Ryan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi bỏ quyển trục vào không gian giới chỉ, sau đó nói chuyện phiếm với Jika Mu vài câu mới quay về phòng chuẩn bị hành lí.
Sith nhìn theo bóng lưng Ryan , nói:
- Jika Mu, sao ngươi không nói mục đích của chúng ta với hắn? Còn nữa, hắn thật sự có thể khống chế một lần hai mươi quả cầu lửa sao?
- Hừ, ta tận mắt chứng kiến mà còn giả được à? Chuyện kia tạm thời không nói với hắn, hắn bây giờ còn nhỏ chưa đủ năng lực đảm nhiệm vị trí Chánh án của Quang Minh thần điện chúng ta, cho nên cần tôi luyện hắn một chút.
- Ừ, có điều ta còn lo lắng, trong tay hắn có hai món bảo bối chúng ta lấy từ di tích của các thần, cùng khả năng tu luyện tất cả các hệ ma pháp của hắn nữa, những chuyện này nếu không che dấu tốt để bọn Hắc Ám thần điện biết được thì phiền toái lớn đó.
Jika Mu liếc Sith một cái, nói:
- Ngươi đã phái thánh kị sĩ Sharjah của thần điện âm thầm bảo hộ hắn còn chưa đủ sao? Thánh kị sĩ đấy, cùng cấp mười hai với nhau cả, ngay ta mà bị lão ấy cuốn vào cận chiến muốn thoát ra là cả một vấn đề nhức óc đó, có hắn bảo hộ Ryan, trên đời này chỉ còn vài lão già có khả năng uy hiếp hắn thôi.
Sith vuốt cằm khẽ gật đầu, đột nhiên hạ quyết tâm, nói:
- Không được, ta phải về thần điện một chuyến, một thánh kĩ sĩ chưa đủ, ta phải phái đi hai người mới được. Vạn vô nhất thất mới tốt, hừ, cùng bọn kia đánh nhau nhiều năm như vậy, hai bên cũng đã sử không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế rồi, vẫn phải cẩn thận hơn.
…......
Cuối cùng Ryan cũng đi ra, hành lí của hắn cũng không nhiều lắm, chỉ có một ít quần áo, khăn khố và một ít tiền tiêu vặt, còn những thứ đáng giá hắn đều để trong không gian giới chỉ.
Hắn nói lời từ biệt với hai lão già rồi theo đường mòn phía sau tháp pháp sư xuôi về phía nam, hắn từng đến thành Dã Lang vài lần nên cũng không xa lạ gì.
Từ tháp pháp sư đến thành Dã Lang mất ít nhất mười ngày, nhưng Ryan không hề lãng phí khoảng thời gian đó.
Hắn một mạch xuyên rừng đi tới, thỉnh thoảng cùng tiểu Bạch vào rừng sâu kiếm chác một ít tinh hạch ma thú, cho nên đến khi nhìn thấy tường thành Dã Lang, cuối cùng tiểu Bạch cũng thành công tiến hóa lên ma thú cấp năm.
Ryan vừa mừng vừa sợ, tung hứng tiểu Bạch một phen, sau đó nhét lại vào sách, đến lúc này hắn phát hiện: muốn tiến hóa lên cấp sáu cần thời gian mười tháng. Điều này làm hắn suýt hộc máu. Nói cách khác, nếu mỗi ngày mình đều kiên trì đưa tiểu Bạch vào rừng chiến đấu thì cũng hai tháng nữa tiểu Bạch mới tiến hóa lên cấp sáu. Như vậy, cấp bảy cần bốn tháng, cấp tám là tám tháng, cấp chín một năm ba lẻ ba tháng, cấp mười hai năm sáu tháng, cấp mười một tròn năm năm, cấp mười hai phải, phải…
Ryan càng tính toán càng rối, trong lòng như phát cuồng: Trời ạ, như vậy phải luyện tới ngày tháng năm nào hả trời, nếu có thuốc men linh tinh nào đó ăn vào có thể tiến hóa ngay lập tực thì tốt quá!
So với một năm trước thành Dã Lang cũng không thay đổi nhiều, Ryan tới trạm gác ở cửa thành nộp lệ phí rồi vào thành.
Sau một hồi ăn uống kịch liệt cuối cùng Ryan cũng ăn xong, vừa vuốt cái bụng no căng, hắn vừa lững thững đi tìm Viện nghiên cứu ma pháp, đáng tiếc đây là giờ tan tầm, ngoại trừ bác bảo vệ thì không còn ai khác.
Đêm nay Ryan chỉ còn cách tìm một nhà nghỉ ở lại qua đêm, với hắn tiền căn bản không cần lo lắng, bởi vì tiền hắn vơ vét trên người tên Lorant ngu ngốc đáng thương kia đã đủ để ăn uống tiêu dao, huống chi trong không gian giới chỉ còn cả đống tinh hạch ma thú, cho dù không đi tìm Tajik, Ryan vẫn có thể sống phây phây.
- Lão già kia, không có tiền cũng đừng ăn hỗn, ngươi làm thế khác nào ăn cắp.
Ngay lúc Ryan chuẩn bị tìm nhà trọ thì ở khách sạn gần đó, một ông già bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ đang bị một đám người xua đuổi.
Quần áo ông già tuy cũ nát nhưng sạch sẽ, mặc dù bị người ta đuổi ra ngoài nhưng tay lão vẫn nắm chặt hai cái bánh bao cương quyết không buông.
- Lão già kia, mau cút, bằng không bọn ta đánh gãy chân ngươi!”
Lão già vẫn cười hì hì, nói:
- Đừng làm thế, trăm ngàn lần cũng đừng làm thế, ta chỉ trộm có hai cái bánh bao thôi mà, không nghiêm trọng đến mức đó đâu, ta đi ngay đây, ta đi ngay đây mà, hì hì.”.
Chỉ cần vung tay hai lần lão già đã tách đám người kia ra, thân thủ lão nhanh như cá chạch lướt trở vào khách sạn, lao nhanh đến quầy tính tiền vì ở đó có một con heo sữa mới quay còn thơm phức.
- Á, lão già này, ngươi không muốn sống nữa phải không?
Hai cây gậy lập tức vung lên, ý đồ muốn thật sự đánh lão già một trận.
Lão chủ cũng tức giận, đang muốn xông lên đánh hội đồng chợt phía sau có người lên tiếng:
- Dừng tay, tiền người kia nợ ngươi, bổn thiếu gia sẽ trả.
Hai cây gậy chỉ còn cách đầu lão gài không tới nửa thước lập tức được thu về.
Ryan lấy ra một đồng vàng, nói:
- Nhiêu đây đủ cho lão kia ăn no chứ?
Lão chủ thấy đồng vàng lập tức nở xòe tay, cúi đầu khom lưng, cung kính nhận lấy, cười nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Một đồng vàng là đủ rồi.
Lão già đàng kia vừa cắn được hai miếng, vội vàng ngồm ngoàm ngấu nghiếng nuốt xuống, nói:
- Lão nhân gia ta không ăn nữa, đồng vàng đưa cho ta.
Lão chủ khách sạn còn chưa kịp phản ứng đã bị ông già lưu manh một tay đoạt lấy đồng vàng, tay kia kéo Ryan khỏi khách sạn, sau đó lão quay đầu về khách sạn phun một bãi nước bọn, nói:
- Lão nhân gia ta ăn của các ngươi, phá đám các ngươi vì nhìn các ngươi không thuận mắt, hừ, trong thành này có chỗ nào ta chưa đi qua, vậy mà chưa thấy chỗ nào nấu nướng khó ăn như chỗ các ngươi.
Lão chủ giận đến tái mặt đang định kêu người xử lí lão già thì thấy lão ấy đã dắt Ryan chạy xa rồi, lão đành mắng chính mình khờ dại: sớm biết vậy ta nhanh tay đem tiền bỏ vào túi là được rồi.
Lão già lôi Ryan vào một hẻm nhỏ mới ngừng lại, nói:
- Nhóc con, không biết người ta là ai mà vẫn giúp đỡ, ừ, đúng là một đứa trẻ tốt, ta xem ngươi có vẻ thuận mắt cho nên tối nay sẽ dắt ngươi đi xem kịch vui, có điều chúng ta phải tìm quán nào gần đây kiếm cái gì bỏ bụng trước đã.
Ryan hoàn toàn không kịp đồng ý hay phản đối.
Lão già dẫn Ryan đi qua một con phố rồi dừng lại trước một quán ăn bên tường thành, nơi này là khu ổ chuột nên quán xá ăn uống cũng ít đến đáng thương, chỉ thấy lèo tèo vài người đang nhâm nhi rượu rẻ tiền cùng ít thức ăn rẻ mạt.
Lão già chỉ vào quán, giới thiệu:
- Đừng thấy nơi này như vầy mà vội chê nhá, lão nhân gia ta lăn lộn trong thành này nhiều năm nay, trừ thức ăn của nơi này ta thấy mấy món ăn trong các khách sạn sang trọng ngoài kia đều do bọn ngu ngốc làm ra.
Lão già kéo Ryan vào ngồi ở một bàn gần mái hiên, hô to:
- Ông chủ, mau đem cho bọn ta vài món đặc sắc, ăn no ta còn có việc.
Ông chủ hình như cũng nhận ra lão già, cười nói:
- Ge Luka, lại có tiền à?
Ge Luka chỉ cười ha ha coi như trả lời rồi hạ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, ăn xong rồi tối nay ta mời ngươi đi xem kịch vừa vui hay vừa miễn phí.