- Một tuần không phải quá dài, không vấn đề gì. Ám Phi Hoa một tuần sau rời đi cũng được. Cô nói tôi nghe cách rời khỏi đây trước cho tôi an tâm đã.
Lâm Phi nói với Ám Phi Hoa.
- Cho anh biết một bí mật của Thánh Giáo, thật ra, việc rời khỏi bệnh viện tâm thần hàng đầu Thiên Long Liên Bang với người ngoài rất khó, nhưng với tôi lại cực kỳ dễ. Khi rảnh rỗi tôi đã “giáo dục tư tưởng” cho phần lớn bệnh nhân và bác sĩ ở đây để họ gia nhập Thánh Giáo. Hơn nữa, trước khi tôi tới đây thì cả cái bệnh viện tâm thần này thực ra là sản nghiệp Thánh Giáo đã ngấm ngầm thâm nhập từ mấy chục năm nay rồi. Trước khi tôi đến, hơn một phần năm nhân viên trong bệnh viện đã là người của Thánh Giáo rồi. Sau một thời gian tôi cảm hoá, số người của Thánh Giáo ở đây đã chiếm hơn một phần ba. Nếu tính cả bệnh nhân nữa thì còn nhiều hơn.
Ám Phi Hoa vô cùng tự hào nói.
- Lão viện trưởng cũng là người của các cô sao?
Lâm Phi có phần kinh ngạc.
- Rất tiếc, lão già đó không phải. Lão không tán đồng với lý luận của tôi, lão cũng vẫn chưa biết bệnh viện này bị Thánh Giáo thâm nhập. Lão già viện trưởng đó rất ngoan cố. Chính vì lão mà chúng ta gặp chút khó khăn khi rời khỏi đây. Cũng chính vì lão mà tôi mới phải chịu bị đối xử như bệnh nhân, phải sống trong phòng bệnh.
Nhưng tôi tin chắc, cho tôi thời gian là tôi sẽ cảm hoá được lão viện trưởng ngoan cố đó, khiến lão gia nhập vào đại gia đình Thánh Giáo, khiến lão cũng cống hiến sức mình cho tương lai của văn minh toàn nhân loại.
Ám Phi Hoa nói.
- Tôi cho cô một kiến nghị, gần đây nếu có thời gian thì cô thử đi cảm hoá lão ngoan cố đấy xem, chưa biết chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Lâm Phi nói.
- Anh không nói thì tôi cũng sẽ thử vài lần với lão trước khi rời khỏi đây. Lão viện trưởng này là nhân tài hiếm có, tôi rất coi trọng thuật thôi miên và khả năng nhìn người của lão. Khi tôi đến đây nếu không phải có chuẩn bị trước và ý chí kiên định thì chưa biết chừng đã bị lão thôi miên rồi, như thế thì mọi thứ về Thánh Giáo sẽ bại lộ hết.
Ám Phi Hoa nói.
Ám Phi Hoa nhìn Nhã Điển Na đang nằm trên cái giường sắt của Lâm Phi, nghe tiếng thở phì phò như kéo lò rèn của cô ta.
- Anh vừa nói muốn dạo quanh cái bệnh viện tâm thần này, vậy tôi sẽ đưa anh đi một vòng, khi nào về sẽ suy nghĩ về kiến thức anh cho tôi biết. Vừa hay trong quá trình giảng giải của anh vừa rồi còn mấy điều tôi chưa rõ lắm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Ám Phi Hoa tiến lại kéo cánh tay đầy mồ hôi sau khi tập luyện của Lâm Phi.
- Đợi tôi tắm đã rồi đi. Phương hướng phát triển trong tương lai của Thánh Giáo còn nhiều chỗ cần Thánh Nữ cô lĩnh ngộ. Cô cứ nghĩ đi, đợi tôi tắm xong rồi sẽ gọi cô.
Lâm Phi nói.
Vừa nói hắn vừa cầm bộ quần áo bệnh nhân màu trắng còn mới trên giường chỗ Nhã Điển Na nằm, rồi đi vào phòng tắm.
Vào trong, Lâm Phi đóng cửa, chỉnh nước nóng, cởi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi rồi bắt đầu tắm. Nước nóng phun lên người Lâm Phi, thân thể mệt mỏi sau khi vận động dần được thả lỏng, tay cầm vòi phun, Lâm Phi nghĩ:
- Thế giới của quá khứ thật chân thực. Ở đây dù gì cũng là thế giới được cấu thành từ tinh thần lực, chỉ có tinh thần của mình vào thế giới này, khi cả thân thể vào trong cánh cửa quá khứ thì đến luôn không gian song song trong quá khứ.
Lâm Phi đứng trong dòng nước suy nghĩ, nhưng đáp án vẫn chưa có được.
Lâm Phi rất nhanh đã tắm xong, hắn tiện tay lấy một cái khắn lau người, phát hiện không có đồ lót để thay, hắn liền kệ, không mặc quần trong nữa mà mặc luôn bộ quần áo bệnh nhân vào.
Mặc xong quần áo Lâm Phi mở cửa bước ra ngoài.
Thấy Ám Phi Hoa lại ngồi trên trường ngẩn người, trong phòng vẫn còn tiếng ngáy của Nhã Điển Na.
- Tỉnh lại đi Ám Phi Hoa, đưa tôi đi quanh bệnh viện nào.
Lâm Phi tiến lại đẩy đẩy vai Ám Phi Hoa.
- Anh ra rồi à, tắm nhanh thế! Nào đi, tôi liên lạc với bác sĩ trước.
Ám Phi Hoa vừa nói vừa xuống khỏi giường đi ra cửa, cầm máy liên lạc bên cạnh cửa, ấn một dãy số rồi nói mấy câu với đầu dây bên kia. Sau khi đặt máy xuống, Ám Phi Hoa nói:
- Sẽ có bác sĩ tới đưa chúng ta ra ngay. Dù gì đây cũng là bệnh viện tâm thần, hơn nữa vẫn chưa lôi kéo được viện trưởng, không thể quá nghênh ngang được. Khi chúng ta ra ngoài còn có một bác sĩ cao to đi theo, nhưng anh yên tâm, đó là giáo đồ trung thành của Thánh Giáo.
Mấy phút sau, cánh cửa sắt mở ra, một bác sĩ trung niên cao một mét chín bước vào.
- Thánh Nữ, cô muốn đi đâu?
Vị bác sĩ này cúi người hỏi Ám Phi Hoa.
- Cũng không làm khó anh đâu, cứ đưa chúng tôi đi quanh khu hoạt động, tìm cho chúng tôi một bãi cỏ yên tĩnh có lan can sắt là được.
Ám Phi Hoa ngửa cổ lên nói với vị bác sĩ cao to.
- Được.
Bác sĩ đó đáp, quay người chuẩn bị dẫn đường.
- Đợi đã, để tôi gọi Nhã Điển Na dậy, cho cô ấy đi cùng hít khí trời một chút.
Lâm Phi nói rồi quay lại lay Nhã Điển Na dậy.
- Làm gì thế? Đừng có cướp giường của tôi.
Nhã Điển Na mơ màng mở mắt, sau khi thấy đó là Lâm Phi thì lười biếng nói.
- Chúng tôi ra ngoài bãi cỏ đi dạo, cô có đi không hay ngủ tiếp?
Lâm Phi có phần bất lực hỏi Nhã Điển Na.
- Đi dạo? Tôi cũng đi, tô còn chưa nhìn rõ cái bệnh viện tâm thần này. Giờ vừa hay cảm nhận bãi cỏ lớn trong bệnh viện tâm thần hàng đầu Thiên Long Liên Bang. Sau này ra khỏi đây cũng quá khứ huy hoàng mà kể lại.
Nhã Điển Na nói rồi ngồi dậy, bước nhanh ra cửa.
- Cô nghĩ hay quá đấy, nhưng tôi khuyên tốt nhất cô đừng kể về khoảng thời gian này không thì doạ người ta chạy mất đấy.
Lâm Phi vừa nói vừa cười, rồi cũng đi ra cửaa.
Bác sĩ cao mét chín dẫn ba người ra khỏi phòng 404, xuống thang máy rồi đi về phía bãi cỏ lớn có rất nhiều lan can sắt.
Một lát sau là mấy người bọn họ vào bãi cỏ. Bác sĩ kia chọn cho ba người một căn phòng song sắt rộng, sạch sẽ trên bãi cỏ mà xung quanh khá ít bệnh nhân. Anh ta mở cửa sắt cho Ám Phi Hoa, Lâm Phi và Nhã Điển Na vào trong rồi khoá cửa lại.