- Lâm Phi, chúng ta quyết đấu tại đây đi.
Thẩm Thanh thấy Lâm Phi xuất hiện ở cửa động, nói. Tuy cô biết đánh cận chiến mình không thể thắng Lâm Phi những vẫn hiếu thắng ra lời khiêu chiến.
- Cô vẫn nên vào trong tránh mưa đi, trong sơn động có lửa, còn có thịt thú rừng nướng.
Lâm Phi bất lực nói, hắn sắp phải đi dẫn sét theo yêu cầu của hệ thống Chiến Thần rồi, không có thời gian quyết đấu với Thẩm Thanh.
Hơn nữa nhiệm vụ chết tiệt lần này không cho phép hắn dùng vũ lực, hắn có muốn dùng nắm đấm cũng không được.
Thẩm Thanh nghe thế thì rất ngạc nhiên, đi được hai bước vào sơn động thì nhìn thấy ánh lửa.
- Anh định đi đâu?
Thẩm Thanh quay lại thấy Lâm Phi đang sải bước ra ngoài, hỏi.
- Đây chỉ là một sơn động, trời lại đang mưa, nam nữ thụ thụ bất thân, tối nay tôi nên tìm chỗ khác nghỉ thì hơn.
Lâm Phi hùng hồn nói rồi đi ra.
- Anh…anh…
Thẩm Thanh đang định giữ Lâm Phi lại thì không thấy hắn đâu nữa.
Trở vào trong động, Thẩm Thanh ngồi xuống bên đống lửa hơ quần áo bị ướt, ăn đồ ăn mà Lâm Phi đã kiếm, nghĩ đôi khi Lâm Phi cũng được, có lẽ hắn là người tốt, còn là một quân tử.
---
Bên ngoài, trên một gò đất nhỏ, Lâm Phi đang hai tay cầm ống sắt kéo dài ra mấy chục mét giơ lên cao.
- Ding doong, nhắc nhở: Để bảo đảm bí mật của hệ thống, hệ thống Chiến Thần đã giúp ký chủ thiết lập quang tuyến ẩn tàng, dù người ngoài có dùng máy thăm dò cũng không thể nhìn thấy ký chủ. Ký chủ hãy chuyên tâm dẫn sét. Máy định vị trên tay ký chủ đã được hệ thống thiết lập vòng năng lượng bảo hộ, sẽ không bị sét đánh hỏng.
- Á!
Một tia sét lớn trực tiếp đánh xuống cột sắt đang được giương cao, toàn thân Lâm Phi run rẩy.
Trên trời thỉnh thoảng lại loé sáng, thân thể Lâm Phi cũng không ngừng bị sét đánh trúng.
Sau khi bị sét đánh ba lần, năm lần, mười lần, đến lần ba mươi, Lâm Phi ngất ngã ra đất.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại thì Lâm Phi phát hiện mình thành đầu trọc, quần áo toàn thân cũng cháy rụi, hắn vội lấy một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.
Nhìn máy định vị, sau một đêm mưa lớn, giờ chỉ còn lại mười hai người.
Rất nhiều học viên tối qua không tìm được chỗ trú mưa, bị một đêm ngấm mưa chủ động rút khỏi thi đấu.
Lâm Phi vốn tìm được nơi trú mưa nhưng bị hệ thống Chiến Thần ép ra ngoài.
Lâm Phi bước những bước chân mệt mỏi trở về sơn động.
Thẩm Thanh nghe thấy tiếng bước chân tỉnh lại.
- Cảm ơn đồ ăn của anh hôm qua.
Thẩm Thanh nói xong, bước ra khỏi sơn động. Lâm Phi toàn thân mệt mỏi nên nằm trong sơn động ngủ.
---
Tối đến, sắc trời lại ảm đạm, lại có mưa, lại có sét đánh.
- Trời ơi, ông tha cho tôi đi!
Lâm Phi nhìn bầu trời mà cảm thán.
- Mời ký chủ tiến hành rèn luyện sét đánh.
Hệ thống Chiến Thần lên tiếng.
- Hôm qua ta bị đánh cả một đêm, lại đánh nữa thì ta toi luôn đấy.
Lâm Phi phản bác.
- Đã quét thể chất ký chủ, sét đánh sẽ không trực tiếp khiến ký chủ chết được, cùng lắm là tạm thời bị shock.
Hệ thống Chiến Thần đáp.
- Ngươi dã man…
Lâm Phi đành phải cầm ống sắt đi ra ngoài.
---
Đêm đó trời lại mưa lớn, đại tiểu thư Thẩm Thanh đang cố gắng tìm chỗ trú mưa, nhưng lại không tìm được chỗ nào có thể tránh mưa lớn, cô nhớ tới sơn động tối qua, nhớ tới Lâm Phi.
- Tới đó lần nữa vậy, lần này mình sẽ bảo hắn ở lại sơn động.
Đại tiểu thư có chút ngại ngùng nghĩ, rồi cô đi về sơn động.
Khi tới cửa động thì cô thấy Lâm Phi vừa đứng dậy.
- Cô đến rồi à, cô ở lại đi, tôi ra ngoài.
Lâm Phi rất bất lực nói.
- Hôm nay anh ở lại đi, tôi tin vào nhân phẩm của anh.
Sắc mặt Thẩm Thanh hơi đỏ lên nói. Cứ nghĩ đến một mình ở trong sơn động cả đêm với một người đàn ông là tim cô lại đập thình thịch.
- Không cần, thể chất tôi rất tốt, nước mưa không làm được gì tôi đâu.
Lâm Phi lại như tối qua, hùng hồn nói. Lúc này hắn nghĩ, nước mưa không làm được gì hắn nhưng thông qua cái gậy sắt dẫn sét xuống lấy đi của hắn nửa cái mạng rồi.
Lâm Phi nói xong, mặc cho Thẩm Thanh khuyên ở đằng sau, lại sải bước ra ngoài.
Tìm được một khu đất trống, hắn lại kéo ống sắt ra giơ cao lên trời.
Sét đánh xuống, Lâm Phi tiếp tục tập bài tập tàn khốc.
---
Năm ngày sau, Lâm Phi ngồi trong sơn động nhìn đồng hồ hiển thị, trên đảo bao gồm cả hắn nữa chỉ còn hai người. Những học viên khác đều đã rút lui.
Lâm Phi nhìn ra cảnh tượng bên ngoài động, ngoài đó đang có mưa nhỏ, đế tối mưa sẽ tạnh hay lại to thì chưa biết được.
- hệ thống Chiến Thần, ngươi có thể tính xem hôm nay mưa sẽ ngừng hay lại có sét không?
Lâm Phi hỏi.
- Mưa sẽ không ngừng, năm ngày tới trên đảo này sẽ mưa suốt, cũng sẽ có sét.
Hệ thống Chiến Thần dùng giọng nói lạnh băng đáp.
Nghe thế Lâm Phi chỉ có thể ngầm cầu nguyện người còn lại tự động rút lui.
---
Thẩm Thanh chính là học viên còn lại, cô nhìn trời lại bắt đầu mưa thì nhớ tới sơn động kia.
- Rốt cuộc Lâm Phi vẫn trong sơn động hay đã rút lui rồi?
Thẩm Thanh nghĩ.
- Với thể chất và kỹ năng của anh ta chắc sẽ không thất bại đâu. Mình tới đó, hôm nay phải đấu với anh ta, con gái Thẩm gia mà trực tiếp nhận thua thì quá mất mặt.
Nghĩ thế, Thẩm Thanh lại đi về phía sơn động.
Mấy phút sau cô xuất hiện ở cửa động.
- Lâm Phi, tôi biết đánh cận chiến mình không đánh lại anh, nhưng tôi vẫn muốn đấu với anh một trận.
Thẩm Thanh nói với Lâm Phi.
- Cô không thắng được đâu, tự động nhận thua đi. Nhận thua rồi trận thi đấu sẽ kết thúc, coi như là báo đáp mấy hôm vừa rồi tôi cho cô chỗ trú mưa.
Lâm Phi nói, nếu Thẩm Thanh nhận thua thì nhiệm vụ của hắn sẽ kết thúc, có thể rời khỏi hòn đảo lại sắp bắt đầu có sét này.
- Không, tôi vẫn muốn đấu với anh một lần.
Thẩm Thanh kiêm quyết nói, rồi đứng với tư thế tấn công.
- Cô đánh tay không không thắng được tôi đâu, vẫn nên nhận thua đi. Tôi hứa, nếu cô nhận thua thì tôi sẽ săp xếp thời gian thi lái người máy với cô.
Lâm Phi bắt đầu khuyên.