Nhân viên nghiên cứu của Bách Thú Đế Quốc đầu tiên báo đề nghị này cho thú vương. Thú vương đồng ý rồi, bọn họ liền bắt đầu bí mật tuyển một trăm chiến sĩ cơ giáp chủ chốt trong nước.
Đầu tiên đám nhân viên này tìm hoàng tử Bách Thú Đế Quốc Ngô Địch. Ngô Địch vẫn là chiến sĩ cơ giáp có khả năng trong mười năm sau trở thành Chiến Thần.
Từng có người có động thái mời Vương Hân Nhi nhà Chiến Thần Vương gia nhưng một năm trước Vương Hân Nhi đã bị Lâm Phi đánh tàn trong Cơ Giáp Đế Quốc, trong năm năm không thể tiến vào phòng điều khiển cơ giáp. Mặc dù Vương Hân Nhi hiện tại còn không ngừng luyện tập bắn tỉa bên trong phòng điều khiển được cải tạo dạng thoáng đãng của mình trong hoa viên nhưng chuyện này chỉ có mình cô biết. Chiến Thần Vương gia từ sau khi biết chuẩn đoán của Vương Hân Nhi đã hoàn toàn từ bỏ cô rồi.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man của thú vương vốn có thiên phú điều khiển cơ giáp rất cao nhưng một năm trước cũng bị Lâm Phi bắt cóc rồi.
Có thể nói, thanh niên tài tuấn của Bách Thú Đế Quốc hiện giờ ba người thì có hai người đã bởi Lâm Phi mà biến mất trên thế giới, hoặc bị xem như phế bỏ.
Hoàng tử Ngô Địch lại từ chối lời mời của bọn họ.
- Tôi muốn tương lai đường đường chính chính đánh bại Thiên Hạ Đệ Nhị. Mời các người quay về đi.
Hoàng tử nói. Hoàng tử Ngô Địch từ sau khi Vương Hân Nhi sụp đổ bắt đầu khổ luyện Hoàng Cực Cửu Trảm. Hắn có lòng tin là tới khi Hoàng Cực Cửu Trảm của mình đại thành thì có thể đánh bại Thiên Hạ Đệ Nhị.
Bắc Đẩu Tinh, trong phòng cho giáo viên của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Đêm nay đối với huấn luyện viên Lưu Lệ mà nói là một đêm không ngủ.
Từ khi nhận được thư từ chối của Thiên Hạ Đệ Nhị xong, Lưu Lệ vẫn luôn tự hỏi mình có thể chấp nhận một người đàn ông lớn tuổi không?
Nếu như kết hôn với Thiên Hạ Đệ Nhị thì tương lai đưa Thiên Hạ Đệ Nhị tới gặp cha mình, ông xã mình lại nhìn bằng tuổi cha, đến lúc đó mình sẽ có cảm giác gì.
Huấn luyện viên Lưu Lệ nằm trên giường nhìn video chiến đấu mới nhất của Thiên Hạ Đệ Nhị.
Trong video, Thiên Hạ Đệ Nhị lại thể hiện tư thế rất mạnh mẽ, một chiêu hạ gục đối phương.
Lúc này huấn luyện viên Lưu Lệ còn không biết, tất cả thư Thiên Hạ Đệ Nhị gửi cho cô ban ngày đều là lừa cô.
Ngày thứ hai, huấn luyện viên Lưu Lệ bởi một đêm không ngủ nên tinh thần uể oải cực độ. Cô xin nghỉ ốm, cho huấn luyện viên Lam Linh Nhi dạy thay.
Chuyện này đối với Lam Linh Nhi lại là một tin tức tốt. Đây là lần đầu cô được giảng bài lý thuyết cả ngày đó. Bình thường Lưu Lệ chỉ cho cô giảng mười mấy phút, nhiều nhất là nửa tiết. Chiều qua dù giảng thay Lưu Lệ nhưng đó là bài rèn luyện thể năng bên ngoài. Hôm nay là lần đầu tiên Lam Linh Nhi đi giảng bài cả ngày.
Lam Linh Nhi hưng phấn, đầu tiên gọi điện cho Lâm Phi, để Lâm Phi đi học.
- Anh rể, hôm nay huấn luyện viên Lưu Lệ xin nghỉ, em đi dạy ở khoa cơ giáp viễn trình lớp A đấy. Anh tới nghe giảng nhé.
- Anh hơi bận rồi.
Lâm Phi đang nằm ngủ liền đáp.
- Anh rể, tới đi mà. Đây là lần đầu tiên em đứng trên bục giảng cả ngày đấy. Anh tới nghe một chút ủng hộ đi. Trưa em mời anh ăn cơm.
Lam Linh Nhi thuyết phục.
- Được rồi, em chuẩn bị giảng bài gì thế?
Lâm Phi nghĩ dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, thôi thì tới nghe thử một chút.
- Giảng phương điều chỉnh pháp hô hấp thường được người bắn tỉa dùng đấy.
Lam Linh Nhi đáp trong điện thoại.
- Nội dung này không phải là sở trường của em rồi. Anh nhớ rõ em xuất thân từ khoa cơ giáp cận chiến mà. Em cũng biết phương pháp điều chỉnh hô hấp của người bắn tỉa sao?
Lâm Phi ngạc nhiên hỏi.
- Giáo trình có sẵn rồi. Em vừa mới đọc qua rồi.
Lam Linh Nhi trả lời.
- Giáo trình à?
- Đúng, trong giáo trình ấy. Học kỳ này phát sách nhưng anh không tới. Hôm nay em sẽ đưa cho anh.
- Được thôi.
Thế là Lâm Phi lại xuất hiện trên lớp. Lam Linh Nhi trước khi vào lớp đã đưa cho hắn một quyển sách dầy. Lâm Phi đi tới chỗ ngồi gần cửa sổ của mình xong liền nhìn sách tên Giáo trình thực dụng cho người điều khiển cơ giáp bắn tỉa.
Lâm Phi tùy tiện mở sách ra, đọc vài trang, phát hiện ra sách này vốn viết rất cơn bản, căn bản không hợp để mình xem.
Sách viết người bắn tỉa phải làm sao mới có thể khóa mục tiêu nhanh nhất, sau đó điều chỉnh hô hấp, cuối cùng bắn.
Nhưng Lâm Phi ngày đầu tiên tới học viện quân sự Bắc Đẩu đã bị Hệ Thống Chiến Thần cho tới dị giới điều khiển cơ giáp cơ giáp đối kháng với côn trùng rồi.
Trong vạn lần đối kháng, Lâm Phi trực tiếp thông qua thực chiến mà ngộ ra phương pháp bắn tỉa của mình.
Hiện tại Lâm Phi căn bản ngắm mục tiêu mà không cần điều chỉnh hô hấp. Bởi vì từ lúc ngắm đến lúc bắn chỉ cần thời gian không tới một giây. Trong thời gian ngắn như vậy căn bản là không cần hô hấp.
Tiếng chuông vào học vang lên. Lam Linh Nhi đi tới trên bục giảng, hơi kích động bắt đầu giảng bài, nói đúng ra là đọc theo sách.
Sáng nay huấn luyện viên Lưu Lệ mới gọi điện báo nghỉ, để hôm nay cô giảng, hơn nữa Lam Linh Nhi lại là một người điều khiển cơ giáp cận chiến, căn bản chẳng hiểu mấy về kỹ xảo điều khiển cơ giáp viễn trình.
Lam Linh Nhi nghĩ nếu để mình phát huy tự do thì nhất định sẽ giảng sai. Tốt hơn là cứ đọc sách cho chắc ăn.
Đám học viên phía dưới nghe Lam Linh Nhi giảng mới hiểu ra huấn luyện viên Lưu Lệ ưu tú tới mức nào. Huấn luyện viên Lưu Lệ khi giảng bài đều dẫn chứng kinh nghiệm chiến đấu của cô trước kia, kết hợp với kỹ xảo thực chiến, đưa vào nội dung trong sách, do đó học viên nghe mà hiểu rất sâu.
Nhưng Lam Linh Nhi chỉ hoàn toàn đọc chậm rãi theo chữ trên sách.
Có học viên còn định yêu cầu kết thúc tiết học sớm hoặc đổi người dạy nhưng vừa nghĩ tới ở phía cuối lớp còn có "anh rể" của Lam Linh Nhi.
Chuyện Lâm Phi tại lễ tốt nghiệp, giết chết binh lính của hạm đội thứ bảy tới nhận tân binh, đám bạn học này đều biết cả.
Dưới uy áp của Lâm Phi, mười chín bạn học chỉ có thể ngồi trung thực nghe giảng, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện cho huấn luyện viên Lưu Lệ khỏe sớm để trở về giảng bài.
Bọn họ không biết là đầu sỏ làm cho huấn luyện viên Lưu Lệ không lên lớp hôm nay chính là Lâm Phi đang ngồi cuối lớp.
Lâm Phi nghe Lam Linh Nhi giảng một hồi, cảm thấy còn thú vị hơn huấn luyện viên Lưu Lệ. Bài giảng của Lam Linh Nhi ngoài tiếng nói dễ nghe ra thì không có ưu điểm nào khác. Bởi vậy hắn trực tiếp gục lên bàn nằm ngủ.
Giữa trưa, tiếng chuông hết giờ vang lên.
Lam Linh Nhi sau khi tuyên bố hết giờ, các học viên liền bắt đầu đi ra ngoài. Lam Linh Nhi mặc đồng phục huấn luyện viên đi tới bàn học cuối phòng, đánh thức ông anh rể dậy.
- Anh rể, hết giờ rồi. Em mời anh đi ăn cơm.
Lam Linh Nhi vỗ Lâm Phi tỉnh dậy rồi nói.
- Đến giữa trưa rồi sao? Hôm nào chúng ta đi ăn cùng nhé. Hôm nay tôi còn có việc, xế chiều không đi học đâu.
Lâm Phi nói xong liền cầm giáo trình, bước ra khỏi phòng học.
Lâm Phi nghĩ hôm qua lúc ăn cơm chiều ở nhà tù dưới đất, Ngô Tiểu Man đã nói với mình là trong nhà không còn gạo rồi, muốn hắn mai mua gạo.
Vì không muốn để tiểu công chúa Ngô Tiểu Man đói bụng vào buổi trưa, Lâm Phi chỉ có thể bỏ bữa ăn với Lam Linh Nhi thôi.