Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Lâm không nói lời nào, hắn mặc trang phục hồng sắc của đệ tử nội môn nên dọc đường đi đã gây chú ý với tất cả các ký danh đệ tử. Cả đám thấy vậy liền lộ vẻ hâm mộ, nhưng khi trông rõ ràng là hắn thì lập tức thay đổi nét mặt, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt cực kỳ ghen tị.

- Ngày hôm qua chưởng môn công bố thu tân nội môn đệ tử, hóa ra là hắn. Dựa vào tự sát để trở thành ký danh đệ tử, lần này không biết dựa vào phương pháp gì để tiến vào nội môn, đúng là chó có vận ***.

- Còn phải nghĩ sao, theo ta thì nói không chừng là liếm ngón chân trưởng lão đó, làm việc hạ lưu thế mới được trưởng lão vui vẻ thu làm đệ tử chứ. Nhưng người thế này thật sự quá mức hạ lưu.

- Còn không phải sao, ngươi xem hắn bộ dạng vừa ngu vừa đần thế kia, ta phỏng chừng cho dù trở thành nội đệ tử, cũng chỉ vét đĩa, tu tiên đâu phải chuyện dễ dàng gì.

- Loại phế vật này, cho dù dựa vào chút thủ đoạn trở thành nội môn đệ tử, chúng ta cũng không cần để ý, phế vật đi đến đâu vẫn là phế vật, đều là kẻ đáng bị người ta coi thường.

- Con mẹ nó, ta trở thành đệ tử ký danh đã bốn năm rồi, cũng chưa gặp qua một tên không biết xấu hổ như vậy, thói đời là vậy sao, trưởng lão như thế nào mà lại coi trọng hắn chứ. Ta thấy điểm nào cũng mạnh hơn hắn, thực là con mẹ nó khó chịu quá.

- Ngươi mới bốn năm, ta đã mười hai năm rồi đó, nhưng chúng ta đều dựa vào bản lãnh thật sự thể hiện để tiến tên, hừ hừ, nội môn đệ tử thường xuyên so đấu nhau, chúng ta chờ coi chế giễu đi.

Những lời thảo luận này đều lọt vào tai hắn, Vương Lâm lãnh lẽo nhìn xung quanh thấy đủ loại sắc mặt trong mắt. Hắn hiện tại thực lực không đủ, một khi đạt tới thực lực nhất định, những người này hắn sẽ đem từng tên ra trả thù.

Sau một hồi hắn đi vào cửa Đông, theo đường nhỏ thẳng đến sơn tuyền, lấy tay vốc nước lên mặt, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuất hiện, tinh thần hắn rung lên, mồm uống mấy ngụm lớn, không nhanh không chậm ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.

Trên đại thụ cách đó không xa, Tôn trưởng lão cau mày ngồi xổm trên đó, thấp giọng mắng:

- Thằng nhóc, nói là đi tìm hồ lô, vậy mà lại ngồi chỗ này chờ hồ lô từ thượng du trôi xuống.

Hắn thấy Vương Lâm đi trước, lập tức lặng lẽ theo sau, muốn nhìn xem tên đệ tử này rốt cuộc đi tìm hổ lô thế nào. Không nghĩ được Vương Lâm lại ngồi lặng lẳng trong lòng suối tu luyện.

Nơi đây linh khí so với trong phòng thì sung túc hơn, Vương Lâm tuy nói là cảm giác này không so được với khi ở vườn dược nhưng hắn nghĩ Ngưng Khí kỳ nói thật ra là xem cơ thể có bao nhiêu linh khí. Hắn tuy nói tư chất không đủ, mỗi lần hấp thu linh khí cũng không nhiều lắm, nhưng hắn có thể dùng thời gian để bù lại.

Kỳ thật Vương Lâm đoán đúng, cái gọi là Ngưng Khí kỳ chính là việc linh khí nhập thể làm thay đổi thể chất, tạo thành cơ sở để đánh vào Trúc Cơ sau này.

Không ngừng thổ nạp, mãi đến giữa trưa, Vương Lâm mới thả lỏng chân tay một chút, cảm giác côn trùng bò khắp người không xuất hiện nữa. Hắn đứng giữa dòng suối, nhìn mọi nơi thầm nghĩ:

- Tôn Đại Trụ tuyệt đối không vô duyên vô cớ bảo mình đi rồi sẽ ở phía sau theo dõi, như vậy những vùng phụ cận hiện tại đều bị giám thị.

Hắn xoa bụng, lảo đảo hướng về môn phái đi tới, Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, lão trên cây đợi một cách ngu ngốc tới trưa, khẽ lầm bẩm nói:

- Nhãi con, lão phu sẽ cùng người so đo, một ngày không thành thì một tháng, một tháng không thành thì một năm, ta không tin ngươi không chỉ có một cái hồ lô kia.

Nói xong, hắn phi thân bay đi, trở lại dược viên trước Vương Lâm.

Không lâu sau, Vương Lâm không nhanh không chậm đã trở lại, Tôn Đại Trụ vuốt chòm râu cười lớn hỏi:

- Đồ nhi, đã tới trưa rồi, ngươi tìm được hồ lô rồi chứ?

Vương Lâm thở dài lắc đầu nói:

- Sư phụ, từ sáng tới trưa đệ tử ở suối chờ suốt, nhưng không thấy hồ lô, buổi chiều đệ tử đi xem lại, nói không chừng vận khí tốt có thể kiếm được một cái.

Tôn Đại Trụ thầm nghĩ:

- Ngươi từ sớm tới trưa đều nhắm mắt đả tọa thì có, cho dù có hồ lô đi qua trước mặt ngươi, ngươi thấy được mới là lạ.

Nhưng ngoài miệng lại hòa ái nói:

- Tốt lắm, Vương Lâm, ngươi đi ăn cơm trước đi, buổi chiều đi tìm lại xem.

Vương Lâm “Dạ” một tiếng, đi vào phòng của mình thì thấy có thêm một cái bàn, bên trên bày bốn dĩa đồ ăn với một tô canh, trông rất ngon miệng, hắn cũng không hỏi đồ ăn này đưa tới khi nào, chạy nhanh tới làm vài ngụm, cuối cùng đem canh uống hết, xong rồi vỗ bụng, nằm lên giường ngủ trưa.

Thân hình Tôn Đại Trụ như u linh thình lình xuất hiện, vẻ mặt lão âm trầm, mắt lộ vẻ ngoan độc thầm nghĩ:

- Lão phu tuy nói ngại môn quy, lo lắng người phát hiện cho nên mới không cho độc dược vào đồ ngươi ăn, nhưng tạo ra một ít gây trở ngại cho ngươi trong việc hấp thu linh khí từ dược vật thì được, hừ hừ, ngươi vốn tư chất bình thường, hơn nữa lão phu sử dụng thêm dược vật, đời này đừng mơ tưởng luyện hơn được Ngưng Khí tầng thứ ba, đời này lão phu sẽ an định cho ngươi.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm tỉnh lại, chỉnh lại quần áo, đi ra cổng vườn, lại đến chỗ dòng suối, tiếp tục thổ nạp. Thời gian dần qua, mãi tới lúc mặt trời khuất núi Vương Lâm mới đứng lên, đứng xem dòng suối một hồi, không nói lời nào hướng tới khu rừng rậm đi tới.

Ngồi trên đại thụ Tôn Đại Trụ tinh thần lập tức rung động, im lặng từ từ bám theo.

Vương Lâm chậm chạp rẻ trái rẽ phải quanh núi, dọc đường nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên sắc mặt vui vẻ, đi tới nơi có rất nhiều hồ lô dại đang leo, chọn lấy một tiểu hồ lô, hái xuống để vào phía sau, vội vã rời đi.

Khi hắn rời đi, Tôn Đại Trụ vẻ mặt nghi hoặc đi vào nơi này, hắn thấy hồ lô ở đây đều rất bình thường, suy nghĩ nửa ngày không hiểu ra sao, đành hái vài cái, cố gắng nhớ kỹ vị trí này sau đó thân ảnh biến mất.

Vương Lâm theo sơn đạo trở lại dược vườn, trên đường gặp những lời châm chọc của đệ tử ký danh, hắn liền bỏ ngoài tai, tiến vào vườn dược, Tôn Đại Trụ vẻ mặt âm trầm, trừng mắt nhìn hắn.

Vương Lâm lập túc cung kính đứng một bên, đưa tay dâng hồ lô, nói:

- Sư phụ, chiều nay hôm nay không tệ, tuy không ở suối nhặt được hồ lô, nhưng vừa rồi ta đi bộ quanh núi một vòng, thấy được một ít, người xem thế nào, ta xem nửa ngày đều thấy giống hồ lô của ta trước kia.

Tôn Đại Trụ suýt chút nữa không khống chế được tâm tình, lão đè nén lửa giận, gượng gạo cười, tiếp nhận hồ lô cũng không thèm liếc mắt , nhìn Vương Lâm từng câu từng chữ nói:

- Ta muốn hồ lô giống cái trước kia của ngươi tràn ngập linh khí, ngươi cho ta cái hồ lô tươi này ta dùng cái rắm chó gì.

Cuối cùng sau vài câu, lão không khống chế được tâm tình, tức khí rống lên. Lão trong lòng uất nghẹn, bị tiểu tử đùa giỡn suốt một ngày, không công giám thị suốt một ngày, cuối cùng chính mình còn ngu xuẩn hái vài cái hồ lô mang về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Snapcool
28 Tháng ba, 2018 10:39
đồng chí hướng. truyện của chuối tiêu và nhĩ căn là best. bộ này mình ngóng lâu nhất. nhưng đọc convert thì hơi khó nhằn
Phan Mai Huong
26 Tháng ba, 2018 22:02
sao có nhiều chương lộn xộn vậy
Đường Thất Thất
05 Tháng ba, 2018 00:16
Đứa nào dám bảo truyện này không hay , đấm thẳng. Truyện tủ của tao từ mấy năm trước đấy.
Triệu Vô Lại
02 Tháng một, 2018 15:54
Triệu Vô Lại
02 Tháng một, 2018 15:54
ikmtmf.fgvtmmdronf
Hieu Le
18 Tháng mười hai, 2017 11:31
j.njh
Hieu Le
18 Tháng mười hai, 2017 11:31
uhhgl
Hoang Oanh Le Thi
20 Tháng mười một, 2017 15:10
truyện này xem r.
h2olove
13 Tháng mười một, 2017 14:25
cực hay
Hạnh Lộc
11 Tháng mười một, 2017 02:17
ai đọc tinh thần châu chưa
billy
27 Tháng mười, 2017 13:59
hay qua
Ha Pham
27 Tháng chín, 2017 06:32
mất 1 đoạn cuối nhiều quá
Đường Thất Thất
04 Tháng chín, 2017 21:29
Tác giả viết nhiều truyện hay lắm T . T, T đọc bộ này với 1 bộ nữa , đều yeb cả
Nsutghost
05 Tháng bảy, 2017 23:49
ứng dụng bị lỗi à. load chương ko đc
Đỗ Phước Vinh
02 Tháng tư, 2017 08:22
cực hay
Hieu Le
07 Tháng ba, 2017 21:07
Ứng dụng như có vấn đề. chọn chương toàn ra trang chủ
BÌNH LUẬN FACEBOOK