Giang Nam đã trước tiên chạy tới Tông Chủ Phong, thấy từ trong Thanh Loan điện truyền động ra khí lành, không khỏi than thở liên tục.
- Cổ nhân nói, có ít người vừa xuất thế liền có đại khí vận, màu ngọc bích hiện lên, chưởng giáo lấy nghịch thiên thủ đoạn đào tạo hài tử, vị tiểu sư đệ này tương lai cũng sẽ là người có số mệnh kinh thiên.
Cũng không lâu lắm, Tịch Ứng Tình từ trong Thanh Loan điện đi ra, Giang Nam bước lên phía trước chúc mừng.
- Tử Xuyên, ta có một chuyện muốn nhờ!
Tịch Ứng Tình đột nhiên nghiêm mặt nói.
Giang Nam ngẩn ra:
- Chưởng giáo, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.
- Vô luận tương lai có kiếp nạn gì, cái khó khăn gì, ngươi đều phải đáp ứng ta một việc. Đó chính là...
Tịch Ứng Tình hướng hắn vái dài, thành khẩn nói:
- Để cho Huyền Thiên Thánh Tông ta tiếp tục tồn tại xuống! Ngươi không được quên, ban đầu ở Thí Thần Cốc ta cùng ngươi từng có ước định, ngươi học tập công pháp mà Thí Thần Cốc cất dấu, phải đáp ứng ta một việc.
Giang Nam gật đầu, khi đó Tịch Ứng Tình khống chế Tuyên Vô Tà hóa thân, mang theo mặt nạ quỷ, nói ra yêu cầu này. Bất quá giờ phút này Tịch Ứng Tình đột nhiên nhắc tới chuyện này, cũng để cho hắn có một loại dự cảm bất tường.
- Dĩ nhiên, nếu như ta vẫn là đứng đầu thánh tông, những chuyện này liền không cần ngươi tới phiền lòng.
Tịch Ứng Tình cười nói:
- Ý của ta là, có một ngày ta làm chưởng giáo vị ngán, đem nó truyền cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên lười biếng, đem 30 vạn năm cơ nghiệp thánh tông ta hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Ta hiểu.
Giang Nam trong lòng trầm trọng, gật đầu nói.
Ngày này, Tịch Ứng Tình có con, vị chưởng giáo trẻ tuổi này phảng phất thầm hạ quyết tâm, quyết định chút chuyện.
Thái Hoàng tới.
Thái Huyền Thánh Tông Thái Hoàng Lão Tổ nghe nói nữ nhi Mộ Vãn Tình sinh nhi tử, cũng vội vàng chạy tới, Huyền Thiên Thánh Tông trên dưới rất là náo nhiệt, tựa hồ có xu thế hai nhà biến chiến tranh thành tơ lụa.
Dù sao Thái Huyền Thánh Tông cùng Huyền Thiên Thánh Tông đám hỏi, Tịch Ứng Tình cũng là con rể của Thái Hoàng Lão Tổ, hôm nay Mộ Vãn Tình sinh hạ một hài tử, Thái Hoàng Lão Tổ có ngoại tôn, đây là mừng vui gấp bội, thân càng thêm thân, tựa hồ ân oán trước đây cũng có thể giảm bớt.
Cao hứng nhất vẫn là Mộ Vãn Tình, nàng là nhân vật kẹp ở giữa Thái Hoàng cùng Tịch Ứng Tình, chẳng qua hiện nay có hài tử, làm cho nàng thấy hy vọng hóa giải.
- Để cho ta ôm một cái.
Thái Hoàng Lão Tổ khom người từ trong tay Mộ Vãn Tình nhận lấy hài tử trong tã lót, duỗi ra ngón tay trêu chọc, ha hả cười nói:
- Đôi môi rất giống ta.
Tịch Ứng Tình đứng ở một bên, khẩn trương siết chặc quả đấm, ánh mắt Giang Nam chớp động, ở trên người mấy người này quét nhìn qua.
- Thái Hoàng rốt cục vẫn phải tới.
Hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Đây là muốn bức vua thoái vị sao?
Lúc này là thời điểm Tịch Ứng Tình suy yếu nhất, tinh thần của hắn không cách nào tập trung, pháp lực không có ngưng tụ như trước, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, tâm cảnh của Tịch Ứng Tình rối loạn.
Lúc này Thái Hoàng tới, nhìn như là trước đến thăm nữ nhi cùng ngoại tôn, nhưng nhân vật đã vong tình mà vô tình như hắn, tình cảm phụ tử đã sớm đạm mạc đến cơ hồ có thể không cần tính.
Thân tình đối với hắn mà nói không có bất kỳ chỗ dùng, đã sớm dứt bỏ, mục đích hắn tới, không phải là vì Mộ Vãn Tình cũng không phải là vì tiểu ngoại tôn, tự nhiên là vì Tịch Ứng Tình.
Bất quá giờ phút này Thái Hoàng Lão Tổ thật giống như một ông ngoại từ ái, thậm chí so sánh với những ông ngoại khác còn muốn tràn đầy yêu thương đối với ngoại tôn, nhìn không ra hắn là người tu luyện Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư chút nào.
Vào tình mà vong tình, đây mới là tâm tình đáng sợ nhất, hoàn mỹ nhất không có bất kỳ sơ hở!
Thái Hoàng trêu chọc hài tử trong chốc lát, trả lại cho Mộ Vãn Tình, thấy vậy Tịch Ứng Tình kinh hồn táng đảm, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, Giang Nam cũng theo hắn đổ mồ hôi lạnh, tâm tình của Thái Hoàng sâu không lường được, bất luận kẻ nào cũng nắm chặc không tới hắn hỉ nộ, nếu hắn đột nhiên xuất thủ thương tổn con của Tịch Ứng Tình, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng không kịp ngăn cản!
- Vãn Tinh, ngươi đi xuống đi, ta cùng Ứng Tình nói vài câu.
Thái Hoàng Lão Tổ mỉm cười nói.
Mộ Vãn Tình ôm hài tử đi xuống, trong điện chỉ còn lại có Thái Hoàng, Tịch Ứng Tình cùng Giang Nam, Giang Nam không có bất kỳ ý tứ muốn rời khỏi, mỉm cười nói:
- Chưởng giáo, Thái Hoàng, ta thân là kế nhiệm chưởng giáo, có một số việc ta cần muốn tận mắt nhìn thấy, mới biết ta phải đối mặt cái gì.
Tịch Ứng Tình khẽ gật đầu, để cho hắn lưu lại, Thái Hoàng Lão Tổ cũng không thèm để ý, trong mắt của hắn chỉ có Tịch Ứng Tình, dưới mắt không còn ai, mỉm cười nói:
- Tâm cảnh của ngươi đã phá.
Tịch Ứng Tình mặc nhiên.
Thái Hoàng thản nhiên nói:
- Huyền U Đạo Nhân cùng ta đánh một trận, ta mặc dù chém giết, nhưng hắn cũng đem ta bị thương nặng, để cho ta phải bế quan trăm năm. Sau trăm tuổi ta xuất quan, lần nữa nhìn thấy ngươi, ngay cả ta cũng kinh trụ.
Hắn tán thán nói:
- Khi đó, tâm cảnh của ngươi Vô Cấu, viên mãn Như Ý, tâm cảnh tu vi đã đạt tới Đại Tông Sư đỉnh. Khi đó tu vi thực lực của ngươi mặc dù so sánh với hiện tại yếu, nhưng ở trên tâm cảnh là một loại trạng thái vô địch, để cho ta vừa vui mừng, lại vừa lo lắng.
Tịch Ứng Tình nhẹ giọng nói:
- Nhạc phụ quá khen. Nhưng mà ta hôm nay tâm cảnh không cách nào làm được Vô Cấu.
- Cho nên nói, ngươi như cũ là một phàm nhân.
Thái Hoàng tựa hồ biến thành một trưởng giả đức cao vọng trọng, đối với hậu đại ân cần dạy bảo, cười nói:
- Ở một khắc Vãn Tinh gả cho ngươi kia, tâm cảnh của ngươi cũng đã xuất hiện một tia sơ hở, mặc dù rất nhỏ, không thể tra, nhưng sơ hở chính là sơ hở. Bất quá khi đó ngươi như cũ tâm tình vô địch, ngươi biết không? Đợi ta thấy được Vô Tà lại là thân ngoại hóa thân của ngươi, ta là khiếp sợ bực nào a?
Hắn lần nữa tán thán nói:
- Tịch Ứng Tình tâm tình vô địch, là Tịch Ứng Tình kinh khủng nhất! Bổn ý của ta, là muốn nhu tình của Vãn Tinh hòa tan tâm tình vô địch của ngươi, bất quá hiệu quả không lớn.
- Đợi đến tiểu ngoại tôn của ta xuất thế, sơ hở của ngươi rốt cục trở nên to lớn.
Hắn thản nhiên nói:
- Loại vật tình cảm này, kỳ diệu mà tràn đầy các loại tư vị, làm cho người ta trở về chỗ cũ. Nhưng tình cảm cũng là một loại trói buộc, quấn quanh ngươi, để ngươi không cách nào giãy dụa. Tịch Ứng Tình, ngươi có con, còn muốn lưng đeo ân sư huyết cừu, lại muốn bảo đảm Huyền Thiên Thánh Tông bất diệt, áp lực của ngươi quá lớn, vốn là ngươi còn có thể thừa nhận, nhưng mà con mới ra đời, liền đem ngươi đè sập.
Hắn cười dài nói:
- Tâm cảnh của ngươi phá, cùng ta tranh đấu liền thua.
Tịch Ứng Tình lần nữa mặc nhiên.
Giang Nam âm thầm cảm giác được một tia không ổn, hôm nay Tịch Ứng Tình đã không có phong độ cùng thong dong lúc trước, hoàn toàn là bị Thái Hoàng nắm đi, tình huống như thế, ở cảnh giới cùng thực lực không kém nhiều, liền trở nên cực kỳ nguy hiểm!
Hiện tại Tịch Ứng Tình đúng là tâm tình rối loạn, tâm cảnh tu vi đã bại Thái Hoàng!
- Tâm tình không địch lại, tu vi không địch lại, thực lực không địch lại, chưởng giáo nguy hiểm!
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Thái Hoàng Lão Tổ mặt mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Thật ra thì, ta vẫn chờ chính là giờ khắc này. Tư vị thu hoạch trái cây, đúng là tuyệt đẹp, nhất là tận mắt thấy trái cây ta đích thân gieo xuống chín mọng, lại càng làm trong lòng ta vui mừng vô hạn.
Hắn mặc dù nói mình vui mừng vô hạn, nhưng Giang Nam không nhìn thấy trên mặt hắn có bao nhiêu vui mừng chút nào, như cũ chẳng qua là mang theo mỉm cười thản nhiên, làm cho người ta không rét mà run.
Hắn đã làm được Huyền Đô Vong Tình, quên mất hết thảy tình cảm, chẳng qua là lý tính nói cho hắn biết, lúc này hẳn là vui mừng vô hạn.
Bất cứ chuyện gì đều không thể quấy nhiễu đến tâm cảnh của hắn, cho dù chính hắn hỉ nộ ai nhạc cũng không cách nào quấy nhiễu, hắn mới thật sự là tâm cảnh vô địch!
Nếu như Tịch Ứng Tình không làm ra phản kích, như vậy tâm cảnh của hắn phá sẽ trở nên lớn hơn nữa, ở trước mặt Thái Hoàng Lão Tổ càng thêm chống đỡ hết nổi, càng thêm rơi vào hạ phong!
Tịch Ứng Tình trầm mặc chốc lát, đột nhiên mặt giản ra cười nói:
- Nhạc phụ, ngươi còn không có phá cục.
Giang Nam thở phào, Tịch Ứng Tình rốt cục bắt đầu phản kích, cái cục này chính là kết quả hắn cùng với Ma La Thập liên thủ, tấn công đầu thì đuôi tới, tấn công đuôi thì đầu tới.
Mặc dù nói cùng Ma La Thập liên thủ mới có thể đối kháng Thái Hoàng, không khỏi như cũ ở vào hạ phong, nhưng cục này không giải được, Thái Hoàng như cũ không dám hướng bất kỳ một người nào trong Tịch Ứng Tình cùng Ma La Thập xuất thủ.
Đợi một thời gian, tâm cảnh của Tịch Ứng Tình phục hồi như cũ, hoặc là thực lực tăng nhiều, cũng có thể có hòa nhau một ván.
- Ngươi là nói Ma La Thập sao?
Thái Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Hắn thông minh có vấn đề, nếu ta muốn phá cục, dễ như trở bàn tay. Nếu không, hiện tại ta liền phá cho ngươi xem?
Hắn nói phong khinh vân đạm, nhất phái dễ dàng, tựa hồ giải quyết Ma La Thập đối với hắn mà nói, quả thật giống như dễ như trở bàn tay, đơn giản như vậy.
Trong lòng Giang Nam trầm xuống, trong đầu vô số ý niệm điên cuồng chuyển động, suy tư Thái Hoàng Lão Tổ như thế nào mới có thể giải quyết Ma La Thập, phá giải cục này.
Giải quyết Ma La Thập, hắn cũng có thật nhiều phương pháp, nhưng là mời ngoại viện, mượn ngoại lực, đều có thể diệt trừ Ma La Thập.
Nhưng mà lấy kiêu ngạo của Thái Hoàng Lão Tổ, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ mình đi ăn nói khép nép cầu người tới hỗ trợ giải quyết Ma La Thập, hắn còn thích dùng lực lượng của mình, dùng trí tuệ của mình đi phá giải cục diện bế tắc này.
Giang Nam đau khổ suy tư, vẫn là không có tìm được Thái Hoàng Lão Tổ định dùng biện pháp gì tới diệt trừ Ma La Thập, trong lòng thầm than một tiếng:
- Ở trên mưu lược, ta so sánh với Thái Hoàng cùng chưởng giáo vẫn còn thua kém một bậc...
Thái Hoàng Lão Tổ lật tay lấy ra một vật, nhẹ nhàng bày ở trong tay, cười nói:
- Ma La Thập tiềm lực thật lớn, năm đó ta, Huyền U cùng hắn nổi danh, nhưng mà trẻ tuổi nhất vẫn là hắn. Hắn là cái sau vượt cái trước, nếu như không phải ta trấn áp hơn ba trăm năm, nói không chừng giờ phút này hắn đã có thể cùng ta chạy song song. Bất quá, hắn cuối cùng là Ma, ở trên thông minh có thiếu sót trí mạng. Cái vật nhỏ này, là có thể để cho hắn vạn kiếp bất phục.
Ánh mắt của Giang Nam cùng Tịch Ứng Tình không khỏi rơi vào trên tay hắn, chỉ thấy vật trong tay Thái Hoàng rất là kỳ lạ, là một ngọc thai khéo léo, ngọc thai bát giác, phía dưới buông thỏng một mảnh xiềng xích dài hẹp, khóa lại tiểu đảo trong lòng bàn tay này.
- Nam Hải ngọc thai?
Giang Nam thất thanh nói.
Ngọc thai khéo léo trong lòng bàn tay Thái Hoàng này, cùng Nam Hải ngọc thai giống nhau như đúc, vô luận hình dáng hay là bố trí, hết thảy không có khác biệt!
Giang Nam tâm tư điện thiểm sấm dậy, trong lòng trong nháy mắt xông ra một ý nghĩ đáng sợ, lập tức biết Thái Hoàng đến tột cùng tính toán làm sao đối phó Ma La Thập, không khỏi rùng mình một cái.
Tịch Ứng Tình cũng là hạng người tài trí Thông Thiên, mặc dù tâm tình rối loạn, nhưng rất nhanh nghĩ đến thủ đoạn của Thái Hoàng, sắc mặt kịch biến.
- Các ngươi biết cũng không sao, bởi vì có ta ở đây, các ngươi bất luận kẻ nào cũng không thể đi báo cho Ma La Thập.
Thái Hoàng cười cười, lông mi trắng khẽ nhún, một ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên ngọc đài, đem ngọc đài này nhấn xuống, cười nói:
- Không bằng cùng ta xem kết quả của tiểu tử Ma La Thập này một chút.
- Ma La đại ca nguy hiểm!
Giang Nam theo dõi ngón tay của hắn, trong lòng lẫm nhiên.
Oanh!
Bầu trời Nam Hải, treo ngọc đài treo cao kia, đột nhiên phảng phất như thất khống, ầm ầm từ trên cao rơi xuống, thoáng cái chìm đến trong biển!
Trên Ngọc đài có không biết bao nhiêu tu sĩ cùng thế lực mua bán hàng hóa, phi thường náo nhiệt, đột nhiên bị kịch biến này, cùng nó chìm vào đáy biển.
Rầm, rầm!
Từng cái từng cái bóng người phóng lên cao, dừng ở giữa không trung, một mảnh mờ mịt nhìn ngọc đài chìm vào đáy nước kia.
- Nam Hải Thần đã chết...
Một người lẩm bẩm nói.
- Thần bảo vệ Nam Hải đã chết!
Có người cao giọng hô to nói.
- Nam Hải có tài phú lớn như vậy, hiện tại cuối cùng không có thần minh bảo vệ!
Có người cười to nói.
- Đoạt a!
Tình cảm quần chúng bắt đầu khởi động, rối rít hướng đáy biển phóng đi, tính toán thừa dịp Nam Hải Thần tử vong, ngọc thai không người thủ hộ, thừa dịp loạn cướp bóc tài phú Nam Hải.
Nam Hải tích lũy hai mươi vạn năm tài phú, chính là một Thánh Địa giàu có nhất Huyền Minh Nguyên Giới, dĩ vãng có Nam Hải thần minh, không người dám động, nhưng mà thần minh này đã chết, liền không cố kỵ chút nào.
Cướp sạch Thánh Địa giàu có nhất đương thời, là không biết bao nhiêu người mơ ước, hôm nay rốt cục biến thành thực tế!
Trong Huyền Thiên Thánh Tông, Thái Hoàng Lão Tổ đưa tay vẽ một cái, một mặt gương sáng đột nhiên xuất hiện, đem loạn tượng ở Nam Hải ngọc thai thu vào trong kính, rõ ràng rơi vào trong mắt Giang Nam cùng Tịch Ứng Tình.
Trong lòng Giang Nam một trận rét lạnh, chỉ thấy Nam Hải ngọc thai trong gương sáng giờ phút này Chiến Hỏa cả ngày, nhiều cao thủ của Nam Hải lộn xộn tuôn ra, rối rít chống cự, vợ chồng Thác Bạt thân là Nam Hải chưởng giáo, có thực lực Chưởng Giáo Chí Tôn, lực áp quần hùng, thế cho nên không biết bao nhiêu người chết thảm ở trong tay bọn họ, thi lạc biển rộng.
Mặc dù Nam Hải là một Thánh Địa buôn bán, nhưng thực lực vợ chồng Thác Bạt cũng không như bình thường, muốn cướp sạch Nam Hải, không có thực lực Chưởng Giáo Chí Tôn cấp là không cách nào làm được.
Có thực lực cướp sạch Nam Hải, trong đương thời chỉ có le que mấy người mà thôi.
Đột nhiên, trong gương sáng xuất hiện thân ảnh Ma La Thập, khí phách ngất trời, một chưởng liền đem vợ chồng Thác Bạt đánh bay, cười ha ha, lấy tay đem Nam Hải ngọc thai nắm trong tay.
Ma La Thập xong.
Đây là Giang Nam cùng Tịch Ứng Tình cùng chung ý nghĩ.