• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lai Ân lợi dụng tử linh Tu Phục thuật phóng thích vào đống xương cốt, mỗi một lần phóng thích, đống xương cốt liền hiện lên một tầng hắc quang lóng lánh. Ngay sau đó liền biến mất.

Đến lúc Lai Ân mệt mỏi choáng váng thì đám xương cốt cũng bắt đầu có phản ứng, tụ tập đứng lên, cuối cùng hình thành một vong linh chiến sĩ.

Lai Ân cẩn thận sờ soạn xem xét lại một chút, xác định không có chuyện gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cách Lỗ Tạp từ đằng xa nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn Lai Ân hỏi:

“Tiểu tử ngươi cùng với khô lâu kia có quan hệ gì, sao ngươi đối với bộ xương khô kia lại khẩn trương như vậy hả.”

“ Lão gia hỏa, lần này ngươi không chết thì ta chết.”

Lai Ân bạo phát, quay mắt nhìn về đám xương khô, hắn chuẩn bị dùng quyển trục để đối phó với Cách Lỗ Tạp.

Quyển trục Cửu cấp Lôi Long vừa vỡ, liền hóa thành một con Lôi Long lớn mười thước, nhanh như tia chớp, hướng về phía Cách Lỗ Tạp.

Cách Lỗ Tạp co đầu rụt cổ lại, quát to một tiếng: “Mẹ ơi.” rồi liền chạy mất.

Lôi Long dường như có ý thức, liền đuổi theo phía sau.

Không lâu sau, từ đằng xa truyền đến một tiếng nổ lớn, Cách Lỗ Tạp chạy trở lại, hai tay xoa xoa, cười nói: “Còn đánh nữa không, hắc hắc, lão ca ta nói thế nào cũng là thập nhị cấp cuồng chiến sĩ, nếu như bị cửu cấp Lôi Long của ngươi thu phục, thì về sau còn mặt mũi nào nữa?”

Lai Ân lấy từ không gian giới chỉ ra một cái quyển trục thập nhị cấp Phong Bạo Chi Nhãn, cắn răng nói: “Ta dùng cái này tiễn ngươi.”

Lai Ân nói xong, làm bộ muốn bóp nát phong ấn.

Cách Lỗ Tạp mặt tái mét…

Nhoáng lên một cái trốn đi, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

Trong một biệt thự ở ngoại ô Dã Lang thành, Lạp Lạp pháp sư đang ngồi ho dữ dội.

Lạc Lạp Đức thật không thể tin được, tên thập cấp vong linh pháp sư này lại có thể vì lý do nghẹt thở mà không thể không đình chỉ phóng thích ma pháp.

Lạp Lạp một tay cầm chén nước, một tay gắng sức mở cổ họng, vất vả đem một khối tiểu tinh hạch kéo ra, lập tức sau đó liền uống chén nước, thở hổn hển, tức giận nói: “Bọn gian thương, ta bỏ ra một vạn kim tệ mua một lọ thuốc, không ngờ lại là hàng kém sản phẩm, thứ này thật hại người."

Lạp Lạp đức khóe miệng hơi nhíu lai nhỏ giọng nói: “Pháp sư đại nhân, ngài không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì, bất quá chúng ta phải nhanh chóng rời đi, nếu để cho thằng nhãi con kia báo cho Quang Minh thần điện biết thì thật là phiền toái” Lạp Lạp đắc ý nói.

Lạp Lạp Đức vộ vàng gật đầu, hắn cũng không lo lắng về việc bị bại lộ, mà chủ yếu sợ người của Quang Minh thần điện sẽ mau chóng đến.

Một lát công phu, toàn bộ biệt thự đã biến mất, một bóng người cũng hoàn toàn không có.

Lôi Tạp Lai ngồi trong căn phòng rách nát, Mễ Lệ Tọa đang giúp hắn lau mồ hôi, còn Lai Ân thì nhìn chằm chằm vào cuốn sách, thỉnh thoảng ngây ngô cười vài cái.

Mễ Lệ Toa rốt cục cũng nhịn không được, liền tiến tới, tặng cho Lai Ân một cước, nói: “Ngươi bị đánh cho choáng váng rồi a, cứ nhìn mấy quyển sách bại hoại như thế này là lại nở nụ cười ghê tởm, làm ta nhìn ngươi phát mệt."

Lai Ân phục hồi tinh thần, hướng về phía Mễ Lệ Toa cười cười hai tiếng, sau đó, liền ôm cuốn sách chạy vào góc phòng.

Mễ Lệ Toa vừa định rời đi, chợt lại nghe thấy tiếng cười ngây ngô của hắn liên tục phát ra từ góc phòng.

Mễ Lệ Toa đang muốn lao đến chỗ của Lai Ân, kiếm trong tay cũng đã hướng về phía hắn, phóng tới, bỗng nhiên một tiếng cười vang lên làm cho nàng chút nữa thì ngất xỉu.

Tiếng cười của Cách Lỗ Tạp quả nhiên là có thể dọa người.

Mễ Lệ Toa toàn thân nổi da gà, không hiểu nổi hai người một lớn một nhỏ này phát điên rồi hay sao, sau đó liền nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy ánh mắt của Lai Ân cùng Cách Lỗ Tạp đang nhìn chằm chằm vào bản hoàng kim thư, ngẩn ngơ cười.

Cách Lỗ Tạp ở phía sau Lai Ân, nói: “Tiểu tử, ngươi nói thứ này có thể khiến cho lão thập cấp vong linh pháp sư kia hộc máu không."

"Hộc máu, không hộc máu mới là lạ, ha ha, cái này nếu cho hắn biết chắc chắn sẽ hộc máu mà chết." Lai Ân cầm quyển sách tiếp tục ngây ngô cười.

"Hai người các ngươi cười cái gì vậy?" Mễ Lệ Toa liền tiến lên một chút, muốn xem trong sách rốt cuộc là cái gì.

Lai Ân đem sách gập lại, nghiêm mặt nói: “Không cho ngươi xem, đây là bí mật."

Mễ Lệ Toa hừ nhẹ, nói: "Ta đã nhìn thấy gì đâu."

Lai Ân đột nhiên cười hắc hắc, mờ ám nói: "Cho ngươi xem cũng được thôi?"

"Ngươi muốn ta làm gì?"

Truyện "Vương Bài Pháp Thần "

" Mặc quần áo của nữ nhân cho ta ngắm."

"Ngươi muốn chết." Mễ lệ toa tay cầm kiếm đâm thẳng về phía Lai Ân.

Lai Ân nghiêng đầu né tránh.

Mễ Tệ Toa nhảy một bước ra sau lưng Lai Ân, một nhát cắn vào tai hắn, ra sức cắn xé.

Truyện "Vương Bài Pháp Thần " Truyện "Vương Bài Pháp Thần "

Oa...

Lai Ân phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết: "Nhả ra, nhả ra, ái, ái, buống ra, buông ra."

Cách Lỗ Tạp đứng bên cạnh hâm mộ nhìn Lai Ân, nói: “Tiểu tử, ngươi diễm phúc cũng không phải nhỏ a, có mỹ nữ trên lưng, cảm giác nhất định là không tệ, đáng tiếc ta đã là một lão nhân, chẳng còn ai yêu thương, nhung nhớ."

Mễ Lệ Toa cắn xé một trận, sự tức giận đã giảm bớt rất nhiều, lúc này mới nhả ra, nhảy xuống, miệng hé lộ ra một cái răng nanh trắng muốt, uy hiếp nói: "Nếu không cho ta xem, ta sẽ cắn tiếp."

Lai Ân xoa nắn hai cái lỗ tai, lập tức gật gật đầu.

"Ta lập tức sẽ cho người xem."

Lai Ân cuống quít đem một tờ Phong Ấn Chi Thư đưa cho Mễ Lệ Toa nói: “Đây ngươi xem đi."

Lai Ân nói xong,rất nhanh thu hồi hai tay lại bịt lấy hai tai, chỉ sợ Mễ Lệ Toa sẽ nhảy lên lưng mình lần nữa.

Mễ Lệ Toa đắc ý nhìn Lai Ân, chứng kiến sự sợ hãi của hắn, nàng cũng có chút hài lòng.

Tên: Minh thần- Cáp Địch Tư.

Một trong Minh giới chúng thần.

Cấp bậc: tứ cấp( muốn tiến đến ngũ cấp cần thời gian năm năm.)

Kỹ năng: Uy áp, vong linh thuẫn, bạch cốt lao lung, bạch cốt thuẫn, vong linh triệu hoán ( có thể triệu hồi ra vong linh kỵ sĩ.)

Mễ Lệ Toa nhìn vào trang sách, thấy một bộ xương khô mặc một bộ áo giáp rách nát, vẻ mặt buồn bực, nhìn giải thích phía dưới, hỏi: " Hai người các ngươi chằm chằm nhìn vào cái này, rồi cười như điên dại sao, ta nghĩ các ngươi thật sự có vấn đề a."

Lai Ân hắc hắc cười, nói: " Ngươi không hiểu gì cả, muốn triệu hoán vong linh, ít ra cũng phải là thất cấp vong linh pháp sư mới có thể làm được, ở đây Minh Thần tứ cấp cũng có thể làm được ha ha."

Cách Lỗ Tạp ở bên cạnh đắc ý cười nói: " Tiểu Mễ Lệ Toa , ngươi có biết tử linh kỵ sĩ là gì không? Ha ha, đó là linh hồn của những cường giả sau khi chết đi tạo thành, bọn họ khi còn sống ít nhất cũng đạt tới bát cấp chiến sĩ, sau khi được triệu hoán lại có thêm kỹ năng cường đại của bát cấp tử linh kỵ sĩ, một tên tử linh kỵ sĩ có thể triệu hoán về một trăm vong linh, nếu triệu hồi ra mười gã vong linh chiến sĩ, ngươi thử nghĩ xem đây là khái niệm gì?"

Mễ Lệ Toa khinh thường, ném trả sách cho Lai Ân, nói: “Bất quá cũng chỉ là một quyển sách thôi mà, làm sao có thể biến thành sự thật được."

Lai Ân ho khan một tiếng, ngón tay ở trên trang sách nhẹ nhàng lay động.

Mễ Lệ Toa đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một vùng hắc ám, rồi bất ngờ một bộ xương khô, mặc áo giáp rách nát, tay cầm đoạn đao từ đó đi ra.

Mễ Lệ Toa ánh mắt biến đổi, theo bản năng liền lui về phía sau vài bước, bây giờ mới biết vì sao lúc nãy hai người bọn họ lại cười như vậy.

Cách Lỗ Tạp nghiêm mặt nói: “Mễ Lệ Toa, năng lực của Lai Ân rất đặc biệt, hắn vừa nói là quyển sách này có thể phong ấn những sinh mệnh khuất phục hắn, ngay cả tử linh cũng được. Hơn nữa sinh vật này có thể liên tục tiến hóa, mà tên Minh Thần Cáp Địch Tư kia chính là một trong những chúng thần thời viễn cổ của Minh Giới, ngươi có biết điều này đại biểu cho cái gì không?”

Mễ Lệ Toa tất nhiên là không ngu ngốc, nàng liền có thể đoán ra, minh thần thành người hầu của Lai Ân, hiện tại mới chỉ là tứ cấp, nhưng nếu là thập cấp, thập nhị cấp, hoặc có một ngày biến thành thần thì kết quả sẽ như thế nào?"

Mễ Lệ Toa không dám nghĩ đến, có một ngày Lai Ân có thể trở thành chủ nhân của Minh thần, trời a, cái này thật sự quá mức tưởng tượng.

Lai Ân cùng Cách Lỗ Tạp nhìn nhau, khoái trá hưởng thụ bộ dáng ngơ ngác đáng yêu của Mễ Lệ Toa, trong lòng vô cùng vui sướng.

Lúc sau, một chiến sĩ thủ hộ thành cưỡi ngựa đột nhiên chạy đến nhà Lôi Tạp Lai, nói: “Xin hỏi Cách Lỗ Tạp đại nhân cùng Lai Ân pháp sư có ở đây không?" Truyện "Vương Bài Pháp Thần "

Cách Lỗ Tạp cùng Lai Ân liền đi ra.

Cách Lỗ Tạp hắng giọng, nói: “Có chuyện gì?"

Gã thủ hộ thành cung kính xuống ngựa, tiến lên thi lễ, nói: “Cách Lỗ Tạp đại nhân, thành chủ đại nhân tìm ngài, hy vọng ngài có thể đi đến phủ thành chủ thương lượng một chút. Vị này là Lai Ân pháp sư phải không ạ, Tháp Cát Khắc đại nhân rất muốn người đi đến pháp sư nghiên cứu sở."

Cách Lỗ Tạp phất tay, nói: "Biết rồi, ngươi có thể trở về."

Hộ vệ thành gật gật đầu, rồi lập tức nhảy lên ngựa quay trở về.

Cách Lỗ Tạp vỗ vại Lai Ân, nói: “Lão đệ, ngươi có đi hay không?" Truyện "Vương Bài Pháp Thần "

Lai Ân lắc đầu, nói: “Không đi, bây giờ đi làm gì, nhiều lắm là cũng chỉ được phân cho một đống tiểu binh, khi nào được lên cao, ta mới tính."

Cách Lỗ Tạp vuốt cằm, đồng ý nói:

“Nói cũng đúng, tạm thời cứ như vậy đã, đối phó với vong linh pháp sư là nhiệm vụ của quang minh pháp sư, ta cũng không có quan hệ."

Lai Ân gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý.

Lôi Tạp Lai từ phía sau đi tới, nói: “Cách Lỗ Tạp, Lai Ân, hai người các ngươi làm gì ở trong này thế? Nếu vong linh quân đoàn đến thì làm sao?"

Lai Ân lắc đầu, nói: " Không đi, bất luận tại vì sao mà vong linh hắc vụ đột nhiên biến mất, nhưng ít ra cũng có thể khẳng định là trong biệt thự không có người, trời mới biết là tên đấy đã chạy đến nơi nào."

Cách Lỗ Tạp cũng gật gật đầu, nói: “Chính xác, hoàn toàn chính xác, ta cũng đồng ý, dù sao ta cũng chạy được, cần lo là lo cho ngươi đó Lôi Tạp Lai, đám người của thằng nhãi con kia chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện của ngươi."

Lôi Tạp Lai cười nói: “Không cần lo cho ta, thi độc của ta đã được Lai Ân huynh đệ khu trừ gần như hết, nhiều lắm là vài ngày nữa ta sẽ có thể khôi phục lại sức chiến đầu, ha ha đến lúc đó muốn hại ta cũng không dễ dàng."

Lai Ân nghe được, cười nói: "Lôi Tạp Lai tiên sinh, ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa, ta muốn rời khỏi thành một chút, hắc hắc ta đang muốn nghĩ ra biện pháp có thể tiến hóa ma thú, ha ha tạo thành một cái vong linh quân đoàn, sau đó tìm tên vong linh pháp sư kia báo thù."

"Phụ thân, ta muốn đi cùng hắn." Mễ Lệ Toa đứng bên cạnh nhìn Lôi Tạp Lai nói.

Lôi Tạp Lai gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lai Ân ánh mắt loang loáng nhìn Mễ Lệ Toa, hắc hắc cười nói: “Mỹ nhân, không cần coi trọng ta đến thế đâu."

Mễ Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, tàn nhẫn đá Lai Ân một cước, nói: “Cút ngay, ta chỉ muốn xem ngươi bị một đám vong linh chiến sĩ đuổi chạy thì như thế nào thôi."

" Không sao, không sao, chạy cũng là một loại nghệ thuật mà người chạy cũng là một nghệ sĩ, ha ha."

Mễ Lệ Toa mắng to một câu vô sỉ.

Một lúc sau Lai Ân cùng Lôi Tạp Lai và Cách Lỗ Tạp cũng chia tay.

Mễ Lệ Toa theo sát bên cạnh Lai Ân, nàng không biết tại sao mình lại luôn muốn đi theo tên vô sỉ này.

Mễ Lệ Toa nhiều lúc rất giận Lai Ân, nhưng điều khiến cho nàng cảm thấy lạ là khi Lai Ân muốn rời đi, thì nàng trong đầu nàng liền hiện lên ý tưởng muốn đi theo hắn.

Lai Ân lại không nghĩ được như thế, dọc đường đi thỉnh thoảng lại lợi dụng dựa vào người Mễ Lệ Toa.

Mễ Lệ Toa vài lần xuýt nhịn không được muốn chém hắn vài nhát, thật sự không hiểu tại sao mình lại đi theo tên này.

Hai người ra khỏi thành.

Lai Ân đánh giá khắp nơi một chút, hướng về phía sâm lâm đi tới.

Mễ Lệ Toa khó hiểu hỏi: " Ngươi đi đến ngọn núi đó làm gì vậy?"

Lai Ân thần bí cười nói: " Đương nhiên là vì ngọn núi ấy rất yên bình, bằng không làm sao ta có thể tịnh tâm được?"

Mễ Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, bất quá vẫn đi theo Lai Ân vào sâm lâm.

Lai Ân mang theo Mễ Lệ Toa đi vào trong rừng vòng vo một hồi, đột nhiên đứng lại ở một địa phương bằng phẳng, trống trải, ngẩng đầu ngắm bốn phía, ha ha cười nói: "Chính xác là nơi này, oa ha ha, Mễ Lệ Toa, hãy nhìn kế hoạch phát triển của ta nhé."

Mễ lệ Toa vừa định nói điều gì đó.

Lai Ân đem không gian giới chỉ xuất ra Phong Ấn Chi thư, sai đó lập tức đem mười con ma thú cùng minh thần Cáp Địch Tư toàn bộ phóng ra.

Lai Ân một tay chỉ trời, ha ha cuồng tiếu, nói: “Hãy chờ xem, tên vong linh pháp sư chết tiệt kia, chờ khi ta đi ra ngoài, sẽ dùng một đám ma thú làm cho ngươi mệt chết ."

Cáp Địch Tư theo ý thức của Lai Ân lập tức liền khởi động vong linh thuật, trong nháy mắt phạm vi một dặm chung quanh liền bị bao phủ bởi hắc vụ.

Bên trong hắc vụ, một đội khô lâu chiến sĩ cùng vong linh pháp sư lần lượt xuất hiện, trong đó còn có ba bộ khô lâu kỵ sĩ.

Lai Ân đếm một chút, đại khái có một vạn cái vong linh chiến sĩ ở trong đó. Không khỏi mừng rỡ, thất cấp vong linh pháp sư có thể gọi về nhiều nhất là một ngàn vong linh, nhưng tứ cấp Minh Thần lại gọi về được một vạn, quả nhiên là thần lợi hại hơn so với người.

Tử linh kỵ sĩ càng làm cho Lai Ân mừng rỡ, không phải mỗi lần triệu hoán đều là tử vong kỵ sĩ, nhưng mỗi lần triệu hoán đều đã có sắp xếp xuất hiện cả bát cấp tử linh kỵ sĩ.

Những sinh vật được triệu hoán bởi Cáp Địch Tư vì không nhận được mệnh lệnh, nên tất cả đều đứng im không nhúc nhích.

Lai Ân không khỏi tán thưởng một tiếng, nói: "Qủa nhiên là khác, ha ha, đây không phải là bia ngắm tốt nhất sao? Oa ha ha, Tiểu Bạch, tùy ý công kích a, những thứ này đều là lương thực cho các ngươi tiến hóa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK