Đối với Hệ Thống Chiến Thần đã có tiền lệ này, lúc dung hợp với thân thể mình vào một tuần trước, nó đã giết toàn bộ lớp học nhẹ nhàng như lông vũ, máu lạnh không có chút tình cảm nào. Nó cũng đã hại hắn phải đến lưu vong ở ngục giam Karl này. Lâm Phi cũng không dám dùng tính mạng bản thân để đặt cược với nó.
Lâm Phi tin rằng chỉ cần hắn nói không chiến đấu theo phương pháp huấn luyện của nó thì giây tiếp theo, hắn tuyệt đối sẽ đại khai sát giới trong phòng ăn này.
Quên đi, coi như là kéo bè kéo lũ đánh nhau. Nhưng lần này là một đám người đánh một mình hắn.
Sau khi quyết định xong, Lâm Phi liền bỏ thức ăn xuống bàn, đứng dậy.
Rầm một tiếng, Lâm Phi liền nhấc cái bàn lên. Vì chuyện xảy ra đột ngột nên sáu bảy tù nhân đang ăn cơm phía đối diện liền bị ngã xuống đất.
- Tôi muốn làm đại ca của ngục giam! Những tên cháu chắt này mau tới chào hỏi đại ca đi! Đều điếc hết à? ...
Lâm Phi rống lớn nói, đồng thời sử dụng tất cả những lời mắng chửi tức giận mà hắn có thể nghĩ ra được để thăm hỏi tất cả tù nhân trong phòng ăn, thậm chí cả cha mẹ và con cái của bọn hắn nữa. Hắn đá cái ghế băng bên cạnh ra. Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ, ông mày mắng chửi các ngươi là vì muốn cứu mạng các ngươi, quan trọng nhất chính là muốn cứu mạng mình.
Phòng ăn vốn dĩ hơi huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại chỉ trong nháy mắt, yên tĩnh đến đáng sợ. Đây chỉ là khoảng lặng trước cơn dông tố.
Sáu bảy tù nhân vừa bị Lâm Phi ném cái bàn vào liền phẫn nộ kéo tay áo lên:
- Cái thằng ranh lông còn chưa mọc này, dám đến đây giương oai à? Hôm nay chúng tao sẽ dạy cho mày một trận!
Dù sao đây cũng không phải là tội phạm tử hình, chỉ là bị giam cầm cả đời trong ngục giam Karl thôi. Ở đây phần lớn đều là phần tử bạo lực, lúc Lâm Phi tức giận mắng nhiếc, toàn bộ phòng ăn đều trở nên sôi trào chỉ trong nháy mắt.
Một đám tay chân như quay chậm tấn công về phía Tô Minh. Dựa theo hình ảnh chỉ thị của Hệ Thống Chiến Thần biến thái xuất hiện trước mắt, Lâm Phi liền nhanh chóng tránh né, cũng không đưa quyền ra đánh trả.
Bạn tù mập mạp to béo phía sau Lâm Phi đã trốn sang phòng ăn bên cạnh, chắc hẳn là sợ bị tai hoạ.
Nhìn thấy Lâm Phi không ngừng đánh bại những tù nhân đang tức giận kia, gần như đều là một kích tất trúng. Hơn nữa, chỉ cần bị hắn đánh trúng thì sẽ không thể bò dậy, đều là bị ngã xuống mặt đất, bắt đầu sùi bọt mép hoặc trực tiếp mất đi ý thức. Còn có người bị hắn đánh gãy xương, ngã trên mặt đất, không ngừng kêu la.
Bạn tù mập mạp to béo kia liền ứa mồ hôi lạnh sau gáy. Đúng là quái vật cường nhân mà! Không ngờ bạn cùng phòng mới tới của mình lại háo chiến như vậy, lại còn có thể đánh đến như thế. Thảo nào trên chân hắn lại bị cùm quả cầu kim loại to, bên trên áo tù còn viết “Vô Cùng Nguy Hiểm”. May là hắn không điên lên trong phòng giam. Nếu không, chỉ cần nhìn sức chiến đấu này, cho dù có mười người như mình thì cũng không đủ để quái vật kia nhét kẽ răng.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ phòng ăn. Vừa bắt đầu chỉ là Lâm Phi đánh nhau với một đám. Nhưng theo đánh nhau tăng cấp, bắt đầu trở nên hỗn loạn, một nhóm người liền ẩu đả lẫn nhau vì va chạm.
Nhưng vì Lâm Phi vừa mở miệng mắng quá thoải mái nên hấp dẫn hận thù quá lớn, tù phạm đến chỗ Lâm Phi vây đánh hắn cũng nhiều nhất.
Mặc dù có tốc độ nhanh hơn gấp ba, còn có hình vẽ của Hệ Thống Chiến Thần trong đầu Lâm Phi trực tiếp chỉ đạo nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên thân thể Lâm Phi dùng thời gian nhanh hơn gấp ba nên hơi không theo kịp ý thức của mình. Còn có độ mạnh yếu của chiêu thức nữa. Mặc dù đã làm theo hình ảnh của Hệ Thống Chiến Thần nhưng vẫn có chút lệch lạc.
Không bao lâu sau, đối mặt với địch nhân đến từ bốn phương tám hướng, quả cầu kim loại lại trói chặt trên chân Lâm Phi, hắn căn bản không thể nào nhanh chóng chạy đến góc tường chiến đấu, tránh né cũng vô cùng khó khăn.
Bốp!
Thắt lưng Lâm Phi bị đánh trúng. Mặc dù hắn đã tránh được chỗ yếu hại nhưng vẫn đau nhức.
- A!
Không biết là người nào lại đánh thêm một đấm nặng vào đầu Lâm Phi.
Nhưng vì có Hệ Thống Chiến Thần biến thái khống chế, Lâm Phi vốn dĩ phải bị đánh ngất đi rồi nhưng cảm giác tinh thần lại vô cùng tỉnh táo tới bất ngờ.
- Liều mạng!
Lâm Phi nghĩ cứ tiếp tục cố gắng né tránh quyền cước từ bốn phương tám hướng tới mà không đánh trả như vậy, chắc năm phút sau, chỉ cần Lâm Phi ngã xuống đất thì nhất định không đứng dậy nổi. Hắn sẽ bị những tên tù phạm ở bốn phía vừa bị hắn thăm hỏi cha mẹ con cái kia nhào lên, đánh cho hắn không biết tên tổ tông là gì.
Hệ Thống Chiến Thần trong đầu này thật sự là hệ thống hại người mà. Không trách được trước kia không có tài liệu nào ghi chép. Đoán chừng nó là thứ tàn phẩm đã bị loại bỏ rồi.
Trong lòng Lâm Phi thầm “thăm hỏi” Hệ Thống Chiến Thần, bên ngoài tiếp tục cắn răng cố gắng chiến đấu. Dưới tình huống như vậy, muốn dừng cũng không dừng được, muốn thoát khỏi đây trở về cuộc sống tốt đẹp ban đầu cũng chỉ là mộng tưởng.
Mà Hệ Thống Chiến Thần trong đầu kia, cho dù Lâm Phi cầu cứu thế nào thì cũng không khống chế thân thể hắn, chỉ nói cho hắn một câu:
- Muốn trở nên mạnh mẽ thì phải do tự mình chiến đấu.
Mụ nội nó! Lúc giết cả lớp học kia sao không bảo hắn tự chiến đấu đi?
Lâm Phi vừa bị đá trúng một đá. Đồng thời Lâm Phi dựa theo hình ảnh chiến đấu giả thiết trong mắt, nhanh chóng nghiêng người rồi giơ chân phải lên. Một cái đá nghiêng liền đánh vào đầu người vừa công kích tới. Một đá đã đá hắn ngã xuống mặt đất.
Hình ảnh đá vỡ đầu trong tưởng tượng không xuất hiện. Dù sao mấy ngày qua, tuy Lâm Phi đã bị rèn luyện tính dẻo dai và sức chịu đựng của thân thể nhưng độ tàn nhẫn và lực bộc phát ra cũng chưa đạt tới trình độ nghịch thiên này.
Thời gian trôi qua, những tù phạm đã ngã xuống bên cạnh Lâm Phi đã có hơn mười người rồi. Phần lớn trong số đó đều là hôn mê trọng thương nhưng chưa xuất hiện người chết. Dù sao lực công kích của Lâm Phi cũng còn kém một chút.
Đương nhiên, tù nhân vây công cũng nhiều hơn hẳn. Sáu bảy người ban đầu đã nhanh chóng biến thành hai mươi người. Còn có một số người ở phía xa dùng đĩa cơm làm vũ khí để ném lên người hắn. Mụ nội nó! Có khi hắn là bộ binh viễn trình rồi.
Lâm Phi tiếp tục đau khổ duy trì.
Rầm rầm rầm!
Cửa kim loại của phòng ăn ngục giam số một bị phá vỡ. Mấy chục vật thể đang bốc khói như lựu đạn liền xuất hiện trong phòng ăn. Phía sau chính là cảnh ngục ngục giam áo đen được trang bị tới tận răng, mang theo mặt nạ phòng độc đi vào. Bụi mù mịt bắt đầu tràn lan toàn bộ phòng ăn.
- Ông trời của tôi ơi, các ông có thể tính đến đây sao?
Lâm Phi thầm nghĩ, sau đó lại vung một đấm đánh vào tên tù phạm đang có ý đồ đánh lén hắn ở phía sau. Sau đó, hắn bị khói phun không mở được mắt, bất tỉnh ngã xuống mặt đất.
Tiếp đó, cảnh ngục bắt đầu thuần thục kéo một đám tù phạm đang ngất trên mặt đất cho lên trên còng tay, sau đó ném mạnh lên xe vận chuyển như ném lợn chết.
Đối với những ngục giam đặc biệt giam giữ tù nhân tử hình và tù nhân chung thân ở nơi xa xôi thế này, chuyện dùng binh khí ném nhau, đánh nhau xảy ra mấy lần trong một năm cũng là một chuyện quá bình thường.
Nếu tù nhân không đánh nhau mới là bất thường đấy. Thái độ của trưởng ngục đối với chuyện này chính là tù nhân muốn đánh thế nào thì đánh, chỉ cần không làm thương cảnh ngục thì sẽ không quá truy cứu. Nhiều tù nhân phạm trọng tội như vậy, nếu không được đánh, thời gian dài không được phát tiết thì sẽ càng nguy hiểm hơn. Còn không bằng đánh một trận phát tiết hết ra trong lúc còn có thể khống chế được.
Đối với tác giả của vụ quần đấu, tên tù phạm “Vô Cùng Nguy Hiểm” Lâm Phi mới tới này, cho dù trưởng ngục không quá truy cứu nhưng cũng phải xử phạt một chút. Ông ta hạ lệnh, sau khi chữa lành vết thương thì sẽ bị giam ở Phòng tối ba ngày.