Nhìn thấy cái nhiệm vụ chết tiệt đó mà Lâm Phi chán nản muốn chết.
Nhiệm vụ đã nói rõ ràng, ba mươi ngày sau, chỉ cần Ngô Tiểu Man muốn đi bái tế tổ tiên là hắn phải đưa cô đến Bách Thú Đế Quốc một chuyến. Hắn cũng không thể nào chẳng có việc gì lại vài ngày chạy tới Bách Thú Đế Quốc chứ?
Lâm Phi bắt đầu nghĩ làm thế nào để Ngô Tiểu Man đi bái tế tổ tiển một lần là không muốn đi lần thứ hai nữa.
Được một lúc, hắn chẳng nghĩ được cách nào khiến Ngô Tiểu Man chỉ muốn đi bái tổ một lần cả.
Đây là nhiệm vụ khó nhằn, với khả năng phòng ngự của hoàng cung Bách Thú Đế Quốc, muốn ám sát Thú Vương, sau đó còn đưa thi thể ông ta về an toàn, chắc chắn là thập tử nhất sinh.
Đưa Ngô Tiểu Man đến Bách Thú Đế Quốc một chuyến bái tế tổ tiên cũng dễ, chỉ sợ cô tiểu công chúa này quá nhớ nhà, đi một lần lại muốn đi lần hai, lần ba.
Hoàng lăng của Bách Thú Đế Quốc cách Bắc Đẩu Tinh quá xa. Lâm Phi không muốn những người tiếp theo lại phải chạy qua chạy lại giữa Bách Thú Đế Quốc và Thiên Long Liên Bang.
Hắn nghĩ: Nếu lăng mộ của Ngô Tiểu Man gần Bắc Đẩu Tinh một tí, hoặc ở ngay Bắc Đẩu Tinh thì tốt.
Đúng rồi, giờ lăng mộ ở Bách Thú Đế Quốc, nhưng hắn có thể đào mộ tổ của Ngô Tiểu Man lên đưa tới Bắc Đẩu Tinh, như thế thì Ngô Tiểu Man có thể bái tế bất cứ lúc nào.
Trong ý thức thông thường của mọi người, mộ phần không được di chuyển, người sống phải đi bái tế người chết. Nhưng mình có thể mang bia mộ đến Bắc Đẩu Tinh, để Ngô Tiểu Man ở biệt thự đợi linh vị tổ tiến tới.
Như thế Ngô Tiểu Man muốn bái tế tổ tiên bất cứ lúc nào cũng được, khoảng cách không thành vấn đề nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Phi cười nói với Ngô Tiểu Man:
- Tiểu Man, muốn bái tế tổ tiên à? Tôi sẽ làm một cái linh vị giả của Bách Thú Đế Quốc, mấy ngày nữa sẽ đưa tới cho cô. Nghe nói ở thời Viễn Cổ có một vị phi tử vì thương nhớ quê nhà, hoàng thượng đã làm cho phi tử ấy một toà cung điện giống như cố hương của cô. Ta cũng học ngài ấy, xây cho cô cái lăng mộ giống của Bách Thú Đế Quốc.
- Cảm ơn chủ nhân!
Lâm Phi nói rồi rời khỏi đó.
Hắn bắt đầu chuẩn bị cho việc đào mộ phần của tổ tiên Ngô Tiểu Man.
Hệ thống an ninh trong mộ lâm của hoàng gia Bách Thú Đế Quốc không nghiêm ngặt lắm, chưa có trường hợp nào thích khách Bách Thú Đế Quốc đi thích sát những người đa chết của Thiên Long Liên Bang cả.
Thi thể của tổ tiên Ngô Tiểu Man ở dưới tấm bia mộ, cũng dễ tìm thôi, nhưng Lâm Phi hắn không thể đào từng ngôi mộ lên được. Việc đào mộ chỉ có thể thực hiện vào ban đêm, buổi sáng có thủ vệ canh gác.
Lâm Phi lên mạng tìm số lượng mộ phần của hoàng gia Bách Thú Đế Quốc, cộng cả Ngô Tiểu Man là có 113 tấm bia mộ.
Để không phải đào, Lâm Phi đã đặt mua thuốc nổ không phát ra âm thanh, cho mỗi ngôi mộ một quả thuốc nổ, cho nổ tung rồi hắn lấy thi thể về là được.
Còn linh vị thì dễ làm, hắn có nhẫn không gian, có thể cất linh vị trong đó.
Hơn một trăm phần mô, một mình cho nổ cũng rất lâu, Lâm Phi quyết định gọi thủ hạ.
Áo Đinh Đặc đang ở ngoài tiền tuyến, không thể gọi hắn, chỉ có thể gọi Tà Long thôi.
Lâm Phi gọi cho Tà Long.
- Tối nay đến biệt thự của tôi, có nhiệm vụ cho cậu. Không, không phải giết người, là đi xem người chết.
Ba ngày sau, Tà Long cùng Lâm Phi cải trang thành du khách đến Bách Thú Đế Quốc.
Trong đêm, Lâm Phi cùng Tà Long xuất hiện ở nghĩa trang hoàng gia.
Ở đây có tất cả hơn mười thủ vệ, đều đã bị Lâm Phi và Tà Long dễ dàng trừ khử.
Lâm Phi đến trước một ngọn núi phong cảnh tú lệ. Vọng mắt nhìn ra xa, đâu đâu cũng là bia mộ.
Lâm Phi lấy ra từ trong nhẫn không gian thuốc nổ không tiếng mà hôm qua đã đặt mua, túi thô màu đen và cả xẻng sắt.
- Cho cậu. Mỗi ngôi mộ một cái, đặt giờ nửa tiếng, nửa tiếng sau cầm túi đến từng ngôi mộ lấy ít đất.
Lâm Phi đưa thuốc nổ cho Tà Long.
- Vâng, lão đại.
Tà Long nhận lấy thuốc nổ và túi, nghĩ bụn, có lẽ Bách Thú Đế Quốc là kẻ thù của Lâm Phi, phải thù hận sâu sắc thế nào mới khiến chủ nhân đi đặt thuốc nổ mộ tổ thế này.
Nửa tiếng sau, hơn một trăm ngôi mộ nổ tun, Lâm Phi nhìn khu nghĩa trang trước mặt, phía sau các tấm bia mộ là một cái hố sâu, quan tài bên dưới đã nổ tan tành.
Tà Long mang theo túi cầm xẻng xúc, cũng không cần biết là thi thể hay đất, cứ thế cho vào túi. Lâm Phi ở bên cạnh cũng làm tương tự.
Hiệu suất làm việc của hai người đương nhiên hơn một người. Một giờ sau, tất cả ngôi mộ đều đã được xúc đất cho vào túi.
Đầy năm cái túi lớn, Lâm Phi vung tay một cái, túi biến mất ngay trước mắt Tà Long, Tà Long càng thêm tin chắc chủ nhân Lâm Phi của hắn là ác ma.
Đào xong mộ, Lâm Phi dẫn Tà Long tiện thể đến linh đường của Bách Thú Đế Quốc, gói cả linh vị tổ tiên trên linh đường mang đi. Lâm Phi nhìn đồng hồ, mới qua hơn một tiếng, nhân lúc trời còn tối, Lâm Phi cùng Tà Long lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang hoàng gia.
Ngày hôm sau, hai người ngồi phi thuyền trở về Thiên Long Liên Bang.
Trên pho thuyền, Tà Long đưa ra nghi vấn hỏi Lâm Phi.
- Lão đại, ai ở Bách Thú Đế Quốc đắc tội với anh thế? Nói cho tôi biết, nếu sau này tôi có khả năng nhất định sẽ đi giết hắn giúp anh.
- Không ai đắc tội tôi cả, là đại sư tỷ Ngô Tiểu Man của cậu nhớ nhà, muốn bái tổ, tôi giúp cô ấy mang thi thể và linh vị tổ tiên về đây.
Lâm Phi vô cùng bình tĩnh đáp. Nhiệm vụ sắp hoàn thành, tâm trạng Lâm Phi rất tốt, ngồi trong phòng uống nước quả.
-…
Tà Long nghe xong thì trán toát mồ hôi.
- Gần đây việc xây dựng tổ chức sát thủ thế nào rồi? Có chỗ nào khó khăn không?
Lâm Phi hỏi.
Tà Long nghĩ đến phương pháp mà Lâm Phi giúp Ngô Tiểu Man, rồi rất kiên định nói.
- Không, mọi thứ đều thuận lợi.
Bách Thú Đế Quốc, lão Thú Vương đang trong phòng làm việc hoàng cung, thủ hạ hồi báo mộ tổ bị huỷ, Thú Vương lập tức dẫn người đến xem. Khi đến nơi thì thấy sau mỗi tấm bia mộ đều là một cái hố sâu, vô cùng phẫn nộ:
- Thủ vệ nghĩa trang đâu?
- Tối qua họ đều chết cả rồi.
Một vị quân quan đáp.
- Có manh mối gì không?
- Không có. Đã có lệnh kiểm tra, ngoài nơi này bị nổ ra, linh vị ở linh đường cũng bị mất. Chúng thần hoài nghi một nhóm đạo mộ đã làm. Chúng muốn bán linh vị của chúng ta sang Thiên Long Liên Bang. Tất cả những chuyến bay rời khỏi Bách Thú Đế Quốc đều đang được kiểm tra nghiêm ngặt.
- Trong ba ngày phải tìm được hung thủ, nếu không thì các ngươi chôn hết ở đây đi!
Lão Thú Vương phẫn nộ quát, huyết áp đột ngột tăng cao thế là ngất đi.