Cận Đông Lưu đột nhiên cười nói:
- Sư đệ ngươi tuy là kỳ tài ngút trời, nhưng cùng thần minh chuyển thế thân so sánh, chỉ sợ còn muốn thua kém không chỉ một bậc nửa trù.
Giang Nam khẽ mỉm cười, lơ đễnh.
Cận Đông Lưu hướng Quý Phong ôn nhu cười nói:
- Hảo đồ nhi, không cần để ý tới những người khác, ngươi cứ phá trận, trận pháp phá, tự nhiên chính là đánh mặt người nọ.
- Một tiểu nhân vật mà thôi, há có thể cho chúng ta để ở trong lòng?
Quý Phong cùng Bàng Phi ha ha cười một tiếng, không hề đi xem Giang Nam nữa, mà là nhất tề tiến lên, tham quan hoc tập Phong Cấm đại trận đồ của Nhạc Ấu Nương bày ra.
Chỉ thấy trận đồ này phập phồng, trong trận vô số đạo tắc gột rửa, xây dựng ra một bức đồ án, trong đồ án, một chữ "Phong" to lớn trôi lơ lửng ở trong trận pháp.
Chữ "Phong" này ước chừng chu vi bốn mươi năm mươi trượng, dưới chữ "Phong" tựa hồ còn trấn áp thứ gì, bất quá bị đại trận che dấu, xem không rõ ràng.
Bất quá bọn hắn cũng là hạng người tài trí hơn người, lường trước bị trấn áp ở dưới đại trận, chính là Nhạc Ấu Nương bố trí vấn đề khó khăn thứ hai!
Sắc mặt hai người dần dần ngưng trọng, hiển nhiên bức trận đồ này cực kỳ thâm ảo, mặc dù bọn họ có nhãn giới kiến thức của kiếp trước, thôi diễn lên cũng cực kỳ cố hết sức.
- Cũng may là Phong Cấm đại trận không trọn vẹn, nếu là Phong Cấm đại trận đầy đủ, đó chính là Thần Chủ mới có thể luyện thành trận đồ, lấy bản lãnh của chúng ta, căn bản không cách nào phá trận! Bất quá nếu là không trọn vẹn, vậy thì có dấu vết mà lần theo, có thể phá!
Trong lòng hai người thất kinh, liếc Nhạc Ấu Nương một cái:
- Bất quá cho dù là Phong Cấm đại trận không trọn vẹn, cũng không phải là Thần Ma bình thường có thể tiếp xúc nhận được lai lịch, Nhạc Ấu Nương này, nhất định không phải chuyện đùa, hơn phân nửa là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong thần giới!
- Những thần minh khác chuyển thế, đều không thể mang theo pháp bảo của mình, duy chỉ có nàng lại mang theo Phong Cấm đại trận đồ, có thể thấy được lai lịch của nàng chỉ sợ có chút kinh người!
Hai người âm thầm suy tư, thầm nghĩ:
- Trong thần giới, cũng không có người nào tên là Ấu Nương, chẳng lẽ nàng dùng không phải là tên thật?
Hai người bọn họ hạ giới chuyển thế, mới ra đời dùng là tục danh trước kia, mặc dù đời này bọn họ có cha mẹ sinh thành, nhưng cùng cha mẹ sinh thành tình cảm không ra hình dáng gì, thậm chí có thể nói hoàn toàn không có tình cảm, chẳng qua là coi cha mẹ làm thành công cụ cho mình thuận lợi chuyển thế.
Nhưng mà Nhạc Ấu Nương hiển nhiên bất đồng, mặc dù kiếp trước nàng cũng là thần minh, nhưng mới ra đời cũng không có dùng tục danh của mình, mà là theo họ của Nhạc Linh Nhi, đem Nhạc Linh Nhi làm thành cha mẹ ruột của mình.
Chính là điểm này, để cho Quý Phong cùng Bàng Phi đều không thể đoán ra kiếp trước của nàng đến tột cùng là người nào.
- Bàng Phi, ngươi phí bao nhiêu thời gian mới có thể khám phá trận này?
Quý Phong đột nhiên cười nói.
Bàng Phi cười ngạo nghễ nói:
- Nếu là Phong Cấm đại trận đầy đủ, cho dù ta hao tổn cả đời cũng chưa hẳn có thể phá vỡ, bất quá nếu là đại trận không trọn vẹn, ba tháng ta liền đầy đủ phá trận! Còn ngươi?
Quý Phong khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ta có nắm chắc, có thể so với ngươi sớm hơn một ngày phá trận!
Hai người ánh mắt lần lượt thay đổi, đều có một loại hưng phấn bị gặp cường địch.
Kỳ phùng địch thủ, lương tài gặp gỡ, nhân sinh trên đời, có thể tìm được một tri kỷ cố nhiên khó được, nhưng càng thêm khó được là tìm được một đối thủ!
Chỉ có đối thủ mới hiểu rõ mình nhất, mới biết sơ hở của mình, mới có thể đốc xúc mình không ngừng đi tới, không ngừng phấn đấu, không ngừng đột phá!
Bàng Phi cùng Quý Phong nhất thời có một loại cảm giác tỉnh táo tương tích, cùng kêu lên nói:
- Sau khi chuyển thế, có thể gặp được loại đối thủ như ngươi, thật là một chuyện rất may của nhân sinh! Có thể đánh bại ngươi, sẽ là thành tựu cùng vinh quang lớn nhất cả đời ta!
Hai người bọn họ riêng phần mình khoanh chân ngồi xuống, mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn Phong Cấm đại trận đồ phía trước, riêng phần mình toàn lực thúc dục thông minh tài trí của mình, thôi diễn cách phá giải trận đồ này.
- Đây mới là nhân vật tuyệt thế!
Pháp Tướng hòa thượng không khỏi thở dài nói:
- Bọn họ giống như là hai thanh kiếm sắc bén nhất, lẫn nhau thay đổi ma luyện, chung đồng tiến, trong đương thời, còn có người nào có thể cùng hai vị đạo hữu này ngang hàng?
- Pháp Tướng sư huynh nói không sai.
Thần Tú Đạo Nhân cũng không khỏi cảm khái nói:
- Bọn họ mặc dù kiếp trước là thần minh, nhưng đời này không có chút nào lười biếng, ngược lại làm đối thủ lẫn nhau, kích lệ mình hăng hái đi về phía trước. Giang sơn thay thế có người mới ra, một đời người mới thay người cũ, chúng ta cái tuổi trẻ đồng lứa này, chỉ sợ liền muốn không bằng bọn họ.
Tần Phi Ngư cười lạnh nói:
- Một đám ngu xuẩn, đề thăng chí khí người khác diệt uy phong mình! Hai tên tiểu quỷ đầu này tuy là thần minh chuyển thế, nhưng bây giờ còn yếu đến đáng thương, trị giá hai người các ngươi nịnh nọt như vậy sao?
Pháp Tướng hòa thượng khẽ mỉm cười nói:
- Nếu Tần đạo hữu có thể phá giải trận này, chúng ta vỗ mông ngựa của ngươi cũng không có việc gì.
- Tần đạo hữu, xin mời!
Thần Tú Đạo Nhân lộ ra vẻ châm chọc, cười nói.
Sắc mặt Tần Phi Ngư cứng đờ, lúng ta lúng túng nói:
- Lão tử phá không được. Phá trận có gì đặc biệt hơn người, có giỏi cùng lão tử làm một đoàn, lão tử có thể đem trứng của hai chuyển thế thần minh này, nặn ra bốn đóa hoa!
Long tam thái tử cười lạnh nói:
- Tần đạo hữu, chỉ sợ không dùng được hai mươi năm, hai vị đạo hữu này liền có thể đem trứng của ngươi nặn ra hai đóa hoa.
Tần Phi Ngư nhìn về phía hắn, nhe răng cười nói:
- Long Tam, ngươi lại ngứa da có phải hay không? Có muốn lão tử giúp ngươi lỏng loẹt gân cốt hay không?
Long tam thái tử hừ lạnh một tiếng, không đi phản ứng đến hắn, Thiên Phủ thần bí khó lường, lúc trước mỗi một thời đại truyền nhân của Thiên Phủ xuất thế, đều là ôn văn nho nhã, hoặc là thu buồn hát vang, hoặc là tinh thông thư họa, trên thế gian lưu lại rất nhiều truyền thuyết tốt đẹp. Duy chỉ có Thiên Phủ truyền nhân thế hệ này, sinh mày rậm mắt to, miệng đầy thô tục, là một đại hán chân chân thật thật, thô bỉ đến làm cho Long tam thái tử thật sự không có tâm tư cùng hắn cãi nhau.
Hắn chớp mắt một cái, rơi vào trên người Giang Nam, cười lạnh nói:
- Họ Giang, ngươi mới vừa rồi khẩu khí thật lớn, làm sao hôm nay ngược lại kinh sợ rồi?
Pháp Tướng hòa thượng mỉm cười nói:
- Đoán chừng Giang đạo hữu là sợ bêu xấu? Bất quá này cũng khó trách, đối phương là thần minh chuyển thế thân, Giang đạo hữu có tài đức gì, há có thể cùng thần minh chuyển thế thân ngang hàng? Chẳng qua là mới vừa rồi Giang đạo hữu nói lời quá khó nghe, hiện tại Giang đạo hữu lại không có biện pháp đem lời nói ra ăn vào trong bụng, không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không nhìn thấy .