Tát Mông Tư đứng bên cạnh Cách Địch mỗi lần nghe chiến sĩ báo cáo sắc mặt lại càng khó coi, tự mình mang vào năm nghìn chiến sĩ không ngờ lại gặp phải đám người không sợ chết kia, hiện tại đã bị tổn hao quá nửa.
“Tát Mông Tư, những người này từ đâu tới, như thế nào lại có mặt ở đây.”
Ở bốn phía của Cách Địch bởi vì có thủ hạ đứng chặn nên đám người kia cũng không dám xông vào.
“Đại nhân, ta cũng không biết, theo ta biết thì nếu có gom tất cả người trong thành lại cũng không thể có nhiều người như vậy được, huống chi bọn chúng lại không hề sợ chết, hẳn không phải người thường.”
Hai gã binh lính đè chặt một tên hắc y nhân trở lại.
Hắc y nhân ngoại trừ đôi mắt, còn toàn thân đều được bọc kín trong hắc y, nhưng ngay cả đôi mắt của hắn cũng không hề thế hào quang.
“Đội trưởng, người này bị chúng ta đánh đập, đâm chém thế nào cũng dường như vô cảm, giống như một bộ xương khô a.”
Cách Địch giẫm chân đi về phía trước, lột khăn trùm đầu của hắc y nhân, lộ ra một bộ khô lâu.
Tát Mông Tư lắp bắp chỉ vào khô lâu nói “ Cái… này, là chuyện gì?”
“Vong Linh Quân Đoàn.”
Cách Địch vô cùng trấn tĩnh, nhưng gương mặt cũng có chút biến sắc, hắn không ngờ được lại có người dùng khô lâu để vây khốn bọn họ.
“Mễ Lệ Toa căn bản là không rời khỏi thành, ngay cả nam nhân kia cũng vậy, rõ ràng là đã giăng cái bẫy này để chúng ta chui vào.” Cách Địch hai tay giơ lên cao, lập tức một con thủy xà to lớn xuất hiện ở ngã tư đường, thủy xà đột nhiên mở miệng rống “ Ta là Cách Địch, tất cả mọi người mau trở lại, thành Y Tư Thản chỉ là một tòa thành chết, đám người đang đánh nhau với các ngươi chính là Vong Linh Quân Đoàn, đây là một cái bẫy.”
Đám người Mạch Ân Đạt đang hưng phấn đánh đấm, nghe thấy vậy không khỏi sửng sốt, sau đó hắn tùy tiện túm một tên hắc y nhân, tháo vải trùm đầu của hắn ra mới thấy rõ ràng chỉ là một bộ khô lâu, với loại nhất cấp vong linh chiến sĩ này chỉ cần tùy tiện một gã Thánh Giai cũng có thể tiêu diệt một đống, bọn họ không ngờ lại giằng co cả nửa ngày với loại cấp thấp này.
Người của Cách Địch lục tục rút về.
Mạch Ân Đạt cả giận nói “ Đại sư, người thấy thế nào?”
“ Đối phương ngay khi các ngươi chủ quan đã dời toàn bộ người trong thành đi, tự nhiên đã có chuẩn bị, mọi người phải cẩn thận.”
Đám hắc y nhân đã bị phát hiện thân phận vì thế cũng không cần giấu diếm nữa, một số lớn vong linh chiến sĩ liền đi ra, trực tiếp vây kín đám người Cách Địch.
Tát Mông Tư há hốc mồm nhìn đám khô lâu, vẻ mặt đau khổ nói “ Trời ạ, Vong Linh Quân Đoàn a, hiện tại ngoại trừ tên Vong Linh pháp sư trước mặt cùng với Minh Thần ra có thể triệu hồi Vong Linh Quân Đoàn, cũng không ai có thể làm được như vậy.”
Cách Địch thần sắc ngưng trọng nói “ Hừ, mọi người mau rút lui khỏi Y Tư Thản thành, đối phó với đám Vong Linh Quân Đoàn này chỉ tổ mất thời gian, để ta trực tiếp dùng ma pháp đem cả tòa thành này hủy đi.”
Thủy xà của Cách Địch đi đầu mở đường, cũng không cần thủy xà phải động thủ, trên đường của nó đi qua tất cả Vong Linh chiến sĩ đều bị ép thành một đống xương vụn.
Đám người Cách Địch vừa ra khỏi thành thì vong linh chiến sĩ cũng ngừng không truy đuổi.
Cách Địch cau mày nói “ Có thể là do kết giới, bằng không đám vong linh chiến sĩ kia cũng sẽ không dừng lại a.”
Y Tư Thản thành cũng không phải là một tòa thành lớn vì thế không cần Cách Địch phải động thủ, Thủy xà của hắn chỉ mất một lát đã đem Y Tư Thành biến thành một mảnh phế tích.
Tát Mông Tư trợn mắt nhìn, gấp giọng nói “ Đại nhân, ngươi không phải đã nói là thành này về sau sẽ thuộc về ta sao? Ngươi đem thành hủy đi rồi về sau ta còn làm thành chủ cái gì nữa?”
“Vậy sao, chúng ta cũng chỉ là muốn lợi dụng ngươi,bây giờ cũng đã không cần thiết, để ta tiễn ngươi một đoạn.”
Cách Địch khoát tay
Tát Mông Tư kêu lên thảm thiết bị hai đạo thủy long biến thành thịt vụn.
Trong thành hiện tại vong linh chiến sĩ cũng đã không còn.
Cách Địch phất tay nói “ Đi, chúng ta đi tìm địa đồ kia.”
Đám người Mạch Ân Đạt nghe vậy liền mau chóng quay lại Y Tư Thản thành giờ đã là một đống gạch vụn, nhưng chờ đón bọn họ lại là Vong Linh chiến sĩ.
Một gã buồn bực, lớn tiếng nói “ Con bà nó, chuyện này là thế nào? Thành cũng bị hủy sao kết giới lại còn a.”
“Lui lại, đều lui lại cho ta, để ta dùng ma pháp dọn dẹp đám hỗn đản này.” Cách Địch lúc này vô cùng đau đầu, mặc dù đám vong linh chiến sĩ không có uy hiếp gì nhiều, nhưng bọn chúng lại mang tới phiền phức rất lớn, khiến cho bọn chúng không thể tìm đồ vật kia.
Cách Địch lúc này thật sự đã nổi giận, lần này hắn đã dùng Thần hạ giai siêu đại ma pháp thủy hệ công kích, để diệt một đám vong linh chiến sĩ thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Khi ma pháp đi qua, ngay cả phế tích lúc trước cũng không còn, mặt đất hiện tại chỉ là một đám đá vụn lẫn với gạch.
Mạch Ân Đạt nhỏ giọng nói “ Đại nhân, lúc này đi vào sẽ không có việc gì a.”
Cách Địch đắc ý nói “ Cho dù là kết giới lúc nãy dưới ma pháp công kích của ta cũng không thể tồn tại được, còn có thể triệu hồi ra cái gì nữa.”
Hắn vô cùng tự tin nói.
Đám người Mạch Ân Đạt nghe thấy vậy, vô cùng yên tâm đi vào, nhưng vừa tiến vào hắn liền bị hai thanh đao đâm thủng chân.
Một đám vong linh chiến sĩ từ dưới đất trồi lên.
“ Mẹ nó, cái này là chuyện gì? Có ai nói cho ta biết.” Cách Địch buồn bực quát.
“ Cũng có thể căn bản không hề có kết giới, mà là có người đứng đằng sau khống chế vong linh ma pháp a.”
Cách Địch lắc đầu nói “ Không có thể, vong linh pháp thuật hiện tại chỉ khi ở phụ cận của Hắc Ám Thần Điện thi triển mới hữu hiệu, đây là do tự tay Minh Thần đích thân lập khế ước, hiện tại vong linh chiến sĩ hẳn là đang ngăn cản đại quân chủ lực của Ma Tộc.”
“Nhưng nếu không phải như vậy thì chúng ta cũng không biết làm cách nào để đi vào a.”
Cách Địch vò đầu, bứt tóc, đây là lần đầu tiên hắn buồn bực như vậy, bản thân đường đường là Thần giai không ngờ lại bị đám vong linh chiến sĩ ngay cả ngũ cấp chưa tới cản đường, chuyện này quả là tức chết mà.”
“Đại sư, không bằng người cấp cho chúng ta mỗi người một cái ma pháp thuẫn để chúng ta đi vào a.”
“Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Cách Địch bứt tóc suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng gật đầu, hắn một lần khống chế mười mấy ma pháp thuẫn, điều này làm cho hắn căn bản không thể dùng ma pháp công kích nữa.
Có ma pháp thuẫn mười mấy người rốt cục cũng tiến vào phế tích một lần nữa, nhưng lại phát hiện ra sự tình không đơn giản như họ tưởng tượng.
Đám khô lâu đứng dày như cây rừng, ngay cả phương hướng bọn họ cũng không nhận ra được, đừng nói đi tìm vật kia.
Cách Địch vẻ mặt đau khổ nói “Nếu cho ta chọn lại một lần nữa, ta nhất định sẽ không chọn nhiệm vụ này. Con bà nó, thật là bực mình.”
“ Ta khi nhìn thấy một rừng khô lâu này chút nữa thì phát nôn.” Mạch Ân Đạt vẻ mặt đau khổ không kém, méo miệng nói.
Rốt cục sau đó bọn chúng cũng tìm được phương hướng, bắt đầu hướng về phía đông đi đến.
Nhưng bọn chúng không biết rằng lẫn trong rừng khô lâu còn có thêm ba bóng đen.
Kiếm, đao của vong linh chiến sĩ không ngừng chém vào ma pháp thuẫn, phát ra những tiếng keng keng, đồng thời cũng che dấu luôn ba bóng đen kia, vì thế căn bản không có ai phát hiện ra.
“Vào thời điểm này, trải qua vài lần sức ép, hiện tại đối phương cũng đã biết chúng ta trốn ở đây, cho nên chúng ta tiếp cận từ phía sau là tốt nhất.” Lai Ân cười hì hì nói.
“ Sau khi tiếp cận thì sao?” Mễ Lệ Toa tay nắm chặt trường kiếm hỏi.
“ Ta sẽ thu thập gã pháp sư kia, còn ngươi phải giúp ta chống đỡ mấy tên chiến sĩ kia trong vòng vài giây là đủ rồi.”
“Vậy ta thì sao?” Khải Lỵ chỉ vào mũi mình hỏi.
“Ngươi cẩn thận một chút, đừng để người khác bắt làm con tin.”
“Ngươi thật là xem thường người khác mà, ta thế nào cũng là Á Thần trung giai ngũ cấp a.”
“Đại tiểu thi, nơi này tùy tiện vơ một cái cũng túm được một tên Á Thần thượng giai, ngươi là đối thủ của bọn họ sao? Ngoan ngoãn đi ra ngoài, chờ ta thu thập bọn họ.”
Khải Lỵ bất đắc dĩ gật gật đầu.
Cách Địch duy trì mười mấy cái ma pháp thuẫn đã là cực hạn của bản thân nên hắn căn bản không còn sức để tỏa ra thần thức tra xét xem quanh mình có địch nhân hay không, bất quá lần này hắn mang theo mười mấy người, trong số đó cũng có ba gã Thần hạ giai chiến sĩ, điều này cũng đủ để hắn không phải lo lắng.
Lai Ân khi tiếp cận đến gần Cách Địch, khí thế liền bạo tăng.
Cách Địch vừa cảm nhận thấy, liền vội vàng gào lên “ Có địch nhân, mau tới giúp ta, ta không có cách nào dùng ma pháp.”
Giờ khắc này hắn cũng quên mất rằng cho dù chính mình có dùng toàn lực sử dụng ma pháp thì những người kia cũng không thể đến giúp được.
Lai Ân mang theo Tài Quyết Chi Thủ phá vỡ ma pháp thuẫn đánh vào mặt Cách Địch, Cách Địch phun ra một ngụm máu lớn trộn với một năm răng bay ra ngoài, trực tiếp hôn mê.
Đường đường là một Thần giai nhị cấp ma pháp sư lại chết ở trong tay của vong linh chiến sĩ, chỉ một lát sau đã biến thành một khối tử thi bị hắc diễm thôn phệ.
Mạch Ân Đạt vừa nhìn thấy Lai Ân, lại thấy kết cục của Cách Địch, vội vàng lớn tiếng nói “ Chính là hắn, chính tiểu tử này đã giết Tháp Phu.”
Ba gã Thần hạ giai nhất cấp chiến sĩ gầm lên giận dữ, ba màu đỏ, vàng, tím từ trên đỉnh đầu ba gã hiện ra, một con Cự Hùng, một tên Nham Thạch Cự Nhân, thêm một con Lôi Lang hiện lên trên đỉnh đầu ba gã, sau đó cả ba đều phóng về phía Lai Ân.
Lai Ân vốn sớm đã biết trong mười mấy người này có ba người là Thần hạ giai, không chờ ba gã lao đến đã vội vàng bỏ chạy về hướng Khải Lỵ
Mễ Lệ Toa cùng hỏa diễm chiến hồn của nàng vừa thả ra được một giây cũng vội vàng rút ra khỏi vòng chiến, một người đối mặt với ba, chết hẳn không phải nghi ngờ.
Ngay cả công kích của vong linh chiến sĩ cũng không ngăn cản được nửa giây.
Khải Lỵ vẻ mặt bất mãn, bĩu môi nói “ Đại ca, chúng ta không thể dừng lại đánh sao?”
“Có thể, bất quá không phải lúc này.” Lai Ân cười cười.
Mễ Lệ Toa tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ một thoáng đã chạy đến trước mặt Lai Ân cùng Khải Lỵ.
Lai Ân đem Khải Lỵ giao cho Mễ Lệ Toa nói “ Bảo vệ nàng cho tốt, còn lại để ta.”
Từ lúc Lai Ân bỏ chạy đến lúc này bất quá cũng không quá ba giây.
Tam đại chiến hồn công kích đã tới.
Thần hạ giai nhất cấp chiến hồn lực công kích cũng không kém so với ma pháp sư đồng cấp.
Mặc dù được ma pháp thuẫn bảo vệ nhưng Lai Ân cùng với Mễ Lệ Toa, Khải Lỵ cũng bị chấn bay đi vài trăm thước.
Mạch Ân Đạt nhìn thấy mặt Lai Ân, lớn tiếng nói “ Chính là hắn, mau giết hắn bằng không kế hoạch của chúng ta toàn bộ đều coi như xong.”
Lai Ân hướng về đám chiến sĩ cười nói “ Các vị, nếu các ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng đâu, để xem rốt cuộc là ai giết ai.” Lai Ân mười ngón tay nhất tề động, hắc diễm dần dần biến mất vào lòng đất, vong linh quân đoàn cũng theo đó biến đi.
Hai con Băng Long Ma Linh đồng thời xuất hiện ở trên đỉnh đầu Lai Ân.
“Một người khống chế hai cái Ma Linh. Điều này làm sao có thể?”
“Không có gì là không có khả năng, chỉ cần lực khống chế của ngươi đạt đến một trình độ nào đó là được.” Lai Ân cười ha ha, chỉ huy hai con Băng Long công kích ba chiến hồn.
Mễ Lệ Toa mang theo Khải Lỵ cũng thả ra hỏa diễm chiến hồn, nhưng cũng không có tên nào dám xông đến, ngoại trừ ba gã Thần giai chiến sĩ có được chiến hồn thì đám người còn lại không ai có đủ khả năng đối phó với chiến hồn.
Đám người Mạch Ân Đạt bắt đầu lui dần về phía sau, bởi vì phạm vi ảnh hưởng của ma pháp quá lớn
Hai Ma Linh cùng với ba chiến hồn đánh một hồi, khiến cho Mễ Lệ Toa cũng bắt đầu không chịu đươc, dẫn theo Khải Lỵ lùi dần về phía sau.
Lúc này đám người Mạch Ân Đạt đã cách đấy hai km.
Trong chiến tranh, người ta không dùng chiến hồn hoặc mà linh là bởi vì phạm vi công kích của nó quá lớn, chuyện giết địch một vạn mình tổn thất ba nghìn cũng là chuyện đã có.
Ba gã chiến sĩ thiếu ma pháp thuẫn bảo hộ vì thế vừa muốn công kích lại vừa phải phân lực bảo vệ thân thể trước công kích của Lai Ân, khiến cả ba cũng phải cố hết sức.
Lai Ân vừa đạt được nguyên tố chi tâm, đối với khống chế Ma Linh vẫn chưa hoàn toàn thông thạo, nhất là cùng lúc khống chế hai con Băng Long, vì thế công kích của hắn vô cùng đơn điệu, ngoại trừ dùng thân thể ra cũng không có gì khác.
Ba gã chiến sĩ quan sát một lúc, sau đó nhìn nhau cười ha ha nói “ Tiểu tử này chắc hẳn mới biết khống chế Ma Linh, cũng không có gì đáng sợ, chúng ta trước hết tập trung thịt tên tên này trước.”
Biết được thực lực của Lai Ân rồi, ba người phối hợp càng thêm ăn ý.
Lai Ân tay chân luống cuống, hai Ma Linh nhanh chóng bị ba con chiến hồn ngăn chặn.
Ba gã chiến sĩ càng đánh càng cao hứng.
“ Ngay cả Cách Địch cũng chết ở trong tay tiểu tử ngươi, bất quá hiện tại ngươi đừng mơ có thể trốn thoát.”
Móng vuốt của Lôi Lang xẹt qua vai Lai Ân, tức thì mảnh áo trên vai hắn liền bốc cháy.
Lai Ân hét thảm một tiếng, vội vàng lùi lại, sắc mặt tái nhợt.
Ngay sau đó hai nắm tay khổng lồ của Nham Thạch Cự Nhân đã đánh xuống.
Lai Ân không thể không tiếp tục trốn, thối lui hơn mười bước mới thoát được quyền đầu của Nham Thạch Cự Nhân, công kích vì thế đánh lên mặt đất làm đá vụn bắn tung tóe khắp nơi, ngay cả Lai Ân cũng bị vài hòn đánh trúng trán.
Hoàng sắc Cự Hùng cũng không chịu kém, rống to một tiếng, trên người nhanh chóng mọc ra hơn mười cây thạch thương, ngay sau đó bắn về phía Lai Ân.
Lai Ân tiếp tục lùi lại, thạch thương mấy cái đều phóng sát bên cạnh hắn.
Lai Ân ngay cả Băng Long cũng đành phải buông bỏ khống chế, toàn lực duy trì ma pháp thuẫn.
Hơn mười cái thạch thương đánh lên ma pháp thuẫn tức thì vỡ thành đá vụn.
Ma pháp thuẫn mặc dù chặn được thạch thương nhưng lúc này lại vô cùng nhợt nhạt.
Ba gã chiến sĩ vô cùng mừng rỡ, đây rõ ràng là do ma pháp thuẫn sắp bị vỡ, ba người hợp lực đánh nhau với một gã ma pháp sư gần nửa giờ mà vẫn không làm gì được hắn nên vô cùng buồn bực, lúc này thấy đối phương sắp không chống đỡ được không khỏi vô cùng mừng rỡ, có thể giết chết được kẻ đã sát hại Cách Địch thì khi quay trở về bọn chúng mới có cái để ăn nói.
Ba gã chiến sĩ tiếp tục khống chế chiến hồn phát ra công kích, lần này là đồng loạt công kích, bọn chúng tin chắc rằng đối mặt với công kích này cho dù đối phương có cường thịnh như trước cũng không đỡ được.
Trong lúc ba gã còn đang sướng rơn, đột nhiên mặt đất dưới chân chấn động, ngay sau đó toàn bộ liền sụp xuống.
Hơn một trăm con Bạo Phệ Thử từ dưới đất phóng lên, gắt gao bám vào, cắn chặt lên thân thể ba gã.
Răng nanh của Bạo Phệ Thử ngay cả Hôi nham thạch cũng có thể cắn nát, chiến sĩ khải giáp đối với chúng càng không cần phải nói đến.
Hơn một trăm con Bạo Phệ Thử đồng loạt công kích trong chớp mắt đã khiến ba gã chiến sĩ bị trọng thương, ba con chiến hồn đang công kích bởi vì khống chế giả phân tâm nên liền tan biến.
Lai Ân cười ha ha nói “ Một, hai, ba, nếu không phải cùng đường, ta cũng sẽ không dùng chiêu này a”
Một gã bị thương nhẹ nhất định vùng dậy động thủ.
Lai Ân trực tiếp bắn đến một đạo lôi điện đem tên không biết sống chết đó đánh thành tro bụi.
Hai người còn lại bởi vì mất máu quá nhiều, lúc này đang nằm hấp hối.
Đám người Mạch Ân Đạt há mồm, trợn mắt nhìn, vừa rồi bọn họ còn nghĩ ba người của mình sẽ thắng chắc, không ngờ chỉ một giây đồng hồ sau đó đã biến thành một chết, hai trọng thương.
Một đám Bạo Phệ Thử đông nghìn nghịt vây quanh người Lai Ân.
Mạch Ân Đạt toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn cảm nhận được đám Bạo Phệ Thử kia toàn bộ đều là ngoài Thánh Giai, trời ạ, người này cướp ở đâu ra nhiều như vậy a.
Lai Ân chuyển mắt nhìn đám người Mạch Ân Đạt cười nói “ Mạch Ân Đạt tiên sinh, xem ra lời nói của ngươi cũng không được chân thật cho lắm a.”
Mạch Ân Đạt đột nhiên có dự cảm bất bảo, run giọng nói “ Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Các ngươi tốt nhất đem toàn bộ sự việc nói cho ta, bằng không hậu quả cũng sẽ như ba người kia.”
Lai Ân phất tay ném ra hai mai hỏa cầu về hướng hai gã chiến nghĩ đang nằm ngáp ngáp, ngay lập tức hai tên bất hạnh đó đã bị hỏa cầu cắn nuốt.
Mạch Ân Đạt sắc mặt tái nhợt, vội vàng gật đầu như bổ củi, sự việc đã đến lúc này hắn cản bản không có khả năng chạy được, nếu muốn sống thì phải nói a.
Không đợi Mạch Ân Đạt mở miệng, một gã đứng ở bên cạnh đã ném vũ khí trong tay đi, lớn tiếng nói “ Ta đàu hàng, đại nhân ngài muốn hỏi gì cứ hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ đem toàn bộ những gì mình biết nói cho ngài.”
Mạch Ân Đạt thiếu chút nữa thì ngất xỉu, thầm chửi : con bà nó, thật không có tí nghĩa khí nào mà.
Lai Ân đi đến cách đám người Mạch Ân Đạt hai mươi thước, dừng lại nói “ Các vị nếu không muốn chết thì mau ném binh khí của mình đi, hơn nữa để cho ta hạ cấm chế, bằng không đừng trách ta độc ác.”
Mạch Ân Đạt không chút nghĩ ngợi, ném vũ khí xuống.
Ba người phía sau đang do dự chưa ném liền bị lôi điện đánh thành tro.
Mấy người còn lại không chút nghĩ ngợi liền ném xuống.
Lai Ân hài lòng, lúc này mới hạ cấm chế lên đám người Mạch Ân Đạt.
“Hiện tại các vị có thể nói cho ta biết, các ngươi là tổ chức gì không?”
Một người mở miệng nói “ Đại nhân, chúng ta tất cả đều là nhân viên, chỉ có khi nào đạt tới Thần giai thì mới được xem là thành viên chính thức của tổ chức, nhưng tất cả những người đó đều bị ngài giết rồi.”
Lai Ân đánh giá đối phương nói “ Ngươi tên gì?”
“Tiểu nhân Y Nội Tư Nạp Nhĩ Tốn, người có thể kêu ta là Nạp Nhĩ Tốn.”
“Nói cho ta biết, nhiệm vụ của các ngươi được phái đến nơi này là gì?”
“Trong thành Y Tư Thản có chôn một đồ vật gì đó, nghe Cách Địch đại nhân nói là một vật vô cùng trọng yếu.
Lai Ân nghi hoặc nói “ Cách Địch là ai?”
Mạch Ân đạt lúc này vội vàng cướp lời nói “ Chính là người bị ngài một quyền đánh bay, sau đó bị vong linh chiến sĩ chém chết, đường đường là một vị Thần giai pháp sư cuối cùng cũng chết trong tay ngài.”
“Hắc, Mạch Ân Đạt tiên sinh, như vậy ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết, các ngươi rốt cục là muốn tìm cái gì a?”
Mạch Ân Đạt nhất thời liền có chút do dự, một đạo thiểm điện đã trực tiếp bổ hắn thành tro bụi.
Đám người đứng đó tất cả đều sợ hãi đến ngây người,đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ “ thật ác độc, ngay cả do dự một chút cũng không được.
Lai Ân nhìn đống tro của Mạch Ân Đạt lạnh giọng nói “ Trong các ngươi có còn ai biết không.”
Nạp Nhĩ Tốn vội vàng nói “ Đại nhân, chúng ta cũng chỉ là tay sai của tổ chức kia thôi, ngay cả bộ dáng chúng như thế nào chúng ta cũng không biết.”
Lai Ân trầm ngâm một lát, hắn cố gắn lục tìm trí nhớ của mình về thứ đồ vật kia, không khỏi cau mày nói “ Thứ này có lợi ích gì?”
Nạp Nhĩ Tốn vẻ mặt đau khổ nói “ Đại nhân, chúng ta nào biết a, chỉ có Cách Địch đại nhân hắn mới biết, nhưng hắn hiện tại đã chết a.”
“Các ngươi có thể đi rồi.” Lai Ân phất phất tay.
Nạp Nhĩ Tốn khom lưng nói “ Đại nhân, người thả chúng ta đi sao?”
“Đúng vậy, đi đi, đem toàn bộ sự việc ở nơi này nói cho đám người kia biết, nói là đồ vật kia ta đã lấy, nếu muốn chuộc lại thì phải có chút thành ý, ngươi có hiểu không?”
“Hiểu rõ, hiểu rõ,: Nạp Nhĩ Tốn cùng đám người vội vàng gật đầu.
Lai Ân suy nghĩ một chút nói “ Địa điểm giao dịch ở đây.”
“đã hiểu, đã hiểu.”
“Như vậy ta cũng không cần phải nói gì thêm nữa a, các vị chỉ cần về báo tin, ta nghĩ đám cấp trên kia cũng sẽ nhanh chóng tới thôi.
Lai Ân nói xong liền thả cho bọn chúng đi, cả đám người ngay cả vũ khí cũng không cần, cấm chế cũng không giải, vội vã nhấc chân bỏ chạy.
Khải Lỵ cắn ngón tay nói “ Đại ca, ngươi vì cái gì lại để cho bọn chúng chạy đi?”
“ Cái này gọi là đã câu phải câu cá lớn, vài con tôm tép này có để lại cũng không có lợi ích gì, chỉ là vài tên ngu ngốc mà thôi, còn phải tốn tâm tư giam giữ, để ý, vì thế thả đi là biện pháp hay nhất.”
“Hiểu rồi, nói rõ ra là chúng ta chỉ bắt cá to, cá nhỏ không cần,” Khải Lỵ gật đầu nói.
Mễ Lệ Toa liếc trừng mắt nhìn Lai Ân cả giận mắng “Ngươi cẩn thận nếu không lại câu phải một con cá siêu to, đến lúc ấy chỉ sợ cái tiểu mệnh cũng bị nó đớp đấy.”
“Ha ha, có thứ kia trong ta, chúng ta còn phải sợ cái gì.”
Lai Ân vẫy tay sai khiến đám Bạo Phệ Thử chạy ra tứ phía.
Thành Y Tư Thản đã sớm biến thành phế tích, sau đó lại bị cày xới thêm một lần tất cả mọi thứ cho dù có là châu bảo cũng khó còn, nếu còn chắc chắn là bảo vật.
Hơn một trăm con Bạo Phệ Thử cả một ngày tìm tòi, lục lọi trong đất vẫn không tìm được gì.
Vong Linh Quân Đoàn mà Lai Ân tự mình triệu hồi ra tất cả đều là cấp thấp chiến sĩ, cũng bởi vì toàn bộ cao cấp vong linh chiến sĩ lúc này toàn bộ đã được điều động đến chiến trường Thần Ma.
Mỗi một đạo tuyến phòng thủ đều cần có Vong Linh Quân Đoàn thủ hộ
Cấp thấp vong linh chiến sĩ ở trên chiến trường mặc dù không có tác dụng nhưng nếu sử dụng hợp lý đúng thời điểm thì vẫn vô cùng hữu dụng, tỷ như lần này.
Một gã Thần giai ma pháp sư có chết cũng không nghĩ đến mình lại bị toi dưới loạn đao của một đám nhị cấp vong linh chiến sĩ.
Vong linh đồng thời cũng là những tên thuộc hạ trung thành nhất, cấp thấp vong linh không có tư tưởng, chỉ biết hành động theo ý nghĩ của chủ nhân, phục tùng vô điều kiện.
Có thêm đám vong linh chiên sĩ gia nhập công cuộc đào bới, rất nhanh một cái găng tay nằm chôn sâu dưới một khối cự thạch đã được đào lên.
Bao tay chính là một bộ phận của một bộ khải giáp, trên bao tay có điêu khắc một con phi long đang phun lửa,các đốt ngón tay được làm vô cùng tinh tế.
Bên trên cũng không có ma pháp dao động, nếu để so sánh với đam bỉ đặc kim chúc thì bao tay này cũng chỉ dùng bí ngân để tạo thành chỉ là loại nhị cấp vật phẩm.
Lai Ân cầm lấy ngắm nghía hồi lâu, nói “ Xem ra cũng không được gì, một cái bao tay làm từ bí ngân có thể khiến cho hai gã Thần giai pháp sư cùng Ba gã Thần giai chiến sĩ tới đây để lấy sao? Xem ra sự tình không thể đơn giản như vậy?”
“ Tự nhiên là không đơn giản như vậy, Lai Ân tên hỗn đản này ngươi cư nhiên lại dám gạt ta, làm hại ta phải phá ngọn núi kia cả một ngày, mẹ nó đào xong chỉ thấy một đống ma thú, thú khác ngay cả cái rắm cũng không có.” Từ đằng xa một người ngồi trên một con Hỏa Phượng Hoàng bay đến.
Một gã đại hán từ trên Hỏa Phượng Hoàng nhảy xuống, Hỏa Phượng Hoàng liền biến thành một con tiểu điểu, rơi lên đầu đại hán.
“Ôi, nguyên lai là ngài sao? Như thế nào lại rảnh rỗi quay lại, ngọn núi kia thế nào?”