Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chẳng lẽ Luyện Hồn tông chúng ta thật sự không thể quật khởi được nữa, chỉ có thể gắng gượng kéo dài...

Nam tử trung niên dường như phát điên, thê thảm cười rộ lên. Nhưng lúc này đột nhiên hắn biến sắc, quay phắt đầu nhìn về phía xa xa.

-Hả!

Mắt hắn sững lại, lập tức hai tay bắt quyết, điên cuồng tính toán.

- Đây là...đây...đây...

Thần sắc nam tử nhanh chóng biến hóa. Hắn trong nháy mắt ngắn ngủi này đã tiêu hao rất nhiều thọ nguyên và sinh cơ, nhưng kết quả chín lần đều toàn bộ là một!

Điều này khiến hắn không thể tin nổi, thậm chí có cảm giác hoang đường!

Trong trầm mặc, thân thể hắn nhoáng lên, trực tiếp tiêu tán hoàn toàn, dùng thuật Na Di phóng thẳng về phía Triệu quốc.

Bên trong một huyện thành của Triệu quốc. Thiên địa yên tĩnh. Bên trong lầu hai của một nhà trọ, Vương Lâm vẫn đứng trước cửa sổ, tiếng nói thì thào vang vọng không gian.

- Nhân quả là gì...nhân quả...

Thời gian một đêm chậm rãi trôi qua. Vương Lâm không biết đã về bên cái bàn từ lúc nào, nhìn ngọn nến đã tắt, yên lặng ngẩn ra. Trong đầu hắn vẫn tồn tại tiếng nói không ngừng vang vọng, dần dần thay thế toàn bộ suy nghĩ của hắn.

Cửa sổ hắn cũng quên đóng lại. Giờ phút này đã không còn gió, không còn mưa. Bầu trời ngời sáng, mặt trời ban mai dâng lên, ánh sáng bao phủ mặt đất. Sáng sớm, mọi người vui mừng và sợ hãi phát hiện ra, mây đen vốn tràn ngập bầu trời nửa tháng nay vào sáng sớm hôm đó không ngờ đã biến mất toàn bộ.

Bầu trời trong sáng, ngàn dặm không mây. Ánh mặt trời nhu hòa rơi trên thân thể mọi người, khiến cho thân thể vốn đã sắp rỉ sét vì mưa gió hồ hởi hẳn lên.

Giống như mùa hè năm nay đã tới sớm hơn, giống như mùa mưa năm nay đã qua nhanh hơn một chút.

Đại Phúc ngủ dậy dụi dụi hai tròng mắt, sau khi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lập tức mặt mày hớn hở, đắc ý chỉ một ngón tay về phía đó hô lên với Vương Lâm.

- Đêm qua ta nằm mơ, thấy một chỉ của ta khiến sấm chớp tiêu tán. Ha ha, ta lợi hại không nào? Hừ hừ, xem ra quả nhiên ta không phải là hạng người tầm thường. Ôi, đáng tiếc, đáng tiếc.

Suy nghĩ của Vương Lâm sau khi bầu trời sáng ngời liền chậm rãi thu lại. Một đêm không ngủ nhưng hắn không có cảm giác uể oải chút nào, chẳng qua mi tâm hơi mơ hồ đau nhức.

Hắn vuốt vuốt mi tâm, nhìn Đại Phúc, thấy vẻ mặt hắn đang cười nhìn mình, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên.

- Ngươi lợi hại. Ngươi mộng tới thiên đình, khiến cho mưa gió biến mất, được chưa nào...

Đại Phúc hơi hưng phấn lại càng đắc ý.

Ngày tháng trôi mau, khoa thi ở huyện thành chỉ còn năm ngày nữa là tổ chức. Những thư sinh đi tới nơi này sau năm ngày lo lắng chờ đợi, tới sáng ngày thứ sáu, trước khi ánh ban mai đầu tiên xuất hiện ở chân trời, từ trong các nhà trọ đi ra, hướng về phía trường thi của huyện thành vội vã đi tới.

Trong năm ngày này Vương Lâm ngoài đi tới nha môn của huyện thành để xem đường đi tới trường thi ra thì hầu như không rời khỏi nhà trọ, nắm chắc thời gian đọc sách, chuẩn bị tốt cho tới cuối cùng. Hắn cũng rất lo lắng. Lúc này nếu thành công thì mới có cơ hội tiếp tục, còn nếu thất bại thì chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, không thể không trở về thôn, yên lặng chờ tới mấy năm sau mới có một kỳ thi nữa.

Vương Lâm không muốn thất bại. Hắn không đành lòng chứng kiến ánh mắt ảm đạm của cha mẹ, càng không nguyện bởi vì sự thất bại của bản thân mà khiến cha mẹ chịu ánh mắt cười nhạo của những người họ hàng vốn mắt cao hơn đỉnh đầu kia.

Năm ngày thời gian qua đi, Đại Phúc đúng là chịu khổ sở không nói lên lời. Tính cách hắn vốn hiếu động, trong thời gian Vương Lâm đọc sách liền đi ra ngoài, đi dạo khắp huyện thành, dần dần biết một số người, lại càng học thêm được bản lãnh keo kiệt.

Ngày thứ sáu, Vương Lâm tắm rửa dâng hương, thay một bộ quần áo văn sĩ màu trắng, hít thở thật sâu, sau đó mang hòm trúc và Đại Phúc rời khỏi nhà trọ, tiến về phía trường thi.

Hắn phải đi tới trường thi thứ ba, ở phía tây huyện thành. Đường phố lúc này rất náo nhiệt, hai bên có không ít hàng quán mở sớm, những người bán hàng rong cũng dọn hàng sớm để các vị thư sinh đi thi có thể mua chút đồ ăn.

Nhìn lại bốn phía, trên đường có rất nhiều thư sinh, tất cả đều có vẻ vội vã, hoặc vẻ mặt sầu lo, hoặc mang theo vẻ hồi hộp, thậm chí ngay cả ăn cũng chỉ nuốt vài miếng rồi vội vàng rời đi.

Vương Lâm hít thở sâu mấy cái, từ từ bình tĩnh lại, ăn mấy cái bánh bao rồi cùng Đại Phúc đi tới bên ngoài trường thi. Người ở đây rất đông, chen chúc dày đặc nhưng lại không ầm ĩ, hầu hết đều nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nhớ lại những sách vở đã đọc.

Hai vị quan mặc cẩm bào lạnh lùng nhìn đám thí sinh, vốn bởi vì có bọn họ khiến cho không khí nơi này lại càng ngưng trọng. Vương Lâm bình tĩnh đứng đó, nhìn bầu trời trên trường thi, trái tim chậm rãi trở nên hoàn toàn bình tĩnh.

Đại Phúc ở phía sau hắn còn đang nhìn ngó khắp nơi, sắc mặt buồn bực. Hắn nhìn thư đồng của người khác tuổi đều không lớn, bản thân mình đối lập nhìn có vẻ không hợp lý.

Sau khi nói thầm vài câu, Đại Phúc liền lôi bánh bao ra hung hăng cắn vài miếng.

Không bao lâu sau, một khắc trước khi bắt đầu thi đã tới. Những tiếng chuông cong cong từ xa truyền lại, vang vọng huyện thành, lộ vẻ trầm trọng.

Tiếng chuông này vang lên, đám thư sinh đang nhắm mắt liền mở bừng đôi mắt, thần sắc ngưng trọng, cảm giác khẩn trương lại xuất hiện.

- Tiến vào trường thi! Nếu có tài liệu thì tự giác nộp ra, không tới khi bị phát hiện thì sẽ chịu hủy bỏ tư cách.

Một quan viên mặc cẩm bào chớp mắt, chậm rãi nói.

Mỗi một thư sinh đi vào trường thi đều bị lục soát kỹ càng, xác nhận không có tài liệu mới được cho vào.

Vương Lâm cũng vậy. Sau khi tra xét xong đồ vật trong hòm túc, hắn liền được cho vào trường thi.

Đại Phúc ở bên ngoài vẫy tay với Vương Lâm, lớn tiếng hô. Những người ở bốn phía mặc dù cau mày tỏ vẻ chán ghét nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý.

Vẻ mặt Vương Lâm mỉm cười, hướng về phía Đại Phúc vẫy tay, xoay người đi vào.

Tìm được chỗ ngồi viết tên mình rồi, Vương Lâm bình tĩnh ngồi xuống. Dưới ánh mắt chăm chú của quan giám sát trường thi, tất cả thí sinh đều đặt giấy bút lên bàn, ngưng thần tĩnh khí.

Cho tới khi quan giám khảo mở đề thi được phong kín xong, không bao lâu sau liền có tiếng bút loạt xoạt vang lên.

Vương Lâm bình tĩnh mài mực, nhìn đề thi trước mắt, nhưng hồi lâu vẫn chưa hạ bút. Thời gian thi là cả ngày, rất rộng rãi, khiến cho người ta có đủ thời gian để suy tư.

Từ từ, các thư sinh khác giống như Vương Lâm đang trầm tư, liền tìm ra ý văn, lập tức động bút. Cuối cùng cả trường thi chỉ còn Vương Lâm là ngồi ở đó, còn đang suy nghĩ.

Đề bài của kỳ thi lần này là một bức tranh, hình ảnh rất đơn giản, chỉ có một ngọn núi. Trên núi có một cây đại thụ đứng thẳng tắp. Bầu trời hình như có gió, khiến cây đại thụ như đung đưa.

Dưới chân núi có vài nét bút, miêu tả một gian nhà của người sơn dã.

Ý tứ bức tranh rất rõ ràng, đó là bốn chữ đống lương chi tài. Hầu như tất cả thí sinh đều có thể nhận ra điều này, bài văn cũng đều xoay quanh bốn chữ này.

Chẳng qua khi Vương Lâm nhìn thấy bức tranh, trong đầu hắn, tiếng nói vang vọng năm ngày trước lại mơ hồ hiện lên.

- Nhân quả...cái gì là .... Nhân quả...

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã tới trưa. Đã có người làm xong bài, cầm bài viết còn chưa ráo mực, thần sắc lộ vẻ vui mừng, khẽ lắc đầu, trong lòng đọc thầm.

Chỉ có Vương Lâm vẫn ngồi yên lặng ở nơi đó, đôi mắt lộ vẻ mê mang, mãi vẫn không hạ bút. Chuyện như vậy cũng không nhiều, khiến cho mấy vị giám quan cũng đưa mắt nhìn Vương Lâm vài lần.

Dần dần, lục tục đã có người rời khỏi trường thi, hoặc là đắc ý, hoặc mất mát. Sau khi rời đi liền có thư đồng làm bạn, bước về phía xa.

Trời chiều dần phủ xuống, cả trường thi trở nên hơi âm u, thời gian tới lúc kết thúc không còn nhiều, chỉ còn không tới nửa canh giờ. Trừ Vương Lâm ra, thư sinh cuối cùng cũng đã thở dài đứng dậy, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, sau đó rời đi.

- Nếu không làm được thì nên đi cho sớm, không nên lãng phí thời gian.

Một giám quan cau mày, đi tới bên cạnh Vương Lâm, tay phải gõ lên mặt bàn.

Vương Lâm không ngẩng đầu, hai mắt nhắm lại, lúc này mở bừng ra, tay phải cầm bút đưa vào nghiên mực, sau đó hai mắt bừng sáng, viết nhanh lên giấy.

- Như thế nào là nhân quả, nếu không trồng cây thì trên núi không có cây. Nếu chi trồng một cây thì sớm ngày lấy cành, giữa ngày lấy gỗ, cuối ngày lấy rễ...

Vương Lâm giống như quên hết thảy, trong đầu chỉ còn quanh quẩn tiếng nói tang thương kia, hiện lên bức tranh trong đề thi, không ngừng viết xuống suy nghĩ khó hiểu trong đầu mình.

-Hả?

Giám quan đứng bên cạnh Vương Lâm nhìn qua vài lần, lập tức ngẩn ra, cẩn thận nhìn lại. Thậm chí mấy giám quan cách đó không xa cũng bị tiếng nói của hắn hấp dẫn, đều đi tới nhìn qua. Trong số đó có người cười nhạo, rời đi, chẳng bao lâu sau mấy người còn lại cũng đều lắc đầu mà bỏ ra chỗ khác.

- ... Như thế nào là nhân quả. Trồng cây là nhân, lấy gỗ là quả...ngày căn nhà gỗ thành cũng chính là thành! Đây chính là nhân quả...

Vương Lâm buông bút, nhìn thật sâu một lần, vẻ sáng ngời trong mắt tiêu tan, thay vào đó là một vẻ mê mang, than nhẹ hướng về phía lão giám quan già vẫn luôn đứng phía sau hắn ôm quyền, thu thập sách bút đi khỏi trường thi.

Cho tới sau khi hắn rời đi, vị giám quan già mới cầm bài làm của Vương Lâm lên, tỉ mỉ đọc lại một lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, hình như hơi hiểu ra, nhớ kỹ tên Vương Lâm ghi trên bài làm.

- Suy tư với nhân quả tới mức này không ngờ lại xuất hiện ở một thiếu niên. Người này có lẽ không thể thành lương tài cho triều đình nhưng sẽ thành đại nho một đời!

Lão già giám quan trầm ngâm hồi lâu, cầm bút khoanh tròn tên của Vương Lâm lại.

Vương Lâm đi khỏi trường thi, nhìn một cái đã thấy Đại Phúc đang ngủ khò khò ở dưới một gốc cây, trên mặt nở nụ cười. Hắn đi tới bên cạnh Đại Phúc, đang muốn gọi hắn dậy thì lúc này thiên địa tối sầm lại, cuồng phong gào thét, từng trận tiếng quỷ khóc thê lương vang lên. Bất ngờ có một luồng hắc phong từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ Đại Phúc và Vương Lâm, giống như chia lìa bọn họ khỏi huyện thành vậy.

Trong con hắc phong này biến ảo ra một nam tử trung niên mặc hắc bào, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh như băng. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

- Lão phu sẽ không làm tổn thương tới ngươi. Ngươi chi cần trả lời lão phu một vấn đề.

Hắn chính là sư huynh của Độn Thiên ở Luyện Hồn tông! Những thư sinh tham gia khoa khảo ở huyện thành trong mấy ngày này hắn đều tìm tới, mỗi người đều cùng hỏi một câu, cuối cùng bị hắn xóa đi trí nhớ, thất vọng đi tìm người tiếp theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2020 22:40
rối não quá, đọc cả chục lần tiên nghịch rồi mà mỗi lần như 1 luận hồi của nvc
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:08
Bộ này gần 10 năm rồi.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:05
Mình chưa tùng đọc PNTT nhưng TN đọc lại mấy lần. Cầu Ma thì buồn quá.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:00
Có thêm người đọc
Thanh Sơn
11 Tháng năm, 2020 20:37
xuống dòng kiểu đéo j nghe ức chế *** ra
Thành Duy
10 Tháng năm, 2020 06:56
Cảm ơn đạo hữu đã thông não :))
Tieuli
07 Tháng ba, 2020 14:53
.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
5. Tiên Cương Đại Lục là Mộng của Vương Lâm bản thể, luân hồi trong đó cũng là pháp tắc của Mộng Đạo. Sinh Linh trong đó cũng chỉ là hư ảo, việc xen vào và thay đổi "quá khứ" cũng chỉ như điều chỉnh thông tin trong Mộng chứ không gây ra đứt gãy nhân quả ngoài thực tế ( vì tồn tại thực sự chỉ có 4 kẻ, thêm Lục Mặc sau này nữa là 5). Việc thay đổi mọi chuyện trong "quá khứ" ko phải do phân thân Lục Mặc của Vương Lâm trong mộng làm mà do phân thân Lục Mặc trong thực tại đã Mộng chung với Vương Lâm bản thể và can thiệp vào đó.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
3. Vương Lâm trong vô số lần luân hồi thất bại thì đến kiếp này ( kiếp diễn tả trong truyện) nó nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu cảnh tượng của Thái Cổ Trần Cảnh ( trận nhãn La Bàn Định Giới, nơi nó thất bại vô số lần), hình ảnh cho thấy nó ôm Lý Mộng Uyển điên cuồng gào thét. Vì đã tán đi chân ngã, ko còn nhớ kí ức bản thể và các lần luân hồi trước đó. Nó lo sợ ảo ảnh kia sẽ thành sự thật nên giải phóng cho phân thân Lục Mặc ( cho tự chủ tư duy, tách hẳn khỏi bản thể), dùng Lưu Nguyệt Thuật lên trên phân thân Lục Mặc khiến nó đại thành rồi lại dùng Lưu Nguyệt Thuật đưa nó trở về "quá khứ"  ( # A. Chú ý, đây chỉ là tư duy và chuyện xảy ra của thằng Vương Lâm luân hồi trong Mộng Đạo vốn ko biết gì, không phải là chuyện xảy ra với thằng Vương Lâm bản thể đang ngồi Mộng Đạo) 4. Đến đây phải nói rõ chuyện xảy ra ở thực tế ( Nghịch Trần Giới) và chuyện xảy ra trong Mộng Đạo ( bên trong nội giới của La Bàn Định Giới, tức Tiên Cương Đại Lục). Có 4 kẻ thực sự tồn tại là Vương Lâm chân thân ( cao thủ Đạp Thiên Cảnh), Lý Mộng Uyển, đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám), Khí Linh của La Bàn Định Giới. Lúc Vương Lâm trong Mộng quyết định tách phân thân Lục Mặc ra thì ngoài thực tế Lục Mặc cũng tách khỏi Vương Lâm bản thể. Vì tách khỏi bản thể, có tư duy riêng nên nó thoát khỏi Mộng. Trở thành kẻ thứ 5 tồn tại ở đây. ( Thế nên cuối truyện đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám) mới bảo ván cờ đang chơi dở là hắn chơi với Lục Mặc. Còn Vương Lâm nói với Thiên Vận Tử rằng Lục Mặc tìm cách tiến vào trong nội giới nhưng mỗi lần đều nhanh chóng tan biến). Thằng Lục Mặc mang theo kí ức của Vương Lâm ( kí ức của vô số lần luân hồi trong Tiên Cương Đại Lục) cùng với kí ức Vương Lâm chân thân khi đã thoát khỏi Mộng Đạo nên biết được trong những mảnh vỡ của Khí Linh mà Vương Lâm đang tìm kiếm thì còn sót 1 mảnh, mảnh đó là Thiên Vận Tử ( vẫn còn lẩn trốn trong trận nhãn - Thái Cổ Trần Cảnh), đó là lý do tại sao qua vô tận luân hồi trong nội giới ( Tiên Cương Đại Lục) mà Vương Lâm vẫn không thể gom đủ Khí Linh. Lục Mặc bản thể đánh lừa Thiên Vận Tử tưởng rằng nó là người canh giữ La Bàn Định Giới, Vương Lâm ( lúc này là Lục Mặc) đánh cướp La bàn Định Giới và chìm vào Mộng Đạo. Đây là cơ hội đoạt xá tốt nhất của nó -> Thiên Vận Tử nhảy vào nội giới và tác quái trong đó, dẫn dụ, giúp Vương Lâm nhanh chóng đạt đủ cảnh giới để mò đến trận nhãn ( Thái Cổ Trần Cảnh), nơi nó mạnh nhất & có thể cắn nuốt dung hợp Vương Lâm. ( Thế nên trong mấy chương cuối, khi Vương Lâm mò vào Thái Cổ Thần Cảnh và nghe Thiên Vận Tử chém gió mới bảo rằng đó chẳng qua là Mộng Đạo của Lục Mặc, còn Mộng Đạo của Vương Lâm bản thể xảy ra trước đó lâu rồi). Lục Mặc bản thể khi thực hiện 1 Mộng Đạo của chính nó ( Mộng này xen vào Mộng của Vương Lâm bản thể) nhưng thời điểm của giấc mộng thì ở quá khứ ( so với kiếp hiện tại của Vương Lâm trong Mộng) - điều này phù hợp với ( # A. Vương Lâm trong Mộng Đạo đã đưa phân thân Lục Mặc về "quá khứ".). Lục Mặc trong Mộng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để giúp đỡ Vương Lâm trong Mộng ( ở kiếp hiện tại) có đủ đồ nghề và nhắc nhở. Đầu tiên là Thất Thải Giới ( nơi có đám xác sống Minh Chí Đạo Kinh, Cầu Thiên Đạo... chứa đựng tư duy và cảm ngộ của Vương Lâm bản thể) để cảnh tỉnh Vương Lâm nhớ lại chân ngã.  Kim La Bàn Định Giới ( chính là hạt Nghịch Thiên Châu) để bơm đồ cho Vương Lâm trong Mộng, đồng thời cũng có kèm cả lời nhắn nhủ "thiếu một", "thiếu một người"... Lời nhắn gửi cũng được rải khắp nơi để đảm bảo Vương Lâm có thể gặp như ở Vạn Cổ Không Môn, đầu lâu Cát Cùng ( lưu lại kí ức của bản thể về cách cứu Lý Mộng Uyển. Rằng có 1 thứ là La Bàn Định Giới, dùng khí linh...) Từ những thứ này mà Vương Lâm khác với các lần luân hồi trước đó, đã bắt ngay được sự tồn tại của Thiên Vận Tử.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:50
1. Vương Lâm là cao thủ Đạp Thiên Cảnh của Nghịch Trần Giới, vì cứu người yêu là Lý Mộng Uyển mà nó đi lăng quăng khắp nơi tìm pháp bảo hữu dụng. Cuối cùng nó tìm được Không Niết Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới ( chính là cái La Bàn Định Giới). 2. Bên trong Không Niết Bảo tự thành 1 giới. Khí Linh ở trận nhãn khống chế La Bàn Định Giới, Vương Lâm thì muốn khống chế được Khí Linh rồi từ nó rút ra "lực bổn nguyên 1 giới" để cứu Lý Mộng Uyển. Nhưng làm vậy thì Khí Linh cũng đi đời, vì thế nó nhân việc La Bàn Định Giới bị nứt 1 đường mà thoát khỏi trói buộc ( 1 cách tương đối). Khí Linh bị tổn thương từ trận nhãn trốn vào nội giới của La Bàn Định Giới nhưng bản thân nó cũng vì tổn thương mà vỡ thành nhiều mảnh. Vì trong khí linh khống chế La Bàn Định Giới nên trong nội giới của La Bàn Định Giới thì Khí Linh mới là kẻ khống chế mạnh nhất, Vương Lâm không rà soát được toàn bộ nội giới để lôi Khí Linh ra nên mới dùng Mộng Đạo để dẫn dắt và tạo ra 1 giấc mộng luân hồi xây trên nền của nội giới. Giới này chính là Tiên Cương Đại Lục cùng đám động phủ ( mà đầu truyện Vương Lâm sống). Trận nhãn của La Bàn Định Giới chính là Thái Cổ Trần Cảnh ( tên địa phương trên theo cách gọi của Tiên Cương Đại Lục). Trong giới này, Vương Lâm ( đã tán đi chân ngã) liên tục luân hồi để đi tìm các mảnh của Khí Linh, đám mảnh vỡ của Khí Linh này cũng đã luân hồi thành các sinh linh trong Tiên Cương Đại Lục, mỗi lần Vương Lâm tìm được thì số mệnh của đám này lại gắn liền với Vương Lâm trong lần luân hồi tiếp theo.  Ai đọc truyện chắc còn nhớ đến 1 đoạn ku Vương Lâm Mộng Đạo và nhìn thấy lúc khởi nguyên - khi Khí Linh tách ra làm mấy mảnh có màu khác nhau và qua vô tận luân hồi đầu thai thành các sinh linh khác nhau: Những mảnh mà Vương Lâm đã tìm được ( và trong lần luân hồi này gắn chặt với Vương Lâm) gồm Tư Đồ Nam ( phóng khoáng gì gì đó), Tham Lang ( phần may mắn đầu thai - lý giải vì sao nó có vận cứt chó), Tiên Đế Thanh Lâm.. Nhưng qua vô tận luân hồi mà ku Vương Lâm cũng ko tìm đủ Khí Linh nên mỗi khi nó trở lại trận nhãn của La Bàn Định Giới ( Thái Cổ Trần Cảnh) thực hiện việc cứu sống Lý Mộng Uyển là 1 lần thất bại, rồi phát điên. Sau đó lại tiếp tục luân hồi để tìm kiếm...
Nguyễn Khánh
05 Tháng hai, 2020 03:41
“Haha”
Sơn Ca
23 Tháng mười hai, 2019 17:52
sơ lược tiên nghịch - cố sự - hệ thống tu luyện - phân chia thế lực - album ảnh https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-tien-nghich
killua596
20 Tháng mười hai, 2019 22:54
Kênh nghe Tiên Nghịch Audio cho bạn nào cần: https://www.youtube.com/channel/UCqYa8RcVbSz6qJNBiKIZrOw/playlists
An Kim Vũ
03 Tháng mười hai, 2019 21:49
đọc chán :)
Sơn Ca
13 Tháng mười một, 2019 17:07
nhìn một chút xem vị tiên tử này đánh giá Tiên Nghịch ra sao? https://vidian.me/chi-tiet/tien-nghich-dep-khong-tien-nghich-giang-co-su-gi
Hieu Le
28 Tháng mười, 2019 21:08
bộ này mình đọc 3 lần rồi sẵn lòng có thêm lần thứ 4 5 6 7 8 nữa
Sơn Ca
24 Tháng mười, 2019 21:28
Tiêu điểm nhân vật: Vương Lâm - Tiên Nghịch https://vidian.me/chi-tiet/vuong-lam
Thanh Lâm
01 Tháng mười, 2019 22:27
Sao chương truyện xuống dòng kì cục đọc nhức não ghê luôn
Hieu Le
09 Tháng chín, 2019 01:49
bộ này là bộ đầu tiên đọc ko bỏ qua chương nào
Tri Nhan
27 Tháng tám, 2019 23:33
Pntt là gì vậy bác
Nguyễn Thuận
17 Tháng tám, 2019 23:52
chương 1106 đến 1109 bị lỗi rồi
Hieu Le
10 Tháng tám, 2019 18:49
đọc tới chương 500 thấy xàm rùi đó, thả phong ấn thần xa mà còn có sức xài thêm hoàn tuyền. trong khi nó từ lúc ở kết đan kỳ chuyên cắn nuốt đan dược vân lên tới anh biến eo bị di chứng, thằng này lên cấp nhờ cảm ngộ tu luyện éo bao nhiu.
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 22:45
Tn gần 2000 chương và đọc được 150 chương đã sủa :)) thú zị
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 16:31
uk đúng vậy mỗi truyện có cái hay riêng chưa đọc mak chúg nó cứ sủa
Hieu Le
15 Tháng ba, 2019 15:18
đọc đc 150 chương r phán rằng tn như lol ko bằng 1 góc của pntt thì t cũng chịu. t là 1 fan của pntt và cả tiên nghịch. đối vs t thì 2 bộ này là 2 bộ tiên hiệp cổ điển hay nhất và mỗi truyện lại có cái hay riêng còn truyện nào hay hơn thì tùy gu và cảm nhận của mỗi người. người ta so sánh đồng nghĩa với việc người ta đã đọc cả 2 truyện rồi còn m mới đọc đc 150 chương của tn rồi vào sủa như vô học thế thì hài lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK