- Các người đều biết là mỗi lần kiểm tra thì bóng di động cũng bất đồng rồi. Hơn nữa đây là học phủ cấp cao nhất của Thiên Long Liên Bang. Có thể lấy trước được đề thi từ nơi này là chuyện không thể xảy ra.
Một huấn luyện viên khác phản bác.
- Nếu như nghĩ hắn lừa gạt huấn luyện viên thì có thể xem lại biểu hiện của Lâm Phi tại lễ khai giảng năm ngoái đi. Tôi có cảm giác thiếu niên này tuyệt đối sẽ trở thành Chiến Thần cơ giáp đời nay.
Hiệu trưởng nói một câu mang tính tổng kết.
Đêm tới, Thẩm đại tiểu thư có trái tim mạnh mẽ mười phần lại nhớ tới trận thi đấu ngày hôm nay. Thẩm Thanh hết sức không phục trận tỉ thí ban ngày. Cô đã thử dùng phương pháp của Lâm Phi mà chạy qua đoạn đường hai trăm thước kia.
Cô kiên trì tin tưởng mình là thiên tài, trong người đồng lứa không ai có thể vượt qua mình, dù là về điều khiển cơ giáp hay là về gì đi nữa.
Bởi vậy cô bắt đầu thử phương pháp chạy của Lâm Phi để thông qua kiểm tra.
Nhưng mỗi lần đều chỉ chạy được mười thước là bị đánh trúng.
Cô lần lượt thử tập nhưng lần lượt thất bại, cuối cùng kiệt sức mà ngã ra đường chạy.
Ngày thứ hai, Thẩm Thanh xin nghỉ không lên lớp. Cô lại tới đường chạy để luyện tập.
Cả một ngày trời, kết quả vẫn như cũ. Cô chạy như Lâm Phi thì nhiều nhất chỉ được năm mươi thước là sẽ bị bóng kim loại đánh trúng, căn bản không thể tránh thoát tới cuối cùng.
- Rốt cục hắn làm thế nào chứ? Chẳng lẽ trước khi hắn chạy đã nhớ và tính toán tốt quỹ tích của toàn bộ bóng kim loại rồi sao? Như vậy cần phải có năng lực tính toán rất kinh khủng đó.
Thẩm Thanh thầm nghĩ.
Lần đầu tiên cô có cảm giác thất bại.
Nhưng vậy, Thẩm Thanh liên tục xin nghỉ mười ngày, mỗi ngày đều chạy tới đường chạy này luyện tập, luyện tới đêm khuya.
Buổi tối ngày thứ mười, rốt cục Thẩm Thanh có thể giống như biểu hiện của Lâm Phi mười ngày trước, chạy thẳng một mạch qua hai trăm thước, trốn khỏi toàn bộ bóng kim loại.
Nhưng tốc độ Thẩm Thanh chạy nhanh hơn Lâm Phi nhiều. Cô hiểu rõ là mỗi lần giảm tốc độ lại là trong đầu phải tính toán quỹ tích của cả trăm quả bóng kim loại. Chuyện này căn bản cô không làm nổi.
Có thể dùng phương pháp chạy thẳng một đường thông qua, Thẩm Thanh quyết định đi hỏi Lâm Phi xem mười ngày trước hắn làm sao có thể thông qua đường chạy kia. Hơn nữa cô cũng muốn tỉ thí một trận với hắn, lại đánh thắng hắn. Như vậy thì mình có thể đi hoàn thành mộng tưởng, tới tiền tuyến tham chiến, giống như phụ thân, trước kia ở tiền tuyền không ngừng trưởng thành, cuối cùng trở thành Chiến Thần cơ giáp đời này của liên bang.
Ngày thứ hai, Thẩm Thanh giữa trưa đi tới lớp A khoa cơ giáp của Lâm Phi, phòng học năm hai.
Tiếp đón cô chính là một huấn luyện viên tên Lam Linh Nhi.
- Cô tìm Lâm Phi à? Hôm nay hắn không tới. Gần đây hắn xin nghỉ, đi tới một viện quân y, làm bác sĩ phẫu thuật chính.
Lam Linh Nhi nói với Thẩm Thanh trước mặt.
- Vậy khi nào thì hắn về? Không phải hắn học cơ giáp sao? Sao lại đi viện quân y làm bác sĩ phẫu thuật chính được?
Thẩm Thanh hỏi.
- Có lẽ một tuần sẽ về. Có lẽ lâu hơn.
- Cô có cách nào liên hệ với hắn không?
- Không có.
Lam Linh Nhi hơi có địch ý với tiểu mỹ nữ trước mặt này. Tiểu mỹ nữ này không ngờ dám chủ động tìm Lâm Phi. Lâm Phi là anh rể của mình mà. Suy nghĩ cho chị mình, Lam Linh Nhi liền nói dối. Không không nói số điện thoại của Lâm Phi cho Thẩm Thanh trước mặt.
- Vậy thì tuần sau tôi tới vậy.
Thẩm Thanh trả lời, đồng thời trong lòng nghĩ, xem ra mình phải lùi lại một tuần mới đi tiền tuyến rồi.
Cô còn không biết dù Lâm Phi có trở lại Bắc Đẩu Tinh thì mỗi học kỳ muốn lên lớp cũng phải xem tâm tình. Không phải ngày nào hắn cũng đi học. Hắn nhàm chán lắm thì mới tới học viện dạo một vòng thôi.
Lâm Phi đã đi tới viện nghiên cứu y học của Phùng Hợp Bà Bà từ sớm, cùng Âu Dương Phượng cưỡi phi thuyền vận chuyển loại nhỏ đi về phía viện quân y tiền tuyến Lam Tư Đặc tinh rồi.
Khi tới viện quân y Lam Tư Đặc tinh, Lâm Phi và Âu Dương Phượng liền được phân công tới một phòng phẫu thuật.
- Gần đây Bách Thú Đế Quốc đột nhiên tấn công nhiều hơn. Số thương binh tiền tuyến đưa tới càng tăng vọt. Trước tiên nói cho tôi biết hai người giỏi phẫu thuật gì nhất, tôi phân nhiệm vụ cho hai người.
Một bác sĩ phụ trách nói với Lâm Phi và Âu Dương Phượng.
- Tôi giỏi phẫu thuật xương nhất.
Âu Dương Phượng trả lời.
Khi ở ngục giam Tạp Nhĩ, bởi Lâm Phi suốt ngày gây chuyện nên có rất nhiều tù nhân bị gãy xương. Khi đó Âu Dương Phượng là bác sĩ thực tập tại ngục giam Tạp Nhĩ, trị liệu cả trăm người gãy xương. Năng lực nối xương của cô được đề cao rất lớn.
- Tôi thì phẫu thuật gì cũng giỏi.
Lâm Phi trả lời.
Hiện tại Lâm Phi mới chỉ phẫu thuật có mấy lần, bảo hắn lựa chọn loại nào giỏi nhất cũng thật không dễ dàng.
Bác sĩ phụ trách tiếp đãi, nghe Lâm Phi nói, ánh mắt sáng lên, nói với hắn:
- Cậu đi tới phòng cấp cứu ngoại khoa nhé. Bác sĩ nơi đó thiếu nhất đấy.
Sau đó ông ta lại nói với Âu Dương Phượng.
- Cô đi tới phòng ngoại khoa xương khớp đi.
Như vậy, Lâm Phi liền được đưa tới phòng cấp cứu ngoại khoa.
Khi vừa đi tới phòng cấp cứu, Lâm Phi phát hiện ra có một loại giường bệnh được xếp như thức ăn trong chợ. Từ cửa phòng phẫu thuật này đã thấy có bốn năm mươi người bị thương, hơn nữa miệng vết thương còn đang chảy máu. Bọn họ mới chỉ được băng bó đơn giản thôi.
Đồng thời, trên hành lang, hộ sĩ đang nhanh chóng đẩy giường bệnh tới đây.
- Đinh đông, quét hoàn cảnh bốn phía, nhiệm vụ cứu tử phù thương bắt đầu.
- Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Điều trị tốt cho trên 95% người bị thương tại viện quân y Lam Tư Đặc.
- Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Bệnh nhân bị ngoại thương tại viện quân y Lam Tư Đặc được điều trị tốt chỉ đạt dưới 95%.
Lâm Phi thấy yêu cầu này thì biết nhiệm vụ này không nhẹ nhàng rồi. Hệ thống biến thái trong đầu cho tới bây giờ chưa bao giờ cho hắn một nhiệm vụ nào có thể hoàn thành nhẹ nhàng cả.
Năm mươi người bị thương trước mắt, dựa theo yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ thì mình nhiều nhất chỉ có thể cho hai người đi gặp thượng đế.
Lâm Phi vội vàng đổi quần áo phẫu thuật, đẩy cửa lớn của phòng phẫu thuật ra.
- Tim bị bắn thủng. Người này không cứu được. Đổi người tiếp theo.
Giọng nói của một bác sĩ trung niên truyền tới tai Lâm Phi.
- Tôi tới cứu hắn.
Lâm Phi vội vã đi tới bàn mổ.
Nhiệm vụ của hệ thống biến thái bắt phải cứu sống người bị thương với xác suất 95%. Lâm Phi không muốn hai người trong danh sách của mình vừa mới vào phòng đã mất toi một.
- Cậu là?
- Tôi là đại đệ tử của Phùng Hợp Bà Bà, từ Bắc Đẩu Tinh tới trợ giúp các người. Thời gian gấp rút, mau tiếp máu đi. Chuẩn bị tim nhân tạo, tiến hành phẫu thuật thay tim. Đưa kìm phẫu thuật cho tôi.
Lâm Phi vội vàng nói, sau đó lấy từ trong tay một tiểu hộ sĩ cái kìm phẫu thuật. Tay trái hắn cầm kìm, tay phải cầm dao, vài động tác là đã cắt tim người bị bắn thủng ra.
Tốc độ cắt tim của Lâm Phi nhanh chóng phi thường. Là một giải phẫu, Lâm Phi cắt tim đã vô cùng thuần thục.
Sau khi cắt xong, Lâm Phi lập tức tiến hành thay thế tim nhân tạo vào, nối mạch máu. Đương nhiên cũng có vài lần bất ngờ bởi Lâm Phi phạm sai sót nhỏ, không khâu tốt. Hắn vội vã thi triển dị năng trở lại quá khứ rồi làm tiếp.
Như vậy, một người bị bắn thủng tim, sau khi Lâm Phi thi triển năm mươi ba lần dị năng đã được thay thế tim nhân tạo thành công, sống sót rồi.
Trong đầu Lâm Phi xuất hiện tỷ lệ thành công khi phẫu thuật: Xác suất 100%.
Sau khi thực hiện lần phẫu thuật có độ khó cao này, bác sĩ và hộ sĩ bốn phía đều nhìn Lâm Phi với ánh mắt khác. Theo bọn họ thấy, có thể dùng thời gian ngắn như vậy, thuận lợi tiến hành phẫu thuật thay tim khó như thế, y thuật của bác sĩ này đã cao siêu phi thường rồi.
- Mau đẩy người bệnh tiếp theo tới đi. Thời gian gấp rút, không thể lãng phí.
Lâm Phi nói với tiểu hộ sĩ bên cạnh.
Tiểu hộ sĩ đã bội phục y thuật của Lâm Phi sát đất, lập tức đẩy người bệnh mới tới cho hắn.
Lâm Phi vừa nhìn người bệnh mới, thấy cánh tay trái của đối phương bị súng laser bắn xuyên, cần phải tiến hành phẫu thuật khâu vết thương
Lâm Phi chưa từng làm phẫu thuật này bao giờ nhưng đã từng xem trong bút ký của Phùng Hợp Bà Bà. Hắn bắt đầu vừa nhớ lại nội dung trong bút ký, vừa lấy người bệnh làm thí nghiệm. Nếu như xuất hiện sai lầm thì hắn lập tức thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy).
Như vậy, năm phút sau, Lâm Phi hoàn thành phẫu thuật thuận lợi.
- Người tiếp theo...
Lâm Phi lại nói với hộ sĩ bên cạnh.
Như vậy, Lâm Phi dùng tốc độ phẫu thuật kinh người, cộng với xác suất thành công càng kinh người hơn, không ngừng thực hiện phẫu thuật cho người bị thương.
Lần lượt từng người bệnh được đẩy vào phòng phẫu thuật, thành công liền được đầy ra phòng điều trị.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Lâm Phi đã đứng bên bàn mổ tám giờ rồi. Nhưng hắn cũng chưa ngừng phẫu thuật.
Trên bàn mổ, dao phẫu thuật của Lâm Phi cắt rất chính xác, sau đó dùng kim phẫu thuật khâu lại.
Lại qua hai giờ nữa.
Tiểu hộ sĩ bên cạnh dùng khăn lông lai mồ hôi trên trán cho Lâm Phi vừa mới phẫu thuật khâu vết thương xong.
- Bác sĩ, hôm nay tới đây thôi nhé. Anh đã tiến hành phẫu thuật tám mươi hai ca rồi, đã mười giờ chưa ăn uống rồi. Ăn một chút gì đó trước đi nhé.
Tiểu hộ sĩ lo lắng nói với Lâm Phi.
- Bên ngoài còn bao nhiêu người đợi phẫu thuật?
Lâm Phi đặt dao phẫu thuật sang một bên, hỏi.
- Tiền tuyến vừa lại đưa thêm mười ba người bệnh nữa. Hiện tại bên ngoài còn lại bảy mươi bảy người bệnh chờ phẫu thuật.
Tiểu hộ sĩ đứng bên cạnh trả lời.
- Cho tôi một bát mì đi. Bảy mươi bảy người bệnh này đều là chiến sĩ liên bang. Bọn họ anh dũng giết địch ở tiền tuyến mới bị thương. Tôi không thể mặc kệ bọn họ được.
Lâm Phi đáp.
- Bác sĩ Lâm. Những phẫu thuật tiếp theo tôi có thể làm được rồi. Hôm nay cậu nghỉ ngơi trước đi.
Bác sĩ trung niên bên cạnh nói.
Vừa rồi lúc Lâm Phi tiến hành phẫu thuật, bác sĩ trung niên này về nghỉ ngơi sáu giờ, sau đó hắn tới bàn mổ cạnh Lâm Phi, tiếp hành phẫu thuật cho bệnh nhân.
Lâm Phi nhìn xác suất thành công mà hệ thống ghi lại trong đầu mình.
Xác suất thành công 96%.
Lâm Phi thấy xác suất thành công này, biết hệ thống đáng chết trong đầu này tính gộp tất cả bệnh nhân trong phòng, cả những người do bác sĩ kia tiến hành phẫu thuật vào cho hắn.
Bác sĩ kia dù kỹ thuật phẫu thuật không tồi nhưng trên cơ bản mà điều trị mười người thì sẽ có một người thất bại.
Lâm Phi nghĩ, nếu mình chỉ đi ngủ một giấc thì xác suất thành công nhất định sẽ giảm xuống dưới 95%.
Lâm Phi cũng không muốn đi tới không gian y học một lần nữa đâu.
Không gian y học mà hệ thống cấp cho Lâm Phi là nơi mà hắn không muốn nghĩ tới nhất. Đó là một nhiệm vụ học tập tuần hoàn vô tận, ngẫm lại cũng đã đau đầu rồi. Mỗi ngày không học tập sẽ chết. Đọc sách không ngày không đêm, tự hỏi, lại đọc sách. So với chuyện này thì Lâm Phi tà giết trên vạn người cũng không muốn đi học y thuật.
Bởi vậy Lâm Phi trực tiếp ăn một bát mì rồi vội vã cầm lấy dao phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật tiếp theo.
Hộ sĩ bốn phía bắt đầu kính nể Lâm Phi. Mặc dù Lâm Phi mới tới mười giờ, hắn lại còn rất trẻ nhưng y thuật của hắn cao siêu. Mà quan trọng nhất là... Y đức.
Một vị bác sĩ có thể vì cứu trị bệnh nhân mà liên tục phẫu thuật hơn mười giơ không nghỉ đáng để bọn họ kính nể.
Thời gian lại trôi qua.
Lâm Phi một đêm không ngủ, tới tảng sáng ngày thứ ba đã tiến hành phẫu thuật ba mươi hai giờ. Rốt cục Lâm Phi cũng chữa trị hết cho người bệnh bên ngoài.
Lúc này đầu Lâm Phi đã hơi xây xẩm. Hắn phát hiện ra tinh thần lực của mình lại được đề cao lần nữa. Tại bàn mổ này, không ngờ hắn đã sử dụng gần bốn ngàn lần dị năng.
Lâm Phi được tiểu hộ sĩ dìu đỡ, trở lại phòng nghỉ.
Xế chiều, Lâm Phi sau khi tỉnh lại, lại tới phòng cấp cứu. Hắn phát hiện ra cảnh tượng tại phòng cấp cứu giống như hôm qua, bên ngoài hành lang vẫn nằm đầy bệnh nhân chờ cứu chữa.
- Hôm nay có bao nhiêu bệnh nhân được đưa tới chỗ này?
Lâm Phi đẩy cửa lớn phòng phẫu thuật ra, hỏi hộ sĩ đứng ở cửa.
- Hai trăm bảy mươi ba bệnh nhân. Bác sĩ Vương ba giờ trước đã trở lại phòng nghỉ rồi. Bác sĩ Lý vừa mới thực hiện xong mười một phẫu thuật.
Tiểu hộ sĩ nói.
- Sao hôm nay lại nhiều bệnh nhân thế?
- Chiến tranh tại tiền tuyến rất ác liệt, mỗi giờ mỗi khắc đều có chiến sĩ liên bang bị thương. Phi thuyền vận chuyển thương binh của liên bang mỗi ngày đều tới một lần, bởi vậy mỗi ngày đều có thương binh được đưa tới đây.
Tiểu hộ sĩ trả lời.
- Tôi ghét chiến tranh.
Lâm Phi trả lời hết sức buồn phiền.
Hắn nhìn xác suất phẫu thuật thành công của hệ thống ghi lại trongầu.
Ngủ một giấc, Lâm Phi phát hiện ra xác suất thành công không ngờ đã biến thành 92% rồi.
Lâm Phi biết đêm nay lại là một đêm không ngủ rồi. Hắn cầm lấy dao phẫu thuật, đi tới bên bàn mổ, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Hai mươi giờ đi qua, dưới sự cố gắng của Lâm Phi, xác suất phẫu thuật thành công lại được đưa lên 96%.
Lâm Phi cởi quần áo bác sĩ đầy máu của mình ra, chuẩn bị về nơi nghỉ ngơi.
- Tiền tuyến đưa thương binh tới thì gọi điện cho tôi.
Lâm Phi nói xong liền đưa số di động cho tiểu hộ sĩ tại phòng cứu thương.
Trở lại phòng nghỉ của mình, Lâm Phi gọi điện cho Âu Dương Phượng, dò hỏi tình hình nối xương của cô thế nào.
- Cái gì? Hôm nay em ngất ở bàn mổ, hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng à? Phòng em ở đâu? Anh tới thăm em một chút.
Lâm Phi gọi điện thoại xong, lập tức đi về phía phòng Âu Dương Phượng.
Lâm Phi đẩy cửa phòng Âu Dương Phượng ra. Âu Dương Phượng đang yếu ớt, mặt tái nhợt nằm trên giường.
- Hả, sao em lại thảm thế này? Cần phải chăm sóc cho cơ thể mình chứ?
Lâm Phi nói với Âu Dương Phượng.
- Người bị thương nhiều lắm. Lần sau em sẽ chú ý. Cánh tay em vì nối xương nhiều quá mà đã sưng lên rồi đây này. Anh cũng phải chú ý cơ thể đấy. Hộ sĩ bên cạnh em hôm nay cũng bàn về anh đấy. Bọn họ nói ở phòng phẫu thuật ngoại khoa có một bác sĩ trẻ tuổi y thuật cao siêu, mỗi ngày đều phẫu thuật trên hai mươi giờ rồi.
Âu Dương Phượng nằm trên giường bệnh trả lời.
- Anh xem một chút. Anh có thứ thuốc này, có thể giảm bớt đau đớn.
Lâm Phi nói xong liền lấy ra thuốc khôi phục từ trong không gian giới chỉ ra.
Hắn bắt đầu bôi hết lên cánh tay Âu Dương Phượng.
Lâm Phi từ từ bôi thuốc, vuốt lên bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, mịn màng của cô.
Hai bàn tay vốn sưng vù của Âu Dương Phượng sau khi được bàn tay Lâm Phi bôi đầy thuốc lên, lập tức có cảm giác thoải mái, mát mẻ.
Hắn mỉm cười nói:
- Nhớ khi ở ngục giam Tạp Nhĩ, em xoa bóp toàn thân cho anh không? Lần này anh cũng sẽ báo đáp em, xoa bóp cho em.
Nói xong câu này, Lâm Phi liền nhìn bác sĩ Âu Dương Phượng đỏ mặt nằm trên giường nhưng không từ chối. Lúc này Âu Dương Phượng chỉ cúi đầu, chỉ nhìn mũi chân mình, không nhìn Lâm Phi đang ngồi bên cạnh.
Lâm Phi bắt đầu bôi thuốc lên khắp cánh tay tiếp.
Ngay khi Lâm Phi chuẩn bị bắt tay xoa bóp toàn thân cho Âu Dương Phượng thì "reng reng reng".
Di động trên tay Lâm Phi liền đổ chuông.
Tay phải Lâm Phi vẫn xoa cánh tay mềm mại của Âu Dương Phượng, dùng tay trái nghe điện.
- Bác sĩ Lâm, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi. phòng bệnh ngoại thường vừa mới được tiền tuyến gửi tới bốn mươi người bị trọng thương, nếu không được tiến hành phẫu thuật thì chắc không sống qua đêm nay được. Hiện tại anh đã nghỉ ngơi tốt chưa?
Tiếng nói trong trẻo của một tiểu hộ sĩ vang lên trong điện thoại.
Lâm Phi nghe thấy tiếng nói này, do dự trong chốc lát.
Lúc này hắn đã có ý nghĩ quăng di động đi rồi. Bốn mười người trọng thương, nếu mình không tới điều trị, để bác sĩ khác làm thì có thể là chết một nửa hoặc nhiều hơn. Như vậy thì nhiệm vụ cứu từ phù thương này của Hệ Thống Chiến Thần nhất định sẽ phán mình thất bại.
Lâm Phi hiểu rất rõ hậu quả khi nhiệm vụ này thất bại, đó là mình phải đi tới không gian y học chuyển chức một lần nữa.
Hệ thống biến thái trong đầu mình tuyệt đối sẽ không nhân từ.
Mà đó lại là địa phương mà Lâm Phi không muốn nghĩ tới nhất.
Nhưng trước mắt, Âu Dương Phượng lại không chút phản kháng, chờ mình “xơi”. Tiểu mỹ nữ Âu Dương Phượng đang yếu ớt nằm trên giường, chờ đợi mình không chút phản kháng nào.
Nhưng xơi Âu Dương Phượng lúc này cũng có nghĩa là nhiệm vụ thất bại.
Lâm Phi dãy dụa trong vực sâu tâm trí một hồi, cuối cùng quyết định từ bỏ, chưa xơi Âu Dương Phượng, đi cứu chữa bệnh nhân.
- Tôi sẽ qua ngay. Các người chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật nhé.
Lâm Phi nói xong liền tắt máy.
- Âu Dương Phượng, bốn mươi tính mạng đang chờ anh cứu chữa. Hiện giờ hắn cần phải đi cứu bọn họ. Để lần tới anh xoa bóp toàn thân cho em nhé.
Nói xong Lâm Phi liền rời khỏi phòng ngủ của Âu Dương Phượng mặt đang đỏ bừng, chạy nhanh về phía phòng phẫu thuật ngoại thương.
Sau khi tới phòng phẫu thuật, Lâm Phi thay quần áo phẫu thuật rất nhanh, cầm dao phẫu thuật trong tay, bắt đầu điều trị cho bệnh nhân.
Những hộ sĩ và người bệnh bên cạnh đều cảm thấy tiểu hộ sĩ của Lâm Phi không đúng. Trong ánh mắt hắn có sát khí vô tận khiến người ta không dám nhìn.
Khắp người Lâm Phi là sát khí, tay cầm dao phẫu thuật bắt đầu không ngừng cứu chữa tính mạng của bệnh nhân trọng thương.
Cứ như thế, khi đêm xuống, Lâm Phi đã hoàn thành bốn mươi ca phẫu thuật, chữa trị tốt cho bệnh nhân trọng thương. Hắn kéo thân thể mệt mỏi của mình về phòng ngủ.
Sau đó mười ngày, Lâm Phi chỉ đi đi lại lại giữa phòng ngủ của mình và phòng phẫu thuật.
Mỗi lần trở về phòng, nếu không mệt mỏi quá thì hắn đều gọi điện cho Âu Dương Phượng. Nhưng mỗi lần Âu Dương Phượng đều đang ở phòng điều trị xương khớp. Thời gian nghỉ ngơi của bọn họ lại lệch nhau.
Mười ngày sau, chiến đấu giữa liên bang và đế quốc tại Lam Tư Đặc tinh kết thúc. Liên bang dành thắng lợi toàn diện.
Chiến đấu kết thúc, bệnh nhân cũng ngừng được đưa tới. Lâm Phi rốt cục không cần phải tới bàn mổ làm phẫu thuật nữa.
- Đinh đông. Xác suất điều trị ngoại khoa thành công là 97%. Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cứu từ phù thương, thu được phần thưởng: Dao phẫu thuật cực phẩm dùng bền.
- Dao phẫu thuật này sắc bén phi thường, đâm không dính máu.
- Ký chủ có danh hiệu: Y học đồ phu, có con dao phẫu thuật này rồi, không chỉ có thể cứu chữa cho bệnh nhân trên bàn mổ mà có thể dùng nó làm vũ khí chiến đấu cận chiến. Vật phẩm của Chiến Thần, dùng bền mãi mãi.
Hệ Thống Chiến Thần trong đầu cũng phát phần thưởng luôn.
Sau đó, phi thuyền vận chuyển của Lâm Phi và Âu Dương Phượng xế chiều đã tới viện quân y Lam Tư Đặc.
Sĩ quan phi thuyền vận chuyển xuống y viện, tìm được Lâm Phi và Âu Dương Phượng.
- Lâm Phi, rất cám ơn hành động của cậu trong mười mấy ngày qua. Tổng cộng cậu tiến hành hai ngàn không trăm bảy mươi hai lần phẫu thuật, không thất bại lần nào. Đây quả là một kỳ tích. Không hổ là đệ tử của Phùng Hợp Bà Bà, ngôi sao bắc đẩu của nền y học. Ngày mai toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ của y viện chúng tôi, cùng với những bệnh nhân đã hồi phục sẽ chuẩn bị lễ tiễn cậu. Cảm tạ cậu đã nỗ lực trong mười mấy ngày qua. Cậu ở lại viện quân y Lam Tư Đặc thêm vài ngày nhé.
Viện trưởng nói với Lâm Phi rất khách sáo.
Mười mấy ngày nay, mỗi ngày Lâm Phi đều chỉ ngủ chừng bốn giờ, thời gian khác đều là tiến hành phẫu thuật trên bàn mổ, kể cả ăn cơm thì cũng ăn cạnh bàn mổ.
Vì đảm bảo xác suất thành công khi phẫu thuật, Lâm Phi ở bàn mổ cả ngày lẫn đêm, kể cả thời gian xơi Âu Dương Phượng cũng không có, đừng nói tới những hoạt động nghiệp dư khác.
Y đức của Lâm Phi đã cảm động mọi người tại viện quân y Lam Tư Đặc này rồi.
Theo bọn họ thấy thì thiếu niên bình thường rất ít nói này không chỉ có y thuật cao siêu mà đồng thời còn có trái tim rất nhân ái. Mỗi ngày hắn đều ở trên bàn phẫu thật, tranh đoạt tính mạng bệnh nhân với tử thần.
- Lâm Phi, là sĩ quan đón tiếp cậu, chúng ta có thể về muộn vài ngày.
Sĩ quan đón tiếp Lâm Phi đã nhận được yêu cầu tập thể của những thương binh được Lâm Phi chữa khỏi. Hắn cũng bị y đức của Lâm Phi cảm động rồi. Lâm Phi cứu trị hơn hai ngày tính mạng binh sĩ tiền tuyến. Thân là quân nhân, thái độ của hắn với Lâm Phi cũng thân mật phi thường.