưa đến nay, Toái Tinh Loạn

trong Tu Ma nội biển được coi là nơi nguy hiểm nhất ở đây.

Theo truyền thuyết, vùng đất này xuất hiện trước khi Tu Ma hải biến

thành sương. Bao nhiêu năm qua, không biết có bao nhiêu Tu sĩ đã muốn

vào thăm dò nơi đây, nhưng cũng đều tới gần rồi lại trở về. Có vài người

đã đi qua được Toái Tinh loạn nhưng cũng không trở lại.

Cho dù là ngũ cấp Tu Chân Quốc cũng e ngại sức mạnh vô hình của vùng

đất này. Bọn họ cũng không dám phải quá nhiều cao thủ tới đây thăm dò.

Hơn nữa, không ai biết được bên trong vùng đất đó rốt cuộc là cái gì nên

bọn họ cũng chẳng muốn tốn công vô ích.

Cả một thời gian dài, những tu sĩ còn nuôi mộng tưởng có thể thâm nhập được vào vùng đất này ngày càng ít.

Nhiều năm trước đây, tình trạng này đã có sự thay đổi. Ở lục cấp tu chân

quốc duy nhất trên Chu Tước tinh, có một vị cao thủ đầy thần thông, một

mình thâm nhập vào Tu Ma hải. Người đó khiêu chiến vô số cao thủ nhưng

chẳng có ai xứng đáng là đối thủ của mình. Cuối cùng, người đó thâm nhập

vào Toái Tinh Loạn, nhưng cũng bặt vô âm tín từ đó.

Mười năm sau, Chu Tước tinh phái rất nhiều cao thủ tới đó, bày ra một

cái đại trận phong tỏa vùng đất này, đồng thời ra lệnh ai thâm nhập vào

đó thì giết không tha.

Thế nên từ đó nơi này trở thành tuyệt địa, khiến cho ai nhắc tới cũng

thấy khiếp sợ. Tới ngày nay nỗi sợ hãi đó cũng có vơi đi phần nào, nhưng

trong phạm vi ngàn dặm quanh đó không hề có bóng dáng bất cứ một vị tu

sĩ nào khác.

Một ngày nọ, ở bên ngoài Toái Tinh Loạn, có một làn sương đen đang bao

phủ một cái sơn cốc. Bất chợt từ trong làn sương chợt xuất hiện một cơn

lốc xoáy. Cơn lốc càng lúc càng lớn, nhanh chóng tạo ra một khoảng đất

trống. Trên mặt đất có một cái truyền tống trận cổ xưa đang tỏa ra một

ánh hào quang chói mắt. Có ba bóng người từ từ xuất hiện.

Cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên khi Vương Lâm vừa mới xuất hiện chính là

vùng đất Toái Thạch. Những viên đá nhỏ to với những hình thù kì quái,

kết thành một khối hình cầu, chậm chạp chuyển động. Trên những viên đá

thi thoảng lại có những tia chớp màu tím xuất hiện.

Liếc mắt có thể ước chừng đại khí diện tích của nơi đó rộng khoảng chừng trăm dặm.

“Đây chính là Toái Tinh Loạn ư?” Uông Thanh Việt hiển nhiên là lần đầu

tiên tới nơi này. Hắn đưa mắt nhìn vòng tròn được tạo bởi vô số những

viên đá vụn mà hỏi.

Đoan Mộc Cực cảm khái nhìn quanh. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:

“Đúng! Chính là nơi đây. Một ngàn năm rồi, nơi này vẫn không hề thay

đổi.”

Ánh mắt của Uông Thanh Việt sáng lên, liếm môi nói: “Truyền thuyết kể

rằng hàng vạn năm trước đệ nhất cao thủ của Chu Tước Quốc đã mất tích ở

vùng đất này. Ha ha! Hôm nay, Uông mỗ cũng tới để xem xem nơi đây có gì

huyền bí.”

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói với Đoan Mộc Cực: “Đây chính là Toái Tinh Loạn mà các vị tiền bối đã nhắc tới sao?”

Đoan Mộc Cực gật gật đầu, ánh mắt hướng về phía Toái Tinh Loạn, trên

gương mặt anh thoáng hiện ra chút sợ hãi. Lão nói: “Vùng đất này tỏa ra

một sức mạnh huyền bí. Khi nào bước vào đó, nguồn sức mạnh huyền bí sẽ

chui vào cơ thể chúng ta. Đám đá vụn trong đó sẽ tạo thành một bản sao

của mỗi người theo một cách nào đó không thể lý giải được. Thậm chí nó

còn mạnh hơn cả bản thân mỗi người. Cho dù trước khi bước vào có dùng

cách nào để hạ thấp tu vi cũng vô dụng. Khi phân thân xuất hiện chỉ có

cách đánh bại nó thì mới có thể thoát ra. Sau khi đi thêm năm mươi dặm

đó, lại có hai phân thân xuất hiện. Cũng chỉ bằng cách chiến thắng thì

ta mới có thể thoát ra được khỏi nơi đây.”

Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn lên. Đoan Mộc Cực dường như đã đoán được những

điều mà Vương Lâm nghĩ tới, nên lại nói tiếp: “Nếu như chúng ta thâm

nhập vào từ phía trên hay phía dưới thì mặc dù không có đá vụn cản trở

nhưng phân thân vẫn xuất hiện. Mà lúc này có tới tận mười cái.”

Vương Lâm nhìn chăm chăm về phía Toái Thạch, trầm ngâm không đáp.

Nhìn một lúc, ánh mắt Uông Thanh Việt bỗng bừng sáng, khóe miệng xuất

hiện một nụ cười nham hiểm, nói: “Một vùng đất thú vị như vậy, Uông mỗ

phải thử mới được.” Nói xong, trong nháy mắt hắn đã biến mất, khi xuất

hiện thì đã ở ngoài Toái Tinh Loạn. Hắn chẳng chút do dự, bước chân tiến

vào trong.

Vương Lâm chăm chú quan sát, không hề chớp mắt. Ngay vào lúc Uông Thanh

Việt bước chân vào, những tia điện màu tím nhanh chóng tập trung. Một

phân thân giống y hệt Uông Thanh Việt xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thậm chí ngay cả điệu bộ, nụ cười cũng không khác Uông Thanh Việt một

chút nào. Nó không nói một lời, nhanh chóng vọt tới. Từ nơi hai người họ

giao đấu liên tục phát ra những âm thanh cực lớn.

Đoan Mộc Cực hừ một tiếng, nói: “Chẳng bao lâu sau thì nó sẽ quay trở lại với cảnh giới cao hơn thì hắn đánh làm sao đây?”

Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt hỏi: “Lần trước các ngươi làm thế nào mà vào được?”

Đoan Mộc Cực chỉ về phía Truyền Tống trận, đáp: “Nhờ có nó! Lần trước,

trong số chúng ta có một cao thủ trận pháp. Hơn nữa chúng ta còn có được

một số vật phẩm liên quan tới Toái Tinh Loạn. Trong đó có ghi chép

phương pháp bố trí Truyền Tống trận đi vào nơi này. Ngoài ra còn có mười

viên cực phẩm linh thạch mới có thể vào được trong đó.”

“Rốt cuộc trong Toái Tinh Loạn có cái gì?” Vương Lâm hơi chau mày, hỏi.

Đoan Mộc Cực liếc mắt nhìn Vương Lâm, rồi vung tay lên. Lão thu lại tia

thần thức trong cơ thể hắn rồi chậm rãi nói: “Được, dù sao cũng đã tới

tận đây rồi thì nói cho ngươi cũng không sao. Theo như ghi chép trong

vật mà chúng ta có được thì trong Toái Tinh Loạn có thi hài của một vị

cổ thần.”

“Cổ thần?” Vương Lâm ngạc nhiên.

“Cổ thần tồn tại ở thời kỳ viễn cổ giống như các vị thần tiên. Thậm chí ở

một số mặt còn mạnh hơn.” Thanh âm cũng không phải của Đoan Mộc Cực mà

là của một người mặc y phục màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão, mở

miệng nói.

Lão nhân thân người cao gầy, chòm râu bạc trắng dưới cằm phấp phơ trong

gió, diện mạo giống hệt như một vị tiên nhân. Cộng thêm với cây phất

trần trong tay khiến cho khuôn mặt lão có vẻ hiền từ, mỉm cười gật đầu

với Vương Lâm, nói tiếp: “Tiểu hữu! Sức mạnh của Cổ thần đã vượt qua tất

cả mọi giới hạn, đạt tới trình độ không ai có thể tưởng tượng được.

Thời đại mà Cổ thần sinh sống còn trước cả thời kỳ thượng cổ rất lâu.”

Thần thái của Vương Lâm ra vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại có chút đề

phòng. Mặc dù diện mạo của đối phương xem ra cũng có vẻ là bậc chính

nhân quân tử, nhưng trong lòng Vương Lâm cảm giác rằng tu vi người này

còn cao hơn cả Đoan Mộc Cấp.

Lão nhân nói xong, liền phất cây phất trần một cái. Mỉm cười nhìn vào

trong. Tuy nhiên nụ cười đó ẩn chứa một chút gì đó nham hiểm.

Vương Lâm vẫn hết sức cảnh giác. Khi cây phất trần của ông ta lay

chuyển, một cảm giác bất an bỗng xuất hiện. Hắn nhanh chóng lùi lại.

Đồng thời, tay hắn vỗ vào túi trữ vật lấy ra vô số ngọc phù. Tất cả

lượng ngọc phù đó đều là loại phòng ngự. Tay còn lại của hắn thò vào

trong túi trữ vật, nắm lấy ngọc ấn.

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng lụp bụp vang lên, trong nháy mắt toàn bộ chỗ ngọc phù đã bị vỡ vụn.

Cùng lúc đó, Đoan Mộc Cực xuất hiện giữa Vương Lâm và lão nhân, một vầng

sáng màu đen hình bán nguyệt chợt xuất hiện hóa giải sự tấn công của

cây phất trần. Đoan Mộc Cực nheo mắt lại nhìn đối phương, thứ ánh sáng

đen đó cứ lay động qua lại. Nét mặt lão vẫn bình thản, nói rành rọt từng

từ: “Cổ đế! Tiểu tử này là người người quan trọng để vượt qua cửa thứ

ba. Ngươi đừng có làm bừa.”

Nghe vậy, thần sắc Cổ đế không chút thay đổi, nhưng thôi không cười nữa.

Lúc này, dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão hoàn toàn biến mất. Thậm

chí lại có chút âm hiểm, bình thản nói:

“Ngươi chắc chứ?”

Đoan Mộc Cực gật đầu, nói: “Hắn biết Tử Chú Thuật.”

Cổ đế nhìn lướt qua Vương Lâm, quay người đi sang một bên. Sau khi tới

ngoài ba trượng thì dừng lại, không nói một lời nào, nhìn vào trong Toái

Tinh loạn.

Sắc mặt của Vương Lâm trở nên âm trầm. Hắn thấy tên Cổ đế này chẳng qua

chỉ là một tên điên, không duyên không cớ lại ra tay muốn giết người.

Mới trước đó còn mỉm cười mà giờ đã lộ rõ vẻ dữ tợn.

“Hắn tên là Cổ Lam, nhưng chúng ta đều gọi là Cổ đế. Tu vi của hắn rất

cao. Cho dù là ta cũng khó mà thắng được một cách dễ dàng. Ngươi trông

vẻ ngoài của hắn giống như một tên chính đạo, nhưng thực ra lại là một

tên lòng lang dạ sói, đích thị là một kẻ điên. Hắn chính là đại ma đầu

nổi tiếng ở Tu Ma nội hải.” Đoan Mộc Cực đứng bên cạnh, truyền âm nói

với Vương Lâm .

Vương Lâm trầm ngâm, nhìn Cổ đế một lát rồi lại quay ra nhìn về phía

Toái Tinh loạn. Từ đó thi thoảng lại vọng ra tiếng gầm gừ của Uông Thanh

Việt, khiến trong lòng hắn càng thêm lo lắng.

Cổ đế là một tên điên, Uông Thanh Việt là một kẻ ngông cuồng, chỉ có Đoan Mộc Cực gần như là người bình thường.

“Lại có thêm kẻ nữa đến.”Đoan Mộc Cực nói nhỏ, thần sắc có chút biến đổi.

Từ phía chân trời có một chiếc Long chu đang bay tới, đứng ở mũi thuyền

là một người đàn ông có tướng mạo tuấn tú nhưng môi có vẻ hơi mỏng, nét

mặt lạnh lùng vô tình. Hắn ta đứng chắp hai tay ra sau, đầu ngẩng cao.

Trên người mặc một bộ cẩm y màu đỏ có điểm thêm một chút hoa văn màu

vàng. Mái tóc đen để tự nhiên tung bay trong gió.

Sau lưng lão ta còn có một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, tướng

mạo bình thường nhưng đôi mắt thi thoảng lại biến thành một màu đỏ quỷ

dị. Sau khi chiếc Long chu tới gần, nam tử mặc áo đỏ nhún mình nhảy

xuống. Người thanh niên trẻ đằng sau cũng nhanh chóng nhảy xuống theo.

Vương Lâm liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo đỏ. Toàn thân lão ta tỏa ra

một luồng khí lạnh lẽo, cái lạnh đó như toát ra từ tận trong xương tủy

hắn, giống như tảng băng mãi mãi không tan chảy.

Sau khi đặt chân xuống đất, người đàn ông mặc áo đỏ lạnh lẽo nhìn xung

quanh. Sau khi nhìn Uông Thanh Việt đang đánh nhau ở trong Toái Tinh

Loạn một chút, hắn lại quay ra nhìn Vương Lâm. Sau cùng mới nhìn Đoan

Mộc Cực, lạnh lùng nói: “Náo nhiệt quá.”

Đoan Mộc Cực cười khà khà nói: “Lục Dục ma quân! Nghìn năm không gặp, tu

vi của người lại tăng lên rồi.” – Nói xong, đôi môi của lão khẽ nhúc

nhích, truyền âm một chút. Lục Dục ma quân nghe xong, gương mặt có chút

ngạc nhiên, ánh mắt lập tức hướng về phía Vương Lâm, nhìn một lát, khẽ

gật đầu, trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, nếu như ngươi có thể mở được

cửa thứ ba thừ Từ Ly Thanh ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, người thanh niên sau lưng hắn liền biến sắc, nhìn Vương Lâm với ánh mắt không chút thiện chí.

Vương Lâm chắp tay lại, đáp: “Đa tạ!”

Người đàn ông áo đỏ lại gật đầu, thu ánh mắt lại, nói với Đoan Mộc Cực:

“Chỉ còn thiếu tên gù nữa thôi. Ba trăm năm trước ta có nghe nói hắn đắc

tội với Cự Ma tộc, bị mười Đại chiến ma truy sát, cũng không biết sống

chết ra sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK