Mục lục
[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Thư trong nội tâm không còn gì để mà nghi vấn: “ Dựa theo lời lão thái giám giải thích, lão già này e rằng đã sống mấy trăm năm, những hoàng đế trước đây thường tìm kiếm khắp nơi cái gì là thuật trường sinh bất tử, trong khi lão thái giám này lại là đang ở bên cạnh? Um..nhưng chẳng lẽ nếu muốn sống lâu như vậy, thì trước tiên cần phải cắt cái đồ vật đó để làm thái giám? Như vậy thì làm hoàng đế còn có cái tư vị gì mà sung sướng chứ?”

Đông Phương Bất Bại quả nhiên không tin, gằn giọng:

-Hừ..nói mà không có bằng chứng, phải thử qua thì mới biết.

Các đầu ngón tay dần hiện ra tú hoa châm, một tấm màn lóe sang hướng về lão thái giám đánh tới.

Nhìn thấy lão thái giám tuổi già sức yếu, dáng vẻ gần đất xa trời, tốc độ cực nhanh không hề thua kém Đông Phương Bất Bại chút nào, lúc này mọi người chỉ thấy trong phòng một huyết ảnh cùng một luồng ánh thanh quang quấn cuộn cùng nhau, Tống Thanh Thư sắc mặt biến đổi, bởi vì hắn cũng không thấy rõ chiêu thức hai người!

Cưu Ma Trí cũng không khá hơn hắn chút nào, đổ mồ hôi lạnh nghĩ thầm: “ Xem ra vừa rồi khi Đông Phương Bất Bại giao đấu với mình, cũng chưa có dốc hết toàn lực ra ...

Quay qua thấy Vi Tiểu Bảo bên dưới yết hầu run run, Tống Thanh Thư giơ tay điểm một cái, liền giải á huyệt cho gã.

-Con bà nó!

Vi Tiểu Bảo lau mồ hôi tươm ra trên trán:

-Vi Tiểu Bảo suýt chút nữa biến thành Vi Tử Bảo rồi.

-Tiểu Quế Tử, ngươi có thấy được bọn họ đang đánh như thế nào không?

Khang Hy khiếp sợ lại hỏi.

-Ngoại trừ một cái bóng màu xanh cùng một cái bóng màu đỏ, cũng chẳng thấy cái gì nữa, tiếng xé gió cũng đều không có nghe được, bọn họ đến tột cùng là người là quỷ?

Vi Tiểu Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Không bao lâu, giữa trường hai người tách ra, lão thái giám ho khan:

-Rất tốt rất tốt, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau càng tài giỏi hơn đời trước

-Tiền bối tuy rằng tự xưng là người sáng lập Quỳ Hoa Bảo Điển, tại sao công phu so với bản tọa cũng không thấy rõ ràng là cao hơn vậy?

Đông Phương Bất Bại ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng y cực kì rõ ràng, cảnh giới võ học của đối phương so với mình vẫn cao hơn không ít, chỉ bởi vì niên kỷ đã cao, dẫn đến thân pháp động tác so với mình hơi chậm hơn một chút, nhờ vậy mà hai người giao thủ mới ngang nhau.

-Ngươi nói rất đúng, lão phu võ công không cao hơn ngươi..

Lão thái giám cũng không biện bạch nói tiếp:

-Đúng rồi, vừa rồi các ngươi có nhắc đến Độc Cô Cầu Bại, lão phu năm xưa đã từng đụng phải, xin thứ cho ta nói thẳng, ba người các ngươi gộp lại cùng xuất thủ, cũng không phải là đối thủ của lão ta..

-Còn hoàng thượng cũng không cần lo lắng, trong Tử Cấm thành này lão phu đã ở cả đời, bây giờ già sắp chết rồi, nên cũng không muốn đổi qua địa phương khác, bấy lâu nay lão phu cũng giúp hoàng thượng giải quyết không ít bọn đạo chích, cũng coi như là trả cho chi phí tá túc được chứ..

Lão thái giám giọng nói càng lúc càng nhỏ, thân hình chậm rãi hóa thành hư vô biến mất tựa như là một bóng ma.

Tống Thanh Thư bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách bên trong hoàng cung Mãn Thanh, đội ngũ thị vệ rõ ràng là không có cao thủ, nhưng lâu nay chưa từng nghe nói có ai vào được bên trong ám sát Khang Hi, có thể là rất nhiều thích khách mới vừa vào nội cung, thì đã bị lão yêu quái này giải quyết xong rồi.

Nhìn Quỳ Hoa lão tổ dần dần biến mất, trên mặt Đông Phương Bất Bại không lộ ra gì, một lát sau mở miệng nói với Khang Hi:

-Bẩm hoàng thượng nếu như không còn có chuyện gì nữa, hạ thần xin tạm thời xin cáo lui.

-Lần này đã làm phiền Đông Phương giáo chủ đến đây…

Khang Hy không để đến thái độ của Đông Phương Bất Bại gọi lên:

-Người đâu… đưa Đông Phương giáo chủ về nghỉ ngơi.

Sau khi Đông Phương Bất Bại rời đi, Khang Hy dặn dò Vi Tiểu Bảo tiếp đãi Tống Thanh Thư, sau đó chỉ lưu lại một mình Cưu Ma Trí.

-Tống đại ca, đừng có để trong lòng, hoàng thượng không phải là thất lễ với Tông đại ca đâu.

Ra khỏi nội cung, Vi Tiểu Bảo mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng mới mở miệng nói an ủi Tông thanh Thư.

-Vi huynh đệ đừng khách khí, Cưu Ma Trí thân là quốc sư Thổ Phồn, lần này vì là chuyện kết minh mà đến, đương nhiên là chuyện đại sự quốc gia quan trọng hơn.

Tống Thanh Thư nói, nhưng trong lòng có chút mất mát, chính mình trong thời hiện đại cao lắm là chỉ gặp qua quan lớn cấp tỉnh, Khang Hy nếu so với chức vụ thời hiện đại, có thể là tương đương với cấp bậc thủ tướng, lần này tưởng rằng có được Vi Tiểu Bảo đề cử, thì mình sẽ được Khang Hy xem trọng mới đúng, nào ngờ..

-Bất kể là cái gì quốc gia đại sự ..

Vi Tiểu Bảo vỗ lấy bả vai Tống Thanh Thư nói:

-Tống đại ca, đến nhà tiểu đệ đi, lần này tiểu đệ chiêu đãi Tống đại ca một phen.

Tống Thanh Thư cười nói:

-Huynh đệ đã từng nói sẽ kiếm cho ta một cô nương xinh đẹp nhất của kinh thành để chiêu đãi ta ..ha ha..

Vi Tiểu Bảo ngượng ngùng nói:

-Đề lần sau đi, lần này về nhà nên không tiện đem những cô nương kia gọi đến.

-Tại sao vậy?

Tống Thanh Thư cảm thấy ngờ vực, bỗng nhiên biết ra:

-Chẳng lẽ huynh đệ sợ trong nhà có sư tử Hà Đông?

-Cái gì sư tử?

Vi Tiểu Bảo sắc mặt ngạc nhiên, có điều đại khái cũng đoán được là Tống Thanh Thư có ý gì, liền giải thích.

-Không phải là tiểu đệ khoác lác, thiếu phu nhân của tiểu đệ chỉ sợ là nữ nhân tốt nhất so với khắp thiên hạ.

-Ồ?

Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, trong đầu cũng đoán được là ai.

-Tiểu Bảo!

Vừa vào bên trong Tử tước phủ, một cô nương xinh đẹp từ trong vọt ra, nhào tới dựa vào trong người Vi Tiểu Bảo:

-Muội nghe được huynh bị thích khách bắt đi, đang định ra khỏi kinh đi tìm huynh đây..hu..hu..

- Cũng là Song Nhi tốt nhất của ta.

Vi Tiểu Bảo ôm thiếu phu nhân của mình vào ở trong lòng, một lát sau, nhớ đến bên cạnh còn Tống Thanh Thư, liền vội vàng nói:

-Được rồi ..được rồi, chỗ này còn có khách đây, vị này chính là Tống đại ca, chuyến này may nhờ có đại ca cứu được tính mạng tướng công của ngươi.

Song Nhi lúc này mới chú ý tới Tống Thanh Thư, vội vã nhảy ra khỏi vòng tay của Vi Tiểu Bảo, xấu hổ nhìn hắn, cẩn trọng thi lễ:

-Bái kiến Tống đại ca.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lại, thấy Song Nhi mi cong, miệng nhỏ, dung nhan cực kì tú lệ, lúc này nước mắt còn đọng trên đôi gò má, càng làm cho người thương yêu, dáng người tràn ngập tựa như cây đào mật chín, xinh đẹp tuyệt nhân, mặt trái xoan tuyết trắng non mịn, đôi môi anh đào đỏ thắm, bên dưới bờ eo thon thả là cái mông tròn vểnh lên, trước ngực hai bầu vú phình lên nhẹ nhàng phập phồng lấy, thật là mê người! Toàn thân giơ tay nhấc chân gì cũng đều toả sáng ra bộ dạng thiếu phụ thành thục thùy mị!

Bị hắn liên tục nhìn chằm chằm vào, khuôn mặt Song Nhi lặng lẽ nổi lên ửng hồng, Tống Thanh Thư vội vã đáp lễ nói:

-Ra mắt thiếu phu nhân.

Đứng bên cạnh Vi Tiểu Bảo nhìn thấy có cảm giác ê ẩm, thầm nghĩ: “ Tống đại ca này cái gì cũng tốt, đáng tiếc duy nhất chính là cũng háo sắc giống như Vi Tiểu Bảo ta. Con bà nó… tướng mạo Tống đại ca so với mình thì anh tuấn hơn gấp mấy lần cũng không còn nói tới, võ công lại cao minh hơn mình gấp trăm lần, nếu cùng với hắn sống chung một chỗ, Vi Tiểu Bảo ngươi chuyện này thật là không ổn a..”

Lúc mọi người vào trong nhà, Tống Thanh Thư lặng lẽ kéo Vi Tiểu Bảo qua một bên hỏi:

-Nghe nói Vi huynh đệ có bảy vị phu nhân xinh đẹp như hoa, không biết các vị đệ muội còn lại đang ở nơi nào?

-Bảy phu nhân?

Vi Tiểu Bảo trong lòng ngạc nhiên lấy bàn tay ra đếm ngón, thiếu phu nhân Song Nhi là một, Phương Di đại phu nhân là hai, tiểu quận chúa là ba…

-Ai, tính tới tới tinh lui tiểu đệ chỉ có ba người, ngoại trừ Song Nhi, còn hai phu nhân kia hiện tại không biết đang ở nơi nào..

Vi Tiểu Bảo mặt mày hớn hở nói thêm:

-Có điều Tống đại ca nói tiểu đệ có đến bảy phu nhân, xem ra cũng là điềm tốt, sau này tiểu đệ nhất định sẽ tìm thêm bốn phu nhân nữa..ha..ha..

-Hừ..huynh nha, may là Phương cô nương cùng tiểu quận chúa không ở đây, chứ nếu nghe được câu nói sẽ đau lòng đến chết đấy.

Song Nhi tức giận lườm gã một cái.

- Còn Song Nhi nhà ta không thương tâm sao?

Vi Tiểu Bảo trơ mặt vuốt má thiếu phu nhân Song Nhi.

-Ai da…còn có người ở đây..

Ánh mắt nàng liếc nhìn Tống Thanh Thư, xong rồi đi gấp vào trong nội đường.

-Đã sớm nghe nói Đa Long cùng Trương Khang Niên bọn họ ca tụng thiếu phu nhân Song Nhi có rất là hiền lành, hôm nay gặp mặt, Vi huynh đệ phúc khí quả nhiên hơn người.

Tống Thanh Thư lưu luyến nhìn theo bóng lưng Song Nhi, quay đầu cười nói với Vi Tiểu Bảo.

-Ha ha..có gì đâu mà..

Vi Tiểu Bảo vẫy tay áo, nhưng trong nội tâm đang suy nghĩ: “ Tên mặt trắng nhỏ này sẽ không có chủ ý với Song Nhi chứ? Nhưng chắc chắn là Song Nhi sẽ không ở sau lưng ta cõng lấy ai khác đâu..”.

Trong bữa tiệc tiệc tối Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi liên tiếp hướng về Tống Thanh Thư mời rượu trí tạ, nhìn hai người phu thê tình thâm, Tống Thanh Thư bỗng thấy chạnh lòng, nghĩ đến mình tới thế giới này cũng đã khá lâu như vậy rồi, nhưng vẫn còn là cô độc, cái loại cảm giác đó thật là thê lương cô tịch.

Một chén rượu tiếp theo một chén, Tống Thanh Thư mượn rượu tiêu sầu cuối cùng cũng say rồi, Vi Tiểu Bảo cạnh bên cũng không khá hơn chút nào, từ lâu đã xụi lơ ở trên bàn đang nói mê sảng.

-Đại phu nhân tới hôn một cái, Phương Di xú bà nương, lại hại ta. . ."

-Vẫn là Song Nhi tốt nhất. . ."

Song Nhi ở một bên nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, liếc mắt nhìn đang Tống Thanh Thư nằm gục xuống bàn, nàng vội vã nâng Vi Tiểu Bảo trở về phòng ngủ, trên người có võ công, nên nhấc lên một nam nhân cũng không phí sức gì.

-Song Nhi..đừng đi.

Mới vừa để Vi Tiểu Bảo nằm trên giường, đột nhiên gã giật mình tỉnh lại, lôi kéo nàng nằm ngã bên dưới người của mình.

-Song Nhi ta yêu ngươi.

Vi Tiểu Bảo mắt vẫn nhắm nghiền lẩm bẩm, Song Nhi yên lặng nhìn Vi Tiểu Bảo, không nói gì, nhưng theo bản năng hai bàn tay Vi Tiểu Bảo để lên đôi bầu vú thánh khiết của nàng, Song Nhi cả người run lên, nhưng bất ngờ động tác Vi Tiểu Bảo chầm chậm trở lại, thoáng cái gã đã trầm trầm tiếp tục say ngũ như vừa trải qua một cơn mê.

Song Nhi đem cánh tay Vi Tiểu Bảo đưa về ở bên trong tấm chăn, chỉ thấy trong miệng hắn lại lẩm bẩm vài tiếng, ngủ say như chết.

-Tiểu Bảo … Tống đại ca còn đang say ở đại sảnh, để muội đến xem hắn một chút.

Về đến đại sảnh, nhìn thấy Tống Thanh Thư vẫn cứ nằm nhoài trên bàn không nhúc nhích, Song Nhi vội vã hỏi nha hoàn.

-Đào Hồng, Liễu Lục, các ngươi mau đỡ Tống đại ca đến phòng nghỉ ngơi đi.

-Bẩm thiếu phu nhân.

Bên cạnh hai nha hoàn bé nhỏ cúi đầu thi lễ, liền cùng lúc đi đến bên người Tống Thanh Thư, nỗ lực đem nâng hắn dậy.

Thử một hồi lâu, hai nha hoàn khuôn mặt đã trướng đỏ, mà vẫn không thể nhúc nhích được thân hình Tống Thanh Thư mảy may.

-Thiếu phu nhân…

Nhìn hai nha hoàn sắp khóc, Song Nhi vội vã chạy tới hỗ trợ:

-Thôi được rồi, các ngươi khí lực không đủ, không cần phải lo sợ..

-Thiếu phu nhân cũng chỉ có hơn nô tỳ vài tuổi chứ bao nhiêu.

Đào Hồng chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói.

Song Nhi nâng cánh tay của Tống Thanh Thư lên bờ vai của mình, lập tức đem hắn đỡ lên, nói:

-Nhưng ta đã luyện qua võ công từ lúc còn niên thiếu.

Nhìn hai nha hoàn ánh mắt nể phục, Song Nhi cười nói:

-Các ngươi thu thập dọn dẹp trên bàn đi, một mình ta có thể đem Tống đại ca màng vào bên trong phòng được rồi.

-Nhưng hắn. . .

Nha hoàn Liễu Lục muốn nói ra cái gì lại thôi.

Song Nhi rất nhanh phản ứng lại sự lo lắng của nha hoàn mình, bực bội nói:

-Ai bảo hai tiểu nha đầu các ngươi vô dụng, yên tâm đi, hắn đã uống say, với lại ta có võ công cũng không tệ đâu.

Song Nhi đỡ Tống Thanh Thư từng bước một hướng về gian phòng đi đến, nào có biết phía sau khóe miệng hắn hơi nhếch lên mỉm cười.

Tống Thanh Thư đương nhiên là cố ý, nếu không phải vậy thì dù cho Đào Hồng cùng Liễu Lục hai nha đâu khí lực có yếu ớt bao nhiêu, cũng không đến nỗi chẳng thể di động được thân hình của hắn, lúc biết Song Nhi đến dìu, Tống Thanh Thư lập tức thu hồi công phu Thiên Cân trụy..

Tựa sát vào thân thể của Song Nhi thỉnh thoảng nhẹ nhàng giãy dụa, một thân uyển chuyển thướt tha với những đường cong đều hiển hiện trong mắt hắn, vòng eo thon nhỏ nắm chặt, cái mông ngọc hơi nhếch vễnh lên, độ cong của hai mảnh thịt mông lại khiến cho hắn muốn sờ lên một bả!

Ngửi thấy từ búi tóc của nàng truyền đến nhàn nhạt mùi thơm ngát, Tống Thanh Thư cảm thấy miệng lưỡi phát khô, dọc theo trên đường đi, Tống Thanh Thư dùng thân thể mình dây dưa với thân thể mềm mại đối phương, để tránh cho bị nàng phát hiện, mỗi lần vừa chạm vào người nàng liền tách ra..

Thân thể Song Nhi nhẹ nhàng hơi run, chỉ là nàng lại không có phát hiện, cặp bắp đùi thon dài thinh thoảng bị bàn tay Tống Thanh Thư chạm vào như vuốt ve, dù không rỏ ràng cũng làm cho Song Nhi rất nhanh phát giác ra, nhưng ngửi thấy trên người hắn nồng nặc mùi rượu, nàng cứ tưởng rằng là hắn say rượu cho nên động tác chỉ là vô ý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không thể làm gì khác hơn là càng cố dìu hắn đi thật nhanh.

Cuối cùng cũng đã đến gian phòng, Song Nhi vừa đem Tống Thanh Thư thả nằm trên giường, đột nhiên đối phương duỗi ra đôi tay đưa đến ôm chặt nàng vào trong ngực.

Song Nhi luống cuống! Nàng thật không ngờ Tống Thanh Thư rõ ràng thật sự lại dám làm như vậy với mình! Nhưng điều làm cho Song Nhi kinh hoảng chính là nàng giống như bị một cổ lực lượng vô hình không hiểu được, đang khắc chế nội lực của nàng!

-Buông tay!

Vốn là ý đồ tập trung nội lực ở trên hai tay, nhưng hiện tại lại không thể tập trung lại được! Thân thể mềm mại linh lung thành thục hấp dẫn tại trong ngực của hắn giãy dụa, trên người nàng hai bầu vú mẫn cảm không ngừng ma sát trên ngực Tống Thanh Thư! Vừa kinh hoàng, vừa xấu hổ Song Nhi đang muốn phát tác cơn giận dữ, thì nghe Tống Thanh Thư đang lẩm bẩm:

-Ôn cô nương, vừa rồi điệu hát dân gian thật là dễ nghe, không cần đi, hãy đến đây uống rượu với ta.

"Thì ra hắn coi ta thành cô nương tiếp rượu trong thanh lâu. ."

Song Nhi đăm chiêu, trong lúc thất thần, đột nhiên mặt đỏ bừng, thì đôi tay đối phương bắt đầu ở trên người nàng sơ soạng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
01 Tháng tám, 2022 04:08
bộ này full r hóng gì 2k5 chương
Nguyễn Tiến Nguyên
25 Tháng sáu, 2022 09:39
Hóng quáaa
Haibanam12
11 Tháng chín, 2021 07:16
cầu chương
Haibanam12
14 Tháng tám, 2021 12:32
full lâu quá hazz tui muốn đọc đoạn na9 thành hoàng đế quá
Thanh Hoài
01 Tháng tám, 2021 02:22
mỗi lần quay lại đọc rồi bỏ. lần này chốt câu cuối cùng, sau này không quay lại nữa. Nữ nhân trong truyện nhiều nam nhân chọc ***.
Hieu Le
19 Tháng bảy, 2021 19:27
chưa full nhỉ
phuong2311
04 Tháng bảy, 2021 20:46
người tay ra tay giết mình , còn mian thì nói tha người ta đi , tới lúc xén chết mới đánh lại , thể loại cẩu huyết gí
phuong2311
04 Tháng bảy, 2021 02:38
tứ đại ác nhân yếu kê , nhưng dù vô địch thiên hạ cũng đéo giết được. vì kẻ ác , ai cũng muốn nó hối cải , còn kẻ tội nghiệp , ai cũng muốn cười cho hả hê , thói đời là vậy , lám ác được phật thương , chứ hiền lành thì bỏ mặt
phuong2311
02 Tháng bảy, 2021 21:31
tao nói thật , nếu đúng cốt truyện , thì Khang Hi diệt xong Bảo Thân Vương , thì một đội 3000 ngàn cung thủ diệt luôn Tống Thanh Thư mới đúng logic . Nhưng tác giả cho mian lộ quá nhiều sơ hở , nhưng thiếu bố cục , chương gần 300 , truyện lê cao trào , Khamg Hi có lòng diệt mian , nhưng mian chỉ toàn gái , đòi phản nhưng đéo có lực . nếu là Khang Hi thì diệt luôn cho lành , mian với Khang Hi thật ra nó chỉ làm hư chuyện , chứ có làm tốt được đâu . nhưng khi chuyện đi vào kết thúc , thì lại bẻ lái Khang Hi thành ngu ngốc , cho mian thời gian bố cục . một thằng học làm chó , thì sao làm chủ được , nên mất logic
phuong2311
02 Tháng bảy, 2021 21:22
nhưng nó là nv 9 , nên dù có trời sập , nó vẫn sống
phuong2311
01 Tháng bảy, 2021 22:57
Tống Thanh Thư này yếu kém , đã được Khang Hi ra hiệu tiền trảm hậu tấu , mà cứ có gái là nó tha hết , vậy cư dây dưa mãi không giết được ai , toàn là những thằng hại nó , nó biết , nó thấy , nhưng vì gái tha hết
Lưu Trí Hải
10 Tháng năm, 2021 22:13
Tại sao lại phải hại chết Kiến Ninh chứ
Thanh Hoài
01 Tháng năm, 2021 23:27
truyện gì mà chap nào cũng là NTR :D
Thanh Hoài
01 Tháng năm, 2021 13:37
thì ra pharmacist đạo hữu cũng là người trong đồng đạo, một dịch giả hảo tâm cứu vớt nội dung bộ truyện. :))
Thanh Hoài
30 Tháng tư, 2021 15:24
truyện hấp dẫn. Họ Tống này chắc là xuyên việt yếu nhất rồi, không hệ thống, làm việc thiếu cầu toàn, lại còn háo sắc, cao ngạo, khó thành đại sự.
Chưa Đặt Tên
22 Tháng một, 2021 21:13
dịch đỉnh thật , tiếp đi bạn , các đồng râm đang chờ :x
Hieu Le
31 Tháng mười, 2020 18:17
up tiếp đi bác ơi, cầu chương aaaaa
ikaika
26 Tháng tám, 2020 18:33
Giới thiệu thấy ngon rồi
Hieu Le
17 Tháng tám, 2020 12:08
tiếp đi đạo hữu
Hieu Le
17 Tháng tám, 2020 07:13
tiếp đi bác ơi
Phong Tuấn
14 Tháng tám, 2020 14:35
tiếp đêêê
Định Tường
13 Tháng tám, 2020 23:45
truyện hay ***lllllll
BÌNH LUẬN FACEBOOK