• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Bối Tạp đã sớm tính toán tốt đẹp, chỉ còn chờ Lai Ân phản kích, là có thể sử dụng toàn bộ chiêu bài.

Lai Ân trở mặt trong nháy mắt.

Lê Bối Tạp mang vẻ mặt mỉm cười ra chiêu, hai luồng Băng Cầu phất tay mà ra, chia làm hai bên trái phải bắn về phía Lai Ân.

Lai Ân không thèm nhìn tới Băng Cầu, dưới chân trượt theo mặt băng hướng Lệ Bối Tạp, nhìn như muốn ngã sấp nhưng thực ra bộ dạng vô cùng vững chắc bắt lấy Băng Cầu của Lệ Bối Tạp.

Lai Ân như một pháp sư ma, đôi tay giống như kìm sắt.

Lệ Bối Tạp không tránh kịp, hít thở không thông:

“Ngươi không muốn sống nữa, sau lưng ngươi có ma pháp công kích.”

Hai luồng Băng Cầu như muốn nổ tung, hóa thành mười hai nhũ băng bắn ra bốn phía.

Nhũ băng rơi xuống mặt đất biến thành cây băng hơn 1 thước.

Hơn mười nhũ băng đánh vào người Lai Ân, nhanh chóng phân chia thành từng mảnh băng châu không thể thâm nhập vào trong.

“Ngươi làm càn, trên người ngươi có đạo cụ ma pháp.”

“Đầu năm nay ngươi còn chuẩn bị hợp lực? Ngươi ngây thơ quá. Thắng lợi đầu năm là chuyện của ta. Thua thì làm tù nhân. Ngươi rơi vào tay ta. Ngươi liền thua.”

Lai Ân đắc ý rung đùi giải thích.

“Chớ đắc ý. Ai bại còn chưa chắc chắn.”

Lê Bối Tạp hướng Lai Ân công kích. Dùng lực đánh Lai Ân vào tường.

“Hắc. Ngươi thật là có bản lĩnh. Bất quá ta là nam sinh. Cho nên khí lực khá hơn một chút.”

Lai Ân nở nụ cười kì di, đem lực đánh ngược lại Lệ Bối Tạp văng vào tường.

Lệ Bối Tạp muốn cử động, nhúc nhích thân thể một chút phát hiện không cử động được, dịu dàng nói:

“Buông.”

“Không, ngươi nói ngươi thua đi, sau đó không bao giờ tìm ta tỷ thí nữa.”

“Đừng hòng.”

“Vậy thì cứ chờ xem ai mệt trước.”

Một nam một nữ trong phòng, lại còn dính lại một chỗ.

Trên người Lệ Bối Tạp toát ra một mùi hương thoang thoảng kích thích Lai Ân.

Từ từ.

Lai Ân có phản ứng, xấu hổ lúng túng.

Phía dưới của hắn phồng cộm lên.

Hai người đang ở sát nhau, phần đang khó chịu của hắn cọ lên bụng của Lệ Bối Tạp.

“Ngươi tránh ra.”

Lệ Bối Tạp đỏ mặt.

“Này, ta buông ngươi ra, ngươi đánh ta thì sao?”

“Ngươi tránh ra đi đã, đồ lưu manh, sao ngươi dám… Phía dưới ngươi đừng lộn xộn nữa.”

Vẻ mặt Lai Ân đau khổ:

“Chị cả, lời này của ngươi nói, ta muốn làm theo, nhưng không thể, ta cũng là nam nhân bình thường, cùng một mỹ nữ ở tư thế này, không có phản ứng thì còn được coi là nam nhân không?”

“Tóm lại ngươi rời ta ra đã.” Lệ Bối Tạp đẩy hắn, kết quả hai người lại càng dính chặt.

Lệ Bối Tạp hô hấp dồn dập, đột nhiên há miệng cắn lấy cổ Lai Ân.

“Ối, ngươi cắn người. Buông ra, buông ra nếu không đừng trách ta không khách khí.”

“Ngươi thả ta ra.”

“Không thể không so sao?”

“Hừ, hai chúng ta từ khi tỉ thí ở học viện Lôi Áo thì không còn cơ hội nào nữa, bất luận thế nào nhất định phải phân thắng bại.”

“Nếu ngươi không nhận thua đừng trách ta khách khi, sắc đẹp trước mặt, vạn nhất ta không kiềm chế được, ngươi tính toán đi.”

Lai Ân hơi nghiêng về một phía bật điều hòa lên (ủa, có đh à anh), một mặt uy hiếp.

“Vậy ngươi thử đi, ta không sợ ngươi.”

Lệ Bối Tạp nghĩ Lai Ân không đời nào dám, lần trước không cẩn thận nhìn nàng tắm đã vội vã chạy đi, tên nhát gan này sao dám làm chuyện gì.

Lai Ân đột nhiên áp Lệ Bối Tạp ngã xuống đất, không kiêng nể gì thưởng thức đôi môi mê người kia.

Theo bản năng Lệ Bố Tạp quỳ gối trước Lai Ân, nửa thân dưới đụng chạm.

Oanh!

Có vật lạ giữa hai chân Lệ Bối Tạp.

Lai Ân dùng sức nhéo bắp đùi đầy đặn Lệ Bối Tạp một cái, đột nhiên đứng lên thối lui mấy thước nói:

“Thế nào, ngươi nói ta dám hay không, nếu tiếp tục thì sẽ không phải là trừng phạt kiểu này đâu.”

Lệ Bối Tạp sửng sốt quá nửa ngày, mặt đỏ bừng tức giận nói:

“Lai Ân, đại sắc lang, ta muốn giết ngươi.”

Ba….

Lai Ân muốn đánh vỡ vách tường băng mà thối lui ra ngoài phòng khách.

Đang cùng Kiều Tây thương lượng chuyện sơn sửa lại sơn trang.

Lai Ân đi ra đụng phải, thấy thiếu một vách tường.

Kiều Trì Á buồn bực nói:

“Không muốn xây lại cũng không được, nhìn sơn trang này xem còn chỗ nào hoàn hảo a.”

“Lai Ân, ngươi đi chết đi.”

Vách tường động lớn, một đạo băng lam quang theo sau nổ tung trước sân.

Kiều Trì Á cùng Kiều Tây nhất thời không phòng bị liền dính một mẻ bùn đất văng đầy đầu.

Lệ Bối Tạp nhảy ra, chứng kiến Kiều Trì Á và Kiều Tây một hồi, không thấy bóng dáng Lai Ân hỏi:

“Tên hỗn đản nào đây?”

“A, vừa rồi còn chứng kiến nổ tung, như thế nào lại không thấy đâu rồi.”

“Hỗn đản, làm cho hắn chạy.”

Lệ Bối Lạp tức giận xoay tay phóng ra một đạo ma pháp, đem phòng khách biến thành băng hết thảy.

Kiều Trì Á cùng Kiều Tây nhất thời á khẩu, nhìn y phục mỹ nữ kia, lại thêm bộ dạng hổn hển, còn muốn biết tại sao Lâm Đức biến mất, thực dễ dàng liên tưởng đến chuyện kia.

Lệ Bối Tạp chú ý tới hai gã Ma Nhân vẻ mặt cổ quái, cúi đầu nhìn y phục của mình, nhất thời mặt đỏ như quả hồng.

“A, ta không biết.”

Kiều Trì Á nhấc chân bỏ chạy, không chạy là chết à.

“Này, ta còn muốn làm lại sơn trang a, nữ sĩ, xin hẹn gặp lại.”

“Đi chết hết đi,” Lệ Bối Tạp tóc bạc bay múa, bắn ra một đoàn băng khí nổ tung.

Phút chốc cả sơn trang biến thành bình địa, chỉ có nhà giam Tây Lý Nhĩ không bị hề hấn.

Lệ Bối Tạp tìm không thấy người, tức giận dậm chân nói;

“Hỗn đản, ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được, bằng không ta nhất định lột da ngươi.”

Không thấy có đáp trả.

Lệ Bối Tạp chỉ có lên bay lên oanh tạc một trận cuồng phong với rừng núi xung quanh, cuối cùng thở phì phò rời đi.

“Đi rồi, xuất hiện đi, trời ạ, sao mỹ nhân nhân loại nổi bão đều kinh khủng như thế? Qúa độc ác đi, ngay cả sơn trang cũng bị san bằng, a, kia còn gọi sơn trang được sao? Thiếu điều là đồng ruộng.”

Tây Lý Nhĩ ghé qua cửa sổ thấy một thân ảnh đi xa cười hắc hắc.

Ở bên ngoài nhà giam, một tảng đá được mở ra.

Lai Ân đi từ sau ra nói;

“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nếu để cho hắn bắt được, ta có chuyện mất.”

“Tiểu tư, nghĩ ngươi cũng âm hiểm giảo hoạt, không nghĩ cũng giống ta, vừa nhìn quần áo nữ nhân kia, hắc hắc, tất cả mọi người là nam nhân, vừa rồi có phải ngươi ….”

“40 thỏi vàng, thiếu một đồng cũng không được.”

“Ách.”

Tây Lý Nhĩ cúi mặt, lớn tiếng kháng nghĩ

“Đây là tự đặt giá bậy bạ”

“Ngươi có bản lãnh trả giá sao.”

“Khốn kiếp, đừng cho là ta không biết, ta bị ngươi lừa một lần rồi. Mẹ nó, đã có một lần rồi còn đòi lần thứ hai a.”

“Ha ha, thông minh, bất quá vô dụng, lão tử tâm tình lúc này khó chịu, lại thêm ngươi 5 thỏi.”

“Gặp lão tử coi như ngươi đen đủi.”

Tây Lý Nhĩ bị đánh bại, nói mấy câu đã bị lấy thêm 10 thỏi vàng, so với cướp còn dã man hơn.

Lai Ân nói với ma chiến canh giữ:

“Đi tới gia tộc da tỳ, nói với người nhà bọn họ rằng Nhị công tử trong tay ta, không muốn hẳn bỏ mạng thì mang đủ 45 thỏ vàng, sau đó mang thêm nhiều tài liệu tới chuộc người.”

Tây Lý Nhĩ vừa nghe thấy không đúng lớn tiếng nói:

“không phải chỉ có vàng thôi sao?”

“Đó là tiền giường chiếu của người, không có tiền ngươi chọc ta tức giận, muốn chuộc ngươi thì thêm đi.”

“Khốn kiếp, ngươi còn là người không, ma nhân chúng ta đúng là không giảo hoạt bằng ngươi.”

“Vậy rốt cuộc ngươi có muốn ra ngoài hay không, không muốn cũng được, ta không cần ngươi nữa, giảm giường chiếu đi.”

“Đừng, đừng, ngươi mau kêu người đi, giường chiếu gì gì đó kệ, ta thà về cho gia chúng ta cắt hai chân cũng không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.”

Tây Lý Nhĩ vội vàng xua tay.

Lai Ân trừng mắt nói:

“Không đi, lão tử chết cũng không cho ngươi làm chân chạy.”

“Má, ngươi cho rằng ngươi sử dụng được cái đó à.”

Lai Ân giậ dữ đem ma chiến ra làm thịt, tìm người gọi Ni Nhĩ tới.

Ni Nhĩ đã đi Ma giới chi môn, sau đó mang theo Lệ Bối Tạp trở về.

Lệ Bối Tạp bị Lai Ân chọc tức, Ni Nhĩ không có đi theo cùng.

“Tìm ta làm gì?”

“Có biết gia tộc da tỳ ở đâu không?”

“Không biết, ngươi hỏi nhầm người rồi, ta ở đại lục nhiều năm, không nghe qua gia tộc này.”

“Khốn, tiểu tử ngươi hỗn láo, sao ngay cả gia tộc da tỳ hàng đầu cũng chưa nghe qua, Tây Bắc tam cảnh đại gia tộc biết không? Sau này nhớ kỹ, ra ngoài chớ nói lung tung thiên hạ cười chê cho.” Tây Lý Nhĩ ngứa miệng lên tiếng.

Đương nhiên một ma chiến cũng không biết gia tộc da tỳ làm hắn rất khó chịu.

“Có chỗ cho ngươi leo mồm vào à, có tin ta…”

Không đợi Lai Ân nói xong, Tây Lý Nhĩ khoát tay:

“Đừng, ngươi đừng tăng giá, thêm nữa ta chết chắc, ngươi coi như ta không tồn tại là được. Các ngươi tiếp tục đi, đừng để ý ta. Ta sẽ im lặng nghe.”

“Lâm Đức tiên sinh, ta đi không thì ai tin ta.” Ni Nhĩ gãi gãi đầu.

“A, cũng đúng.”

Lai Ân suy nghĩ, quay đầu nói với Tây Lý Nhĩ:

“Ngươi có mang theo cái gì bên người chứng minh thân phận ngươi không?”

“Nào có đâu, lão tử đi không tiêu tiền, Tay Nam Cảnh ai không biết.”

Tây Lý Nhĩ lắc cái đầu.

“Ngươi đúng là càn quấy hung hăng….

“Hừ, đó là

“Ta ở đại lục danh tiếng vừa phải, không cùng ngươi tranh luận, ngươi không nghe kệ ngươi, Ni Nhĩ, chém một sừng của hắn, vật kia chắc hẳn chứng minh thân phận của hắn.”

Ni Nhĩ nghe được gật đầu nói:

“Đúng thế, sừng các ma tộc không giống nhau, đều có sự riêng biệt, như thế có thể chứng minh thân phận.”

“Điên rồi, không thể chặt, sừng của ma tộc chúng ta là sức mạnh, nếu ngươi chém đứt, sao đổi được.”

Tây Lý Nhĩ chắp tay hình chữ thập cầu tình.

“Vậy ngươi tìm cái gì có thể chứng minh thân phận của mình đi, bằng không tự ta sẽ chặt đứt, tự ngươi tìm biện pháp thoải mái nhất đi.”

“Không nên chứng minh thân phận a.”

“Ngươi là phế vật sao? Ngươi không chứng minh thân phận, nhà ngươi sao đến chuộc.”

“Có, ta có một bí mật… Cha ta biết, cho nên, ngươi có thể dùng nó chứng minh.”

Vẻ mặt Tây Lý Nhĩ nhăn nhó, bộ dạng sống không bằng chết.

“Vậy mau nói ra. Bản thân ta luôn nghi hoặc, ngươi không nói ta sẽ chém, lúc đó thì muộn rồi. Một”

“Ta nói, ta nói, bất quá ngươi phải đảm bảo không để lộ ra.”

“Hai.”

“Ngươi còn tàn nhẫn hơn cha ta, coi như ngươi lợi hại, ta hay bị đái dầm, cái này chỉ cha ta biết.”

Há há.

Lai Ân phá cười.

Nĩ Nhi muốn tỏ ra nghiêm túc, chính là không nhịn nổi.

“Ai dám nói ra, lão tử có phải chết cũng sẽ lôi theo kẻ đó.”

Tây Lý Nhĩ làm điệu bộ.

“Ngươi lo cho thân ngươi vẹn toàn đi đã. Ni Nhĩ, đem bí mật này nói cho cha hắn.”

“Vạn nhất chúng giữ ta lại làm nhân chứng?”

“Bọn hắn dám.” Lai Ân trừng mắt:

“Ai dám làm hại ngươi dù chỉ một sợi lông, ta sẽ cắt một ngón tay của tộc hắn, bọn hắn động tới một ngón tay của ngươi, ta sẽ chặt 1 cánh tay, xem ai đau hơn.”

“Những lời này là ta yên tâm rồi.” Ni Nhĩ kích động gật đầu.

“Lề mề quá, các ngươi năm đó không sợ chết, giờ sợ cái rắm gì, tìm ma tộc dẫn đường, …”

“Vậy cũng không uổng phí, ta đi đây.” Ni Nhĩ gật đầu rời đi.

Ni Nhĩ đi rồi, Lai Ân vội vàng bố trí vòng kết giới khác, lần trước vô dụng…

Nhân loại

Ma tộc thích chỗ sang, coi như đánh lén cũng là thoải mái xông vào cửa chính.

Cho nên đường nhỏ âm uc góc

Lần này Lai Ân đem kết giới rút lui, cả sơn trang biến thành đại khúc giới, công kích Lai Ân,

Lúc không có chuyện gì làm thì tu luyện, bằng không liền ngồi ngẩn người.

Ách Nhĩ Tư gia còn sống là điểm mấu chốt lúc này.

Nếu là gia tộc da tỳ, chắc không chịu nổi công kích đối phương, củi kiếm ba năm thiêu một giờ, nếu hạ được Ách Nhĩ Tư gia từ nay về sau một bước lên trời.

Tây Nam tam cảnh còn có ai làm gì được Ách Nhĩ Tư.

Kiều TRì Á cũng biết quan hệ lợi hại, lấy được quặng sắt, thuê một gã trần trung giai tứ cấp ma sĩ, ba gã ma hồn cùng với 100 ma binh.

Thực lực Ách Nhĩ Tư nhảy thành một gia tộc trung đẳng, lần lượt có một bộ phận gia tộc trở về, một ít không phục theo Áo Lan Đa, người không biết quan hệ Ách Nhĩ Tư cùng Áo Lan Đa cũng lần lượt gia nhập Ách Nhĩ Tư.

Một gã ma sĩ.

Danh Ma hồn, 26 danh ma chiến, cùng mấy trăm danh ma binh ma chiến.

Sơn trang nhỏ hẹp không dung nổi những người này.

Kiều Tây nhin thấy gia tộc lớn mạnh vui mừng.

Kiều Trì Á hướng Lai Ân mượn tiền kêu thợ thủ công mở rộng sơn trang làm chỗ cho mọi người ngồi.

Tuy rằng gia tộc lớn mạnh, nhưng Kiều Trì Á cùng Kiều Tây hiểu được, noi này là mọi ng tụ họp lại, chỉ có thể hỗ trợ nhân loại kia.

Đối với Lai Ân cung kính như cũ không đổi.

Lai Ân cũng không so đo, hắn vội vàng hoàn thiện kết giới, đợi người gia tộc da tỳ tới.

Bất quá hắn không nghĩ là gia tộc da tỳ không ai tới, mà gia tộc Áo Lan Đa mang người tới hỏi tội.

Cách Lôi Tư cùng Bì Nhĩ Tư tới Ách Nhĩ Tư gia chứng kiến sơn trang mở rộng 10 lần, sau đó là lo lắng.

Lai Ân ở phòng khách gặp được Cách Lôi Tư cùng Bì Nhĩ Tư.

Tây Lý Nhĩ bị phong tỏa tin tức, ngoài gia tộc da tỳ, không ai biết tin tức.

Nếu để cho người Áo Lan Đa biết, bọn hắn còn dám đàm phán với Lai Ân sao, lúc đó trốn cũng không kịp.

Lai Ân vừa xuất hiện.

Cách Lôi Tư trực tiếp chất vấn: "Lâm Đức tiên sinh, chúng ta ước định không phải nói chúng ta trước là tiến công phân tán thực lực gia tộc An Đức Lệ Na, sau đó liên hợp đánh thành? Sao lại nghe nói người phía ngài động thủ trước, chẳng những chiếm thành, mà lại chiếm hai mạch khoáng lớn nhất, ngươi coi Áo Lan Đa chúng ta là gì?”

“Chẳng lẽ các ngươi không đến địa bàn, Tây Nam tam cảnh động An Đức Lệ Na cùng Tạp Mai Lạp, người Áo Lan Đa chiếm 2/3, chẳng lẽ còn chưa đủ? Không nên ép chúng ta không còn chỗ dung thân chứ?” Lai Ân không khách khí đánh trả.

“Tòa thành về tay các người, bảo khố mỗi bên một nửa, hai mạch khoáng cho ngươi một mạch,” Cách Lôi Tư không khách khí đưa ra điều kiện.

Lai Ân vỗ mạnh bàn đứng dậy:

“Tòa thành ta muốn, bảo khố ta muốn, mạch khoáng ta càng muốn.”

“Ngươi khiêu chiến.” Cách Lôi Tư cũng vỗ bàn,

Nhất thời không khách khí tuốt gươm giương nỏ.

Cách Lôi Tư dẫn theo 6 gã ma hồn cùng 20 ma chiến.

Bì Nhĩ Tư cầm Địa Long đao trong tay mặt không biến sắc đứng sau lưng Cách Lôi Tư, chỉ chờ Cách Lôi Tư hạ lệnh, hắn liền đánh với Lai Ân.

“Là sao? Các vị quên khoảng thời gian này đã có không ít chuyện.”

Lai Ân vung tay lên.

Bên ngoài phòng khách Kiều Trì Á mang theo một gã ma sĩ, mười hai tên Ma Hồn đi đến.

“Ta dám một mình tới tòa thành Áo Lan Đa, ta dám khiêu chiến, muốn động thủ thì thử xem, xem ai không nhìn.”

Lai Ân sắc mặt lạnh như băng.

Sắc mặt Cách Lôi Tư khác thường, bốn phía địch nhân, đánh nhau ở đây thực là yếu thế, hắn hối hận đã không đưa A Khắc Tháp tới.

Bì Nhĩ Tư vung đao:

“Ta chỉ biết nhân loại không đáng tin, tộc trưởng, lúc ta can ngươi không liên minh với hắn, ngươi không nghe ta, giờ hối hận sao. Bị hắn lừa nhiều như vậy, giờ thế trận cũng bị bố trí. Công đạo đâu.”

Cách Lôi Tư mặt âm trầm ngăn Bì Nhĩ Tư nói”

“Thì phải nói là ngươi cùng gia tộc Áo Lan Đa hoàn toàn cắt đứt.”

“Dĩ nhiên là như vậy.”

“Hảo, chúng ta cùng lên, Bì Nhĩ Tư, chúng ta đi, Áo Lan Đa và Ách Nhĩ Tư đang tuyên chiến.”

“Thong thả a, không tiễn.” Lai Ân phất phất tay,

Kiều Trì Á cười lạnh một tiếng phất tay cho thủ hạ chặn Cách Lôi Tư:

“Còn muốn chạy không dễ vậy, nếu đến rồi, đừng đi, ở lại đi,”

“Muốn đánh nhau, được, Áo Lan Đa gia chưa từng sợ ai.” Cách Lôi Tư vung nắm tay lên.

Bì Nhĩ Tư giơ đao lên.

Kiều Trì Á thuê ma sĩ liếm lấy môi chặn Bì Nhĩ Tư nói : ", hai người chúng ta nhiều lần."

Kiều Trì Á cản lại Cách Lôi Tư.

"Đừng đánh, đừng đánh, người ta từ xa chạy tới Ách Nhĩ Tư, không thể như vậy."

Lai Ân vội vàng che ở hai bọn người ở giữa nói : "Hai nước giao chiến không giết sứ giả nha, tuy rằng đây không phải quốc gia giao chiến, không nên làm thế.”

Ách. . .

Kiều Trì Á choáng váng đầu.

Sao bỗng nhiên thay đổi.

Tính tình nhân loại khó nắm vậy sao?

“Gặp ở chiến trường.” Cách Lôi Tư không thèm nhìn Lai Ân mang Bì Nhĩ Tư rời đi.

Bì Nhĩ Tư đi tới trước cửa nhìn bảng hiệu vung Địa Long đao lên nói:

“Ta sẽ đích thân phá nát bảng hiệu này.”

“Hoan nghênh ngài quang lâm,

"Nhất định sẽ rất nhanh.”

Cách Lôi Tư nhe răng cười nói : "Tây nam tam cảnh hai phần ba Ma tộc sẽ đi qua san bằng nơi này, đến lúc đó coi như ngươi lợi hại, ta muốn xem ngươi có thể một mình chống đỡ được không.”

"Có bao nhiêu cứ việc, dù sao ta gần nhất còn nhàm chán luôn luôn, coi như là rèn luyện thân thể còn không tốt sao?"

Cách Lôi Tư câm miệng không thèm nói tiếp, hắn biết luận mồm mép, hắn vĩnh viễn theo không kịp cái này nhân loại.

Kiều Trì Á xem Lai Ân không ngăn trở, cũng không muốn nói thêm nữa, chấp nhận thối lui.

Ma sĩ cùng cái khác Ma Hồn cũng sôi nổi thối lui, đi vào gia tộc này không lâu sau, nhưng là chỉ cần ở tây nam tam cảnh Ma Nhân liền cũng biết Ách Nhĩ Tư gia có một người, mà Ách Nhĩ Tư quật khởi cũng là bởi vì người này, cho nên ở Ách Nhĩ Tư gia, ở mặt ngoài Kiều Trì Á là tộc trưởng, kỳ thật quản sự là người này.

Kiều Trì Á tiếc hận nhìn bóng lưng Cách Lôi Tư rời đi thở dài: "Lâm Đức tiên sinh, vì cái gì không cho động thủ a, chỉ có một gã ma sĩ, ngài mới vừa thuê tới ma sĩ A Lí cần lưu lại Bì Nhĩ Tư còn không phải thoải mái sao? Còn lại Ma Nhân chúng ta có thể xử lý a."

“Ai, ngươi giết ngươi tộc nhân, không sợ người ta liều mạng cùng ngươi sao? Vạn nhất bọn hắn tìm Cách Lôi Tư thì làm sao? Ngươi nguyện ý đối phó với người thông minh hay kẻ ngu? Cho nên, tộc trưởng Kiều Trì Á, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên đối phó với đồ dần dễ hơn.”

“Cho nên, ta lưu lại tộc trưởng đần độn Áo Lan Đa, đối phó không phải dễ sao?”

“Kế tiếp chúng ta làm gì, Tây Nam tam cảnh 2/3 thuộc về Áo Lan Đa, nếu hắn dẫn theo toàn bộ, một ngụm nước miếng cũng giết được chúng ta.”

“Đợi rồi xem.” Lai Ân xoa tay nói

“Nơi này không có chuyện của Áo Lan Đa, ta chờ người không phải chờ bọn hắn. Hi vọng tới sớm.”

Kiều Trì Á xấu hổ cười lui ra ngoài, trở lại bên trong phòng của mình.

Từ góc sang truyền tới âm thanh:

“tộc trưởng Kiều TRì Á, có thể có kết quả.”

“A Khắc Tháp, ngươi cảm thấy nhân loại này dễ đối phó sao? Ta nếu không hỏi nhiều một chút đã bị hắn nhìn ra sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK