Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây dường như chính là bản thân hắn!

Thanh niên thi từ cuồng phóng, nâng chén uống cạn không ngờ lại giống hệt Vương Lâm!!

Thứ duy nhất khác nhau chính là dấu vết năm tháng. Vương Lâm dù nhìn như thanh niên nhưng trên thực tế đã hai ngàn tuổi. Trên người hắn hiển nhiên tràn ngập cảm giác năm tháng.

Còn người thanh niên đang uống rượu này trên người lại tràn ngập sinh cơ, nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ là một phàm nhân gần ba mươi tuổi mà thôi!

Cả người Vương Lâm sững sờ nhìn chiếc thuyền đang trôi xa dần. Thanh niên trên thuyền buông chén rượu, giơ tay lau vết rượu nơi khóe miệng.

- Hay, thơ của công tử thật không giống bình thường. Theo như tiểu nhân thấy thì bài thơ này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó có thể nghe thấy. Hay lắm, tuyệt!

Một tùy tùng phía sau thanh niên nói. Tùy tùng này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, tỏ vẻ than thở lắc đầu nói.

- Nói nhảm, đây rõ ràng là thi từ do cổ nhân lưu lại. ngươi nói cứ như là do bổn công tử tự mình làm ra vậy.

Thanh niên kia mỉm cười, cầm cây quạt ở phía trước chỉ vào tên tùy tùng, nói.

Tên tùy tùng kia cười hắc hắc, cũng không ngại, ngẩng đầu nhìn bốn phía thở dài nói:

- Công tử, chúng ta cũng không còn nhiều bạc nữa, thuê thuyền trên sông thế này tốn rất nhiều. Cũng đã bốn ngày rồi, không bằng đi về kinh thôi...

Thanh niên nọ lắc đầu, lại cầm bầu rượu bên người, uống một ngụm, đang muốn nói chuyện thì thân thể hắn sững lại, ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên cây cầu bắc ngang sông.

Ở trên cầu, Vương Lâm đứng đó, ánh mắt hắn và thanh niên nọ yên lặng va chạm trong tích tắc.

Thân thể thanh niên kia run lên, sắc mặt lập tức có biến hóa, lộ vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng buông chén rượu, đứng lên, hướng về phía Vương Lâm đang đứng trên cầu ôm quyền cất cao giọng nói:

- vị huynh đài này, có thể lên đây đối ẩm một phen không?

Giờ phút này Vương Lâm dần dần nén lại chấn động trong tâm thần, ánh mắt lộ tia sáng kỳ dị, thân thể bước một bước về phía trước, cả người giống như một chiếc lá bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng rơi lên thuyền.

Ba bốn người tùy tùng bên cạnh người thanh niên cặp mắt đều trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thần sắc lộ vẻ không dám tin. Họ giật mình không chỉ vì động tác của Vương Lâm mà còn vì hình dáng của Vương Lâm giống hệt công tử nhà họ!

Rơi lên thuyền, Vương Lâm cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống đối diện với người thanh niên kia.

Người thanh niên nọ cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, càng nhìn trong lòng lại càng kinh ngạc. Bề ngoài của đối phương thật sự giống mình. Hắn do dự một chút, ngồi xuống, sai tùy tùng chuẩn bị chén rượu.

Chẳng bao lâu sau, tùy tùng đã mang một chén rượu khác đặt lên bàn. Người thanh niên tự mình rót rượu, ánh mắt vẫn đánh giá Vương Lâm, trong lòng thầm lấy làm kỳ quái.

- Bề ngoài của huynh đài có hơi giống tại hạ. Tại hạ trên đường gặp qua không ít người nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này. Xin hỏi tên tuổi của huynh đài là gì, có tiện cho biết chăng?

Thanh niên nọ mỉm cười, mang theo vẻ tò mò hỏi.

Vương Lâm không nói gì, trong mắt luông có vẻ trầm tư, cầm chén rượu một mình uống cạn.

Thấy Vương Lâm không đáp lời, người thanh niên cũng không ngại, tự mình cầm bầu rượu, lại rót đầy chén cho Vương Lâm.

Nước chảy róc rách êm tai bên thuyền. Dần dần chiếc thuyền theo bờ sông đi qua cầu đá, hướng về phía xa xa chậm rãi trôi đi. CA múa trên đầu thuyền vẫn còn, chẳng qua người thưởng thức vẫn đang trầm mặc.

Vương Lâm cứ từng chén từng chén uống cạn, trong mắt lộ vẻ suy tư, hóa thành hàng ngàn sợi tơ làm rối rắm tâm thần hắn, khiến cho rượu hắn uống cũng trở nên vô vị.

- Đây rốt cục là chuyện gì... thì luyện này là Nhân luyện, vì sao lại gặp phải một người như vậy... người này chẳng những bề ngoài giống ta mà ngay cả linh hồn cũng...

Vương Lâm cau mày, lại một lần nữa uống cạn chén rượu.

Thanh niên nọ vẫn luôn mang theo vẻ tươi cười, không lên tiếng nữa. Nhưng tùy tùng đi bên cạnh hắn thì bũi môi, trong lòng thầm coi thường.

- Đây là Quế Hoa lão tửu của Tô thành, cực kỳ đắt tiền đó...

Dần dần màn đêm buông xuống, một cơn gió mang theo khí lạnh trên sông thổi nhẹ qua thuyền. Những ca kỹ ở đầu thuyền sớm đã lui ra, chỉ để lại Vương Lâm và ba người tùy tùng.

Ánh trăng chậm rãi tràn ngập mặt đất, chiếu rọi khắp mặt sông. gió nhẹ thổi qua, mặt nước xuất hiện những vệt sáng, trông vô cùng đẹp mắt.

Thần sắc của đám tùy tùng đã không còn kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn sắc trời, không lâu sau dường như không nhịn được mà khom lưng cúi đầu kéo kéo áo người thanh niên, nháy mắt ra dấu.

Người thanh niên nọ lắc đầu cười, không để ý tới hắn.

Người tùy tùng cười khổ, thấp giọng nói:

- Công tử, nếu đi tiếp nữa thì lại phải thêm tiền thuê thuyền... còn có rượu này, sắp hết rồi...

- Uống của ta đi.

Vẻ trầm tư trong mắt Vương Lâm dần dần tiêu tán, lấy ra một bầu rượu. Bầu rượu này không phải là Long Huyết, cũng không phải là thứ rượu tầm thường. Phàm nhân uống vào sẽ kéo dài tuổi thọ, linh trí rộng mở.

Thấy không Vương Lâm không biết làm thế nào lại biến ra một bầu rượu, người tùy tùng kia đôi mắt lại trợn trừng lên, lộ vẻ hoảng sợ, không dám thúc dục công tử nhà mình nữa.

Rót cho bản thân một chén, Vương Lâm đặt bầu rượu lên bàn, cầm chén rượu, sau khi uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên nói:

- Nơi này là Triệu quốc sao...

Người thanh niên kia cũng bị cảnh tượng Vương Lâm xuất ra bầu rượu làm khiếp sợ, hồi lâu mới hít sâu một hơi, gật đầu.

- Tiền bối là... là tiên nhân sao?

- Người thuở nhỏ lớn lên trong sơn thôn, phụ thân tên là Vương Thiên thủy, là con thứ hai trong nhà, làm nghề thợ mộc... mẫu thân là Chu Anh Tố, là người của Chu gia trang, từng đọc mấy năm thi thư. Người khi còn bé được mẹ dạy dỗ, bắt đầu đọc sách nhận chữ...

Vương Lâm cầm chén rượu, thấp giọng tự nhủ.

Những lời nói này giống như sấm sét rơi vào tai người thanh niên kia. Cả người hắn sững sờ ở đó.

Vương Lâm thở dài một tiếng, buông chén rượu phức tạp nhìn thanh niên nọ một cái, nhẹ giọng nói:

- Nhân sinh ngươi lựa chọn cứ như thế mà qua đi...

nói xong Vương Lâm đứng dậy, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, mọi mơ hồ trước mặt trong tích tắc này hoàn toàn tiêu tan, tất cả trở nên rõ ràng.

Hắn hướng về bờ sông cất bước, đi thẳng lên trời, cất bước từ từ đi xa dần.

Thân thể tùy tùng trên thuyền run rẩy, cơ quắp ngồi một bên, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, ngơ ngác nhìn thân ảnh Vương Lâm biến mất, run giọng nói:

- Thật... thật sự là tiên nhân... công tử, đúng là tiên nhân đó. Giấc mộng của người là thật!!

Người thanh niên kia kinh ngạc nhìn bầu trời, hồi lâu thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thoáng qua bầu rượu trên bàn, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc rất nồng.

Vương Lâm ở trên bầu trời nhìn xuống mặt đất. Mặt đất nơi này hắn rất quen thuộc, so với triệu quốc trên Chu tước tinh giống hệt nhau.

- Cửa Nhân này ta lấy hồn tiến vào, vốn tưởng là khảo nghiệm giống như Thiên Vận Tử vấn đạo, nhưng lại không ngờ rằng nơi này không phải là vấn đạo mà là tâm ma...

Vương Lâm thầm than, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

- Ta chán nản tu đạo sao... nếu không thì sao lại có thể hiện ra một hư hồn nhân sinh thế này...

Vương Lâm trầm mặc.

- Nếu so sánh với vấn đạo của Thiên VẬn Tử năm đó, lúc này ta biết rõ bản thân tồn tại, biết rõ tất cả đều là hư ảo, biết rằng hồn phách mình tiến vào đây, cũng biết rằng mục đích của ta tới đây... ta muốn đốt cây hương đó...

Vương Lâm ngẩng đầu, mang theo một tia phiền muộn không thể nói rõ. Hắn vừa rồi trong nháy mắt nhìn rõ mọi mơ hồ trong thiên địa đã hiểu được, đệ nhất quan này - Cây hương đại diện cho Nhân làm sao mà đốt.

Nếu hắn muốn thì hiện giờ có thể đốt hương.

- Chỉ là ta còn muốn trước khi đốt hương đi nhìn... bọn họ... còn có nàng...

Ánh mắt Vương Lâm hiện ra một chút cô độc và bi ai. Hắn biết rõ tất cả đều là già, đều là do hồn phách biến thành nhưng vẫn không nhịn được, muốn coi tất cả là thật, muốn nhìn một lần. Đây chính là thứ mà cả đời hắn không muốn động chạm, là nghịch lân của hắn... nàng.

- Chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền đốt nén hương này...

Vương Lâm nhìn về phía trước, cất bước một cái, cả người biến mất hoàn toàn.

Trên Đại Đế tinh, ánh mắt mấy vạn người đang tập trung nhìn vào lưng cự quy hư ảo. Thân ảnh đang đặt tay lên cây hương thứ nhất vẫn không nhúc nhích.

Gió nhẹ thổi tới khiến cho mái tóc và y phục của thân ảnh đó tung bay.

Ánh mắt lão Chu Tước lộ ra một tia lo lắng, nhìn về thân ảnh đó tung bay.

Ánh mắt lão Chu Tước lộ ra một tia lo lắng, nhìn về thân ảnh đó, vẻ lo lắng càng đậm.

- Làm sao lại chậm như vậy... đốt cây hương thứ nhất lấy tu vi của hắn hẳn là phải sớm hoàn thành rồi mới phải. Ta vốn dự tính hắn nhiều nhất cũng chỉ mất hai khắc là đốt, trong một nhịp thở sẽ thoát ra. Lúc này đã qua một canh giờ, tương đương với nửa ngày trong đó. Chẳng lẽ người này mấy ngàn năm không rõ, hồn không về quê cũ không xong.

khóe miệng Tư Mặc Tử lộ nụ cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh cạnh cây hương, trong lòng thầm nghĩ:

- lúc này mới là cây hương đầu tiên hắn đã tỏ vẻ kém cỏi. Tiểu tạp chủng này nhất định không thể thông qua thí luyện. Hắn một khi không thông qua, xấu mặt trước bao nhiêu tu sĩ thế này, thiếu đế thứ nhất cũng sẽ không bỏ qua cho hắn...

Đôi mày thanh tú của VÂn Lạc đại ti nhíu chặt, tay phải dấu trong ống tay áo tốc độ bắt quyết càng nhanh hơn, dường như đang tính toán tới thời khắc mấu chốt vậy.

Mà lúc này thì ánh mắt lão Chu Tước nhìn về phía cây hương đột nhiên sững lại. Không chỉ có hắn, đại bộ phận tu sĩ nơi này cũng thấy thân ảnh đang nhắm mắt, mặc bạch y, đặt tay lên cây hương, từ đôi mắt cho hai hàng lệ trong suốt chậm rãi chảy xuống.

- Hồn về quê cũ... hồn phách đau buồn, khi trở về thân thể sẽ có lệ đau đớn rơi xuống... cửa Nhân hay lắm...

Ánh mắt Lam Mộng đạo tôn nhìn vào giọt lệ, nhẹ giọng tự nói.

Trong huyễn giới của cửa Nhân, Vương Lâm đứng trên Hằng Nhạc phái nhìn sơn thôn phía dưới, xoay người rời đi, vừa gạt lệ trong mắt đang chảy xuống.

Trong Hỏa Phần quốc, Lạc hà môn.

Tại đan phòng phía sau núi, một thiếu nữ xinh đẹp đang cau mày, đôi mắt trông mong nhìn đan lộ đang tỏa khói đen phía trước, thấp goịng nói với nữ tử trung niên đang ở bên cạnh:

- Sư tôn, Uyển nhi lại không luyện thành...

- Được rồi được rồi. Lần nào cũng là cái vẻ đáng thương này. Người đi về phía sau dược phong của vi sư lấy ít Thủy Nguyệt thảo về đây. Ta xem có thể luyện lại đan lô này một chút hay không.

Nữ tử trung niên kia trừng mắt lườm thiếu nữ một cái.

Thiếu nữ lè lưỡi, trông vô cùng đáng yêu, mặt mày hớn hở vội vàng chạy khỏi đan phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
21 Tháng chín, 2018 22:23
nhân vật có ngoại hình chán òm : vẻ ngoài bình thường - tóc bạc trắng! 2.000 năm mang theo cái hòm để Lý Mộ Uyển nhạt như nước theo!
Nguyễn Quốc Bảo
19 Tháng chín, 2018 23:44
khoảng chương 440 lộn xộn tùm lum chương không theo thứ tự gì hết
Hưng Kế Lương
16 Tháng chín, 2018 09:04
Truyện hay
Hieu Le
13 Tháng chín, 2018 20:11
Bao nhiêu kỳ ngộ toàn là bị đánh sống dỡ chết dỡ
Thư Sũn
04 Tháng chín, 2018 14:33
Đề cử. Tần tổng thê nô
huynguyen365
21 Tháng tám, 2018 22:58
Đọc hơn 600 chap, cứ thấy xuất hiện nhân vật nữ xinh đẹp, dáng người xuất trần, thì tám chín phần mười toàn là bọn độc ác, gian xảo, .... Ôi, hình tượng nhân vật nữ trong truyện tiên hiệp của tôi!!!!!!!!!!!!!!!!
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 20:39
Tác phẩm khắc họa rõ nét Tu Chân. Phẩm chất tu sĩ là phải sẵn sàng Nghịch Thiên, tiến hành cải mệnh. Tu luyện là quá trình phải đấu tranh với Thiên, với Địa, với con người và với chính bản thân. Luyện trong khổ, luyện trong nhân sinh. Ta tu, nhưng ko hề quên bản thân mình. Ta tu là vì bản thân ta. Ta tu là vì cha vì mẹ. Ta tu là vì bằng hữu. Ta tu là vì người ta yêu thương . Hay, tu đơn giản bởi những thứ ta yêu quý
congtu_haohoa9983
13 Tháng tám, 2018 14:10
Mới đọc tới chương 1048 là thấy sai sai rồi. Tháp Sơn là bên Lôi Tiên Điện do Tiêu Dao Tử gì đó đưa đến ở trong U Minh Thú, Tiên Đế là Bạch Phàm. Còn ở vùng Yêu Linh này là bên Vũ Tiên Điện, Tiên Đế là Thanh Lâm... làm sao Phù Tổ Tộc gì đó bị Thanh Lâm gạt mà bị bên Tiêu Dao Tử đem vào U Minh Thú ??? Đạo hữu nào giải thích giúp với ???
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 14:58
hihi
casinhi
25 Tháng bảy, 2018 18:41
ngực Tần tổng bị trát một cây lại một cây đao
Marshmallows
25 Tháng bảy, 2018 13:21
Cám ơn nàng, cố gắng úp tiếp nhé :d cần hỗ trợ cứ nói :d
LYSANSAN828
25 Tháng bảy, 2018 06:43
Tác giả ko có drop, tại Mị ko mua Vip thôi baby
Marshmallows
24 Tháng bảy, 2018 22:36
Lại bị drop à, tangthuvien dạo này nhiều truyện drop quá :(
Snapcool
18 Tháng bảy, 2018 07:34
phẫn nỗ đích hương tiêu
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:44
hay lắm
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:43
ko phải ít người đọc mà đã đọc hết rồi =)).
h2olove
05 Tháng bảy, 2018 11:15
cực hay
definitelynotme
04 Tháng bảy, 2018 23:20
tác phẩm hay thế này mà có ít ng đọc quá. tội nghiệp họ :))
Lê Minh Dương
24 Tháng sáu, 2018 14:28
truyện này cực phẩm
Thien Duy Tran
31 Tháng năm, 2018 03:27
Truyen hay!!!
Vũ Tiến Dũng
29 Tháng năm, 2018 09:58
chuối tiêu là ông nào bạn ơi
Lê Minh Dương
22 Tháng năm, 2018 23:08
đây là truyện đầu tiên mà main dùng tuổi và kinh nghiệm lâu năm để đè thiên tài như vậy ( nữa đầu truyên). Sáng cmn tạo ! truyện hay, đáng đọc!
Lê Minh Dương
22 Tháng năm, 2018 23:00
hay ***, nhưng mà Cầu Ma vẫn đỉnh nhất
Phuong Pham
08 Tháng năm, 2018 05:36
mình cũng thấy thế. thiên hạ cứ bảo phàm nhân tu tiên hay, truyện này bắt chước.. mẹ, mình đọc hơn 1000c gần 2000c vẫn bỏ về cày truyện này.. đọc nhiều lần lắm lun
Snapcool
28 Tháng ba, 2018 10:39
ko biết bên metruyen có dịch hay ko
BÌNH LUẬN FACEBOOK