Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi sao?

Thương Tùng Tử nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt điên cuồng che giấu sự mỉa mai, trong lòng nghĩ thầm:

-Thân phận người này có chút quỷ dị, trước đó hắn có thể lực để đối kháng với Giao Long, có lẽ dùng lực lượng thân thể của hắn phá vỡ được trận pháp này.

- Cũng được, vậy coi như ta xin nhờ Lữ đạo hữu!

Thương Tùng Tử liền ôm quyền, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường.

Lão già họ Bàng thầm cười lạnh, nghĩ dù là Thương Tùng Tử mặc thêm Thần Ma giáp cũng chỉ có thể tiến lên chín bước, tên họ Lữ này quá lắm cũng chỉ được vài bước là cùng.

Vương Lâm nhìn ngọn núi, hắn vốn sẽ không xuất hiện nhưng trước đó lại nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Thương Tùng Tử, tâm thần không khỏi rung động. Nơi đây mặc dù nguy hiểm, nhưng có thể làm cho Thương Tùng Tử hứng thú như vậy thì tất nhiên phải có cái gì đó có giá trị rất lớn.

Nếu không thể đi vào nơi này thì Thương Tùng Tử chắc chắn sẽ không để mọi người rời khỏi đây, dù đối với điều này Vương Lâm cũng đã âm thầm có chuẩn bị, nên hắn cũng không thèm biết rõ. Nhưng hắn rất muốn biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì và vì vật phẩm gì mà có thể làm cho Thương Tùng Tử trở nên điên cuồng như vậy.

- Kính xin Triệu đạo hữu tương trợ mở trận pháp này.

Vương Lâm hướng về phía lão bà áo xanh ôm quyền. Vị Triệu đạo hữu này trước đó tất nhiên không thi triển toàn lực, bà ta nhờ sự nóng vội của Thương Tùng Tử mà làm lão không thể không tiến vào núi đá, rồi lại bị thương.

“Còn chưa tìm được bảo vật mà đám người này đã bắt đầu âm thầm đấu đá lẫn nhau, muốn làm suy yếu thực lực đối phương. Lần này nếu ta phải tham dự thì tất nhiên cũng làm như thế...”

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, người ngoài nhìn không rõ tâm tư của hắn.

Lão bà áo xanh vung tay phải về phía trước, cấm chế lập tức rồi lên núi đá làm núi đá trở nên trong suốt, lại xuất hiện những con sóng gợn.

Vương Lâm xoay người tiến vài bước đến bên cạnh núi đá rồi nhấc chân bước vào trong. Không ai chú ý tới, khi Vương Lâm tiến vào trong vách đá thì lợi dụng khoảnh khắc những con sóng rung động vang vọng để một luồng cấm chế vô hình trên tay phải dung nhập vào trong trận pháp.

Khi vừa tiến vào vách đá, Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng uy áp từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, đặc biệt là uy áp ở phía trước lại rất kịch liệt.

Nhịp chân của Vương Lâm rất thong thả, hắn đi thẳng về phía trước một bước, hai bước, ba bước. Khi bước chân thứ ba giẫm xuống. Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được uy áp ở bốn phía đã đạt đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi. Lực cản trước mặt giống như cuồng phong gào thét, giống như một ngọn núi khổng lồ đang đè xuống ngăn cản con đường trước mặt.

Mỗi khi giẫm chân xuống thì lực dồn nén sẽ tăng lên gấp bội, vì vậy càng tiến lên thì càng khó khăn. Nếu là tu sĩ bình thường thì dưới lực chèn ép điên cuồng này tất nhiên sẽ không thể chịu đựng nổi, khó tránh khỏi kết cục tan vỡ.

Nhưng Vương Lâm là kẻ có được thân thể Cổ Thần, mức độ ép này không cần phải quan tâm. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại vô cùng tái nhợt, khi bước thứ ba giẫm xuống thì dừng lại thổ nạp một lúc. Sau đó hắn lại tiếp tục nhấc chân lên giẫm xuống, bước thứ bốn, bước thứ năm, bước thứ sáu!

Khoảnh khắc khi Vương Lâm giẫm chân bước thứ sáu, uy áp nơi đây đạt đến mức kinh thiên động địa, giống như có rất nhiều cánh tay đang quấn quanh người, giống như một chiếc lá nhỏ giữa những con sóng giận dữ. Vẻ mặt Vương Lâm dĩ nhiên không còn chút máu, thân thể hắn hơi run hình như muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng cũng có lực cản ngăn hắn lại. Lúc này lão bà áo xanh ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào Vương Lâm trong vách núi, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.

- Trận pháp xuất hiện biến hóa...

Thương Tùng Tử cau mày rồi quét mắt nhìn thoáng qua thân thể Vương Lâm. Sau

khi quan sát cẩn thận một lúc lâu, nhớ lại những cảm nhận khi mình giẫm xuống bước thứ sáu, trở nên trầm tư và không nói lời nào.

Lão già họ Bàng lại thầm cười lạnh, thầm nghĩ trước đó lạ xem trọng người này là sai lầm. Tên này không có tu vi cao nhưng tâm trí cũng không khá hơn gì, thế này nếu bị trọng thương thì sẽ mất tư cách tiếp tục đi tới ở trong thế giới này.

Khi bước chân thứ sáu giẫm xuống, Vương Lâm dừng lại một thời gian rất dài. Rất lâu sau hắn mới tiến về phía trước bước thứ bảy, khoảnh khắc khi chân vừa chạm đất thì trong miệng Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân thể hắn vẫn không dừng lại mà tiếp tục tiến lên bước thứ tám.

Khoảnh khắc khi Vương Lâm giẫm chân xuống bước thứ tám thì trong thân thể truyền ra những âm thanh ầm ầm giống như máu xương đang bị chèn ép, máu tươi phun ra một ngụm lớn làm cho y phục của hắn trở thành màu đỏ.

Khoảnh khắc này vẻ mặt Thương Tùng Tử lộ ra sự rung động, lão tiến lên phía trước vài bước rồi tập trung tinh thần nhìn vào vách đá, ánh mắt sáng như chớp đảo qua người Vương Lâm. Lão bà áo xanh cũng đứng thẳng người lên, vẻ mặt lão già họ Bàng thì trở nên ngưng trọng nhưng trong lòng lại cười ha hả. Thân thể Vương Lâm trong núi đá giống như đang vặn vẹo, trong nháy mắt khi núi đá truyền ra một tiếng gầm nhẹ thì hắn giơ chân phải rồi tiến lên bước thứ chín.

Một tiếng nổ ầm vang lên, thân thể Vương Lâm chấn động, trên mặt nổi lên từng tảng gân xanh, hai mắt đầy tơ máu, nhưng thân thể hắn vẫn vững vàng. Tâm thần Thương Tùng Tử chấn động, lão khẽ quát:

- Lữ đạo hữu, chỉ thiếu chút nữa!

Trong mắt lão bà áo xanh lộ ra cái nhìn phức tạp, bà ta quan sát cẩn thận một lúc lâu cũng không nhìn thấy dấu hiệu đối phương đang giả vờ, mà tất cả đều cực kỳ chân thật.

“Lúc này trận pháp đã xuất hiện biến hóa, người này dù muốn quay trở lại cũng không thể được.”

- Thương Tùng Tử, Triệu đạo hữu, việc này Lữ mỗ đã làm hết sức nhưng nếu ta bị trọng thương thì các ngươi...

Trong núi đá truyền ra giọng nói suy yếu của Vương Lâm.

- Lữ đạo hữu yên tâm đi, những gì trước đó lão phu hứa hẹn sẽ tuyệt đối không nuốt lời!

Thương Tùng Tử mở miệng nói.

Vương Lâm trong núi đá hơi do dự nhưng rất nhanh sau đó hắn lại giơ chân phải lên rồi tiến về phía trước bước thứ mười. Khoảnh khắc khi bước thứ mười rơi xuống, toàn bộ dãy núi lập tức nổ vang, tất cả đều chấn động kịch liệt, rất nhiều khối đá trên vách núi tróc ra, cũng kinh động đến những mãnh thú hóa sương trên đỉnh núi, lúc này Cửu Bộ Phong Thiên Trận đã tan vỡ!

Thân thể Vương Lâm lại phun ra máu tươi, khi trận pháp bị tan vỡ thì một luồng lực lượng khổng lồ bùng ra rồi cuốn hắn bay ngược trở lại. Ánh mắt Thương Tùng Tử chợt lóe lên, lão lập tức tiến lên một bước rồi nâng tay phải lên trực tiếp điểm một chỉ lên thân thể Vương Lâm đang bị ném thẳng ra. Khoảnh khắc khi ngón tay Thương Tùng Tử đụng vào Vương Lâm, nguyên lực và thần thức của lão trực tiếp lao vào trong cơ thể Vương Lâm, sau khi nhanh chóng dạo qua một vòng thì đột nhiên được thu hồi. Thương Tùng Tử đang đứng trước mặt lão bà áo xanh nên không dám ra tay hạ thủ. Nếu không sẽ đểlão bà áo xanh trở nên cực kỳ cảnh giác, lúc đó sẽ sinh ra những phiền phức không cần thiết cho hành trình sau này. Mục đích của Thương Tùng Tử là thử xem tên họ Lữ này có bị trọng thương hay không, nếu có được đáp án chính xác thì tất nhiên sẽ không tính toán cái tên trọng thương không còn lực uy hiếp đến kẻ khác này nữa.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng mãnh thú gầm rống, trong sương mù trên đỉnh núi lao ra một mãnh thú hình ưng, nó đang phóng thẳng về phía đám người.

Thương Tùng Tử trực tiếp chộp lấy Vương Lâm tiến vào trong con đường xuất hiện khi trận pháp vỡ tan. Lão già họ Bàng vàlão bà áo xanh cũng theo sát phía sau, cả hai nhanh chóng tiến vào thông đạo.

Đám người phóng đi trên con đường nhanh như tên bắn, sau khi đi vào con đường một lúc lâu, dần dần đã không còn nghe thấy tiếng mãnh thú gầm rống thì bọn họ mới ngừng lại.

Thương Tùng Tử buông Vương Lâm ra, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích, lão ôm quyền nói:

- Lữ huynh liều mạng phá trận mà trọng thương, việc này lão phu ghi tạc trong lòng!

Vẻ mặt Vương Lâm tái nhợt, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, hắn khoát tay cười khổ nói:

- Trận pháp trong vách núi rất quỷ dị, sau khi tại hạ tiến vào sáu bước thì phía sau có lực cản, chỉ có thể tiến về phía trước...

- Dù sao lần này có thể đi vào chỗ này đều nhờ công sức của Lữ đạo hữu.

Vẻ mặt Thương Tùng Tử cực kỳ chân thành, lão liên tục ôm quyền. Sau khi lão nhìn thấy vẻ mặt Vương Lâm cực kỳ mệt mỏi thì lấy ra đan dược đưa ra:

- Lữ huynh cứ thổ nạp chữa thương trước, đợi ngươi khôi phục trở lại, chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía trước.

Vương Lâm trầm mặc một chút thì gật đầu cay đắng. Hắn nhận lấy đan dược của Thương Tùng Tử nhưng không nuốt vào mà dùng đan dược của chính mình, sau đó hắn nhắm mắt và bắt đầu tĩnh tọa.

Ánh mắt lão già họ Bàng lóe lên, bên trong lộ ra hàn quang. Nhưng lúc này Thương Tùng Tử lại quét mắt nhìn rồi khẽ lắc đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không lâu sau Vương Lâm đã mở mắt đứng thẳng lên, hắn dùng giọng khàn khàn nói:

- Vết thương không thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn được, chúng ta cứ tiếp tục lên đường thôi!

Thương Tùng Tử nhìn Vương Lâm, lão khẽ gật đàu. Lão bà áo xanh lại thầm than một tiếng nhưng không nói gì.

Mọi người tiếp tục theo con đường đi về phía trước. Bầu không khó nơi đây cực kỳ yên tĩnh, chỉ có những bước chân vang vọng. Cũng không biết trải qua bao lâu thì phía trước xuất hiện một vùng sáng, Thương Tùng Tử áp chế kích động trong lòng, lão tiến những bước nhanh đi về phía trước. Vùng ánh sáng này chính là cửa ra vào con đường này, Thương Tùng Tử đứng nơi đó mà buông tay nhìn tình cảnh phía trước, lão cười lên ha hả.

Trước mặt là những sơn cốc kéo dài liên tục, nơi đó cỏ cây tràn ngập, những mùi hương thơm ngát bùng lên, sau khi ngửi vào lập tức sinh ra cảm giác thoải mái tinh thần. Dãy núi phía sau lại giống như một bức tường thành, dãy núi tạo thành một vòng tròn, những ngọn núi vươn lên sừng sững và cách trở với bên ngoài.

- Sau khi bước qua dãy núi thì chính thức đi vào bên trong! Động phủ của Tư Mã Mặc cũng không phải nằm sau dãy núi mà nằm trong một sơn cốc trước mặt.

Thương Tùng Tử cười lên ha hả rồi thân thể phóng về phía trước. Lão phóng đi với tốc độ cực nhanh, lão bà áo xanh vẫn bám sát bên cạnh. Trong lòng lão già họ Bàng thầm cười lạnh, lão đang đi phía sau cách Vương Lâm không xa.

Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của Thương Tùng Tử, bốn người đã đi đến một sơn cốc. Khi tiến vào sơn cốc thì thấy phía trước có một động phủ.

Trên cánh cửa đá của động phủ đã mọc đầy rêu xanh, rõ ràng đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Không gian bên trong cũng không lớn, trong thạch thất cũng chỉ có ba gian. Mặt đất rất lộn xộn, có rất nhiều đan dược vương vãi, trong số đó phần lớn đã bị hư hại, chỉ cần đụng vào sẽ vỡ nát.

Tâm thần của Thương Tùng Tử dĩ nhiên không đặt trong động phủ này, lão nhìn sang lão bà áo xanh rồi nói:

- Vật phẩm nơi đây lão phu không lấy bất kỳ thứ gì, tất cả đều của Triệu đạo hữu và Lữ đạo hữu.

Lão bà áo xanh quét thần thức qua rồi lắc đầu nói:

- Trước đó Lữ đạo hữu đã bỏ ra cái giá lớn, nơi đây lão thân cũng không lấy thứ gì, tất cả đều thuộc về Lữ đạo hữu.

Vương Lâm nhìn khắp bốn phía một lượt, hắn than nhẹ một tiếng rồi ôm quyền nói:

- Lữ mỗ cũng không thể cũng nhị vị tiếp tục đi về phía trước được nữa, ta thấy nơi đây tương đối yên tĩnh, cũng thích hợp để chữa thương!

- Bản thân Lữ đạo hữu đã bị trọng thương cứ yên tâm ở đây chữa thương một thời gian. Đến khi lão phu và Triệu đạo hữu quay lại sẽ dâng lên hai tay những vật đã hứa hẹn trước đây, đến khi đó chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này.

Trên mặt Thương Tùng Tử hiện ra nụ cười.

- Đa tạ!

Vương Lâm khẽ gật đầu.

- Nhưng trong này tuy yên tĩnh nhưng cũng khá nguy hiểm, nói không chừng còn có mãnh thú. Bàng đạo hữu, lão phu có một chuyện muốn nhờ!

Thương Tùng Tử trở nên trầm ngâm, lão nhìn về phía lão già họ Bàng.

- Nếu Lữ đạo hữu đã muốn ở đây chữa thương một mình thì lão phu cũng có chút lo lắng và không yên tâm. Lão phu muốn nhờ Bàng đạo hữu ở đây bảo hộ, ta và Triệu đạo hữu sẽ đi đoạt bảo vật, sau đó sẽ chia cho Bàng đạo hữu một phần coi như là tạ ơn, thế nào?

Hai mắt lão già họ Bàng chợt lóe lên, lão cười nói:

- Nên làm như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK