Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Lâm khóe miệng cười lạnh, nhoáng lên một cái, tay phải chỉ tới phía trước, lập tức thân thể người trung niên kia bỗng nhiên dừng lại một chút. Trong khoảnh khắc Vương Lâm cả người trực tiếp lao tới, giẫm đạp lên thiên linh cái của người này, dường như đang giẫm lên tinh không vậy.

Phịch một tiếng, thân thể người nam nhân trung niên này hóa thành huyết nhục tan vỡ, nguyên thần bay ra mang theo vẻ hoảng sợ đang muốn chạy trốn. Nhưng chung quanh lập tức tràn ngập sương đen, bị Tôn Hồn Phiên trong túi trữ vật của Vương Lâm xuất hiện quấn lấy.

Hết thảy những việc này hầu như chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, gần như đảo mắt một cái Vương Lâm đã giết chết bốn người !

Mùi máu tràn ngập ra bốn phía, lúc này những tu sĩ ở ba phía khác cũng nhanh chóng tới gần, thẳng tới Vương Lâm. Một tiếng thét gào, từ trong tinh không kịch liệt truyền ra ngoài, cùng lúc đó, đủ loại pháp bảo cùng thần thông thuật, ở trong tay những tu sĩ này biến ảo hiện ra, toàn bộ đều thẳng tới Vương Lâm.

Trong đó công kích mạnh mẽ nhất, sắc bén nhất tới từ ba người. Ba người này đều là lão nhân, tu vi cũng không kém gì Vương Lâm, thậm chí có một người còn hơn Vương Lâm một chút, đạt tới cảnh giới Dương Thực đỉnh.

Mặc dù Vương Lâm có cường thịnh thế nào, nhưng dưới công kích của hơn hai mươi tu sĩ liên thủ lại, nếu oanh tạc lên người hắn, cho dù không chết cũng trọng thương. Nhưng lúc này, Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, trong mắt không ngừng lóe lên sát khí.

Thân thể hắn rướn tới phía trước một bước, lúc phi hành, Vương Lâm không phải là không có chuẩn bị, hắn từ đầu tới cuối, thủy chung đều dung hợp nửa thân hình với thiên địa, dưới loại trạng thái này, cũng có thể khiến cho súc địa thành thốn, tốc độ nhanh hơn.

Dưới một bước, bóng dáng của Vương Lâm quỷ dị tiêu tan, những thần thông cùng pháp bảo công kích tới, gào thét trong không trung, cũng lập tức mất đi mục tiêu, dừng ở trên hư không. Thân mình Vương Lâm đột nhiên xuất hiện lại phía sau một Dương Thực tu sĩ.

Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện , Vương Lâm không do dự một chút , Trảm La quyết trực tiếp mà thi triển ra. Ầm ầm một tiếng , vị Dương Thực tu sĩ kia mới phản ứng lại , thân mình cũng lập tức run lên , nhưng người này dù sao cũng là Dương Thực tu sĩ. Dưới đánh lén của Vương Lâm , nguyên lực của hắn vận chuyển , cố chịu đau nhức , vừa muốn cứng rắn kháng lại. Vương Lâm song chỉ thành kiếm , bỗng nhiên , ấn một chút , đâm vào hậu tâm của hắn.

Ầm , tu sĩ này thân thể sụp đổ , nguyên thần vừa mới bay ra ngoài , liền bị Tôn Hồn Phiên cuốn lấy , cùng lúc đó bóng dáng Vương Lâm bước về sau một bước , thân thể lại biến mất.

Hết thảy quá trình này quá nhanh , chờ khi tu sĩ bốn phía phản ứng lại , Vương Lâm dĩ nhiên đã vô ảnh.

Vương Lâm thấy được thần thông thuật nắm giữu dung nhập thiên địa của tu đạo bước thứ ba , liền ở trong chiến đấu có thể bất bại.

Thanh Thủy tiên quân lúc trước, cũng là như thế, có thể chu toàn ở trong mấy trăm tu sĩ, cũng không thương tổn phân nào tới bản thân mình. Lúc này, Vương Lâm cũng học được điểm này !

Loại phương thức giết chóc kỳ dị này khiến cho tu sĩ bốn phía tâm thần kịch chấn. Lão nhân tu vi Dương Thực đỉnh kia, lúc này sắc mặt cực kỳ âm trầm, hắn có thể cảm giác được, tu vi đối phương và mình sàn sàn như nhau, thậm chí mơ hồ mình còn mạnh hơn một chút.

Nhưng, đối phương có thần thông quỷ dị, cũng khiến cho hắn cực kỳ kinh hãi.

-Tuyệt đối không phải là thuấn di, càng không phải là Đại Na Di thuật !

Lão nhân sắc mặt âm trầm, lập tức vỗ túi trữ vật, lập tức một chiếc chuông màu bạc hiện ra trong tay.

Hắn không nghĩ ngợi nhanh chóng lay nhẹ một cái, lập tức tiếng động vang vọng, hóa thành những tảng sóng gợn lớn, quấy nhiễu sức mạnh của thiên địa trong bốn phía.

“Còn có hai mươi hai người !” Vương Lâm thân mình nhoáng lên một cái, xuất hiện phía sau một tu sĩ Vấn Đỉnh đại viên mãn. Đồng tử trong mắt hắn hơi co rụt lại một chút ở phía sau đối phương, nâng tay lên, trảm la quyết lóe ra, không có kiếm quang gì, nhưng thân mình tu sĩ Vấn Đỉnh này lập tức bị phân thành hai, lần lượt tan vỡ.

Về phần nguyên thần người này, Vương Lâm không để vào trong mắt, nhưng Tôn Hồn Phiên vẫn thu hồi vào trong. Cùng lúc đó, hắn âm trầm nhìn lão nhân đang lay động chiếc chuông một cái, pháp bảo của người này có chút thần kỳ, không ngờ có thể chấn động sức mạnh của thiên địa. Mặc dù đối với Vương Lâm cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu thời gian dài như vậy, sợ là có chút đình trệ.

Hừ lạnh một cái, phía sau Vương Lâm chợt lóe ra một hư ảnh, Tháp Sơn một bước đi ra, căn bản không thèm để ý tới tu sĩ chung quanh, thẳng tới lão nhân Dương Thực đỉnh bay tới.

Tháp Sơn bay ra nhanh vô cùng, tay phải nắm lại tung ra một kích, âm bạo vang vọng ầm ầm, dừng lại một chỗ với lão nhân Dương Thực đỉnh.

Hai người giao chiến cực kỳ kịch liệt, ầm ầm tiếng động vang vọng, lão nhân kia cũng không cản lại mà lui ra phía sau, các loại thần thông pháp thuật theo hai tay thi triển ra ngoài, nhưng sắc mặt của hắn âm trầm như nước.

Thần thông gì, pháp bảo gì, dừng ở trên người Tháp Sơn đều không làm cho hắn có nửa điểm động dung. Hắn giống như một người không biết thống khổ, phảng phất thân hình như sắt thép vậy, không ngừng lao tới công kích !

Trong khoảnh khắc Tháp Sơn lao ra, Vương Lâm một bước tiến tới, lúc này hắn vẫn chưa dung nhập vào thiên địa, mà là há mồm ra phun một cái, lập tức Phong Tiên Ấn từ trong miệng bay ra, hóa thành hơn mười trượng, theo không trung mà hung hăng đập xuống.

Những tiếng hô khóc vang vọng bốn phía ngay sau khi Phong Tiên Ấn đập xuống. Hai tu sĩ bị ấn hạ, sắc mặt đại biến, đang muốn bỏ chạy, nhưng Vương Lâm đã nhẹ nhàng thở ra: “Phong !” sau đó kim phù từ trong Phong Tiến Ấn hiện ra, với tốc độ khó lường, nháy mắt đã phong ấn lại hai tu sĩ đang muốn chạy trốn kia.

Cùng lúc đó, đại ấn hạ xuống, ầm ầm một tiếng, hai tui sĩ chỉ còn lại một mảnh huyết nhục mơ hồ. Nguyên thần của bọn họ cũng bị phá nát một phần lớn, nhưng không có tiêu tan, mà bị kim phù tràn ngập quanh Phong Tiên Ấn, thu vào bên trong.

Phong Tiên Ấn hơn mười vạn kim phù, trong đó có hai cái phát ra kim quang chói mắt hơn, hai phù văn này, giống như sống động vậy, sự khác biệt của hai kim phù này cực kỳ rõ ràng.

Vương Lâm nhẹ a lên một tiếng, hắn không nghĩ được, Phong Tiên Ấn này không ngời lại có chỗ kỳ dị như thế này. Nhưng lúc này, hiển nhiên không phải là lúc nghĩ nhiều, Vương Lâm sát khí chợt lóe trong mắt, trong tiếng cười lạnh, thân mình hắn nhoáng lên một chút, lại biến mất không thấy đâu dưới tấn công của các tu sĩ bốn phía.

Hắn âm trầm cười lạnh, tiếng cười dừng trong mắt những tu sĩ bốn phía, phảng phất nhưng có hàn khí tràn ngập trái tim mình vậy.

Ngoại trừ Tháp Sơn đang giao chiến với lão nhân kia ra, những tu sĩ còn lại nơi đây, còn có bảy người là Vấn Đỉnh đại viên mãn, bảy người này lúc này hiển nhiên đã run như cầy sấy. Uy danh của Hứa Mộc trong lòng bọn họ hiển hách vô cùng.

Nhớ lại một cảnh có liên quan tới Hứa Mộc mà bọn họ được nghe đồn, dưới hoảng sợ, bảy người này không chút do dự liền lui lại sau. Dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, trong lòng cực kỳ hối hận, không nên nghe theo mệnh lệnh của Diêu gia, tới ngăn chặn người kia !

-Chạy không thoát đâu.

Vương Lâm thần niệm quanh quẩn trong hư không, cùng lúc đó, trong phạm vi trăm trượng, sức mạnh của thiên địa lấy một loại tốc độ đáng sợ, điên cuồng vặn vẹo xuất hiện.

Bảy người kia đang thuấn di, cũng lập tức bị bức hiện ra trong hư không, ở bên cạnh bọn họ bóng dáng Vương Lâm nhoáng cái hiện lên bên cạnh. Bóng dáng hắn lúc này phảng phất như một đạo cầu vồng, chợt lóe lên, liền hiện ra bên cạnh bảy người này.

Mang theo từng tảng lớn sương máu, trong lúc bóng dáng Vương Lâm xuất hiện, trong mắt bảy người này chỉ kịp đọng lại sự hoảng sợ, ầm ầm một tiếng, tan vỡ mà chết.

Xa xa, bóng dáng Vương Lâm nhoáng lên một chút, hắn liếm liếm môi, trong mắt sát khí lộ ra hồng quang nồng đậm, thoạt nhìn như một ma tiên khát máu, nhìn chằm chằm vào những tu sĩ cách đó không xa, hạ giọng nói:

-Còn có mười ba người !

Mười mấy tu sĩ kia, trong lúc này sắc mặt tất cả đều tái nhợt, lộ ra vẻ âm trầm nhìn thẳng vào Vương Lâm phía trước. Trong giờ phút này, trong mắt bọn họ Vương Lâm phảng phất như một con sói tham ăn.

Đại danh Hứa Mộc, hiện lên trong lòng bọn họ, trong đó một Âm Hư tu sĩ, sau khi cắn răng hai tay bầm niệm thần chú. Nguyên lực lập tức vận chuyển, hình thành một đạo bạch quang hiện ra ngoài cơ thể, dưới hào quang chợt lóe, hóa thành một thanh cự kiếm. Hắn lại phun ra một ngụm tinh khí nguyên thần, lập tức trên đại kiếm hiện ra những khí tức cực kỳ linh hoạt sắc bén, phảng phất như có thể đâm phá hết thảy hư vô.

Phần đông tu sĩ bên người hắn, nhất là người cuối cùng trong ba Dương Thực tu sĩ kia, vỗ túi trữ vật, lập tức vô số châm màu đen xuất hiện bên ngoài thân thể. Sau khi chỉ tới thẳng tới Vương Lâm mà bay đến.

Phía sau hắn, các tu sĩ còn lại tự nhiên đều thi triển thần thông, không cần phải nghĩ ngợi liền phóng ra.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, gần như trong khoảnh khắc đã tới gần Vương Lâm. Vương Lâm trong mắt sát khí chợt lóe, thân mình lui về phía sau, cả người liền biến mất vô ảnh.

Trong khoảnh khắc hắn biến mất Dương Thực tu sĩ lập tức cũng mở ra bàn tay, trong miệng quát to:

-Thuấn Di, quấy nhiễu sức mạnh của thiên địa chung quanh.

Lời hắn vừa nói ra, tất cả tu sĩ ở sau đều thuấn di. Những tu sĩ này dưới sự nhất tề thuấn di, bóng dáng liền lập tức như ẩn như hiện, minh ám bất định. Cùng lúc đó sóng gợn nồng đậm không ngừng quanh quẩn trong vòng trăm trượng, dưới sự ngưng tụ, lập tức làm cho sức mạnh của thiên địa trong phạm vi này bị vặn vẹo.

-Rất thông minh, nhưng cũng không đủ!

Vương Lâm hiện ra, sóng gợn này dường như không chút ảnh hưởng với hắn. Trong khoảnh khắc thân thể Vương Lâm xuất hiện, tay phải hắn không chút do dự đặt tại người phía trước. Người đó không quay đầu lại mà quyết đoán buông tha cho thân thể, nguyên thần xông ra bên ngoài.

Thân thể tu sĩ này ầm một tiếng hóa thành một mảnh sương máu, nguyên thần, bởi vì đã bay đi trước nên chợt lóe một cái chạy ra xa hơn trăm trượng, cũng không quay đầu lại, bay nhanh không ngừng.

-Hứa Mộc đạo hữu, từ này về sau tất cả gia tộc Linh Minh tinh của ta, tuyệt không tham dự và việc của ngươi và Diêu gia, tha ta một lần!

Nguyên thần kia trong khi bỏ chạy, gấp giọng nói.

Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, không có truy kích, lúc này tu sĩ Dương Thực vừa phóng ra châm đen bốn phía, quát khẽ một tiếng, châm đen chung quanh thân thể phát ra ô quang, trong nháy mắt hướng tới Vương Lâm, phảng phất như màn mưa tên vậy.

Vương Lâm cười lạnh, nâng tay phải lên, lập tức Tử Mẫu Đạo Khô biến ảo mà ra, sát khí chợt lóe, những khí tức màu xám nồng đậm của châm đen này, trong phút chốc hóa đá hết.

Cùng lúc đó, trong sát khí, tính cả tu sĩ Dương Thực ở bên trong, có ba người, dưới chân chợt lóe ra quầng trắng mờ ảo. Thân mình Vương Lâm bước ra nhanh chóng, song chỉ như tia chớp, phân biệt điểm lên mi tâm của ba người này, lập tức vô số đá vụn vỡ xuống, ba người thân chết.

-Còn có chín!

Thanh âm Vương Lâm lộ ra ầm trầm vô cùng vô tận, những tu sĩ khác ánh mắt ngày càng trở lên kinh hãi nồng đậm, bước một bước lại biến mất.

Lúc này, ngoại trừ Tháp Sơn đang đấu với lão nhân ở xa xa kia, những tu sĩ còn lại cũng không chút do dự, buông tha ngăn chặn! hứa hẹn của Diêu gia có nhiều chỗ tốt, nhưng so với tính mạng thì cái gì quan trọng hơn ai cũng rõ. Hơn nữa hiển nhiên Hứa Mộc trước mắt này không phải người bọn họ có thể chống cự được.

Chỉ bằng một thần thông quỷ dị, mặc dù bọn họ có nhiều người hơn nữa, cũng không thể nào không bại được!

Muốn giết người này, trừ phi tu vi cực mạnh ra, nếu không, khó!

Tám người còn lại không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng lui về phía sau, phân thành tám hướng nhanh chóng chạy trốn đi.

Vương Lâm trong mắt sát khí không những không giảm, ngược lại càng đậm hơn, tám người bỏ chạy khí thế vô cùng. Thân thể hắn bước về trước một bước, dưới một bước này, sức mạnh thiên địa bốn phía nổi lên, khiến cho trong thời gian ngắn không thể thi triển ra được Thuấn Di, chặt đứt con đường chạy thoát của tám người này. Phong Tiên Ấn cũng lập tức được hắn tâm thần của hắn không chế, xoay tròn bay tới một người.

Về phần Tử Mẫu Đạo Khô cũng nhằm tới một người.

Cùng lúc đó Vương Lâm vỗ nhẹ túi trữ vật, kiếm tiên lập tức bay ra. Hứa Lập Quốc biến ảo mà thành, không cần Vương Lâm phân phó, hắn hú lên một tiếng quái dị, cả người nấp theo trong kiếm tiên, thẳng tới phía trước đuổi theo.

Hứa Lập Quốc này trong lòng có chút sợ hãi, hắn tuy nói kế thừa được kiếm ý từ viễn cổ, nhưng vẫn chưa cùng Âm Hư tu sĩ đánh qua lần nào, lúc này cũng kiên trì lao ra, trong lòng hò hét: “Mẹ nó liều mạng, liều mạng…”

Ba pháp bảo phân biệt truy kích ba người, Vương Lâm thân thể bước tới phía trước một bước cả thân người lại biến mất tại chỗ.

Gần như nháy mắt, Vương Lâm xuất hiện bên cạnh một tu sĩ bỏ chạy. Tu sĩ kia vẻ mặt kinh hãi, đang muốn nói chuyện, nhưng song chỉ Vương Lâm đã chỉ ra, với thực lực Dương Thực của mình, Vương Lâm đặt tay lên mi tâm của người này.

Thu ngón tay, Vương Lâm thân mình lại biến mất, sau một lát Phong Tiên Ấn cùng Tử Mẫu Đạo Khô bay trở lại, duy chỉ có Hứa Lập Quốc lúc này gần như người điên, vừa không ngừng mắng, vừa không ngừng khống chế kiếm tiên tấn công.

Âm Hư tu sĩ bị Hứa Lập Quốc đuổi theo, sắc mặt cực kỳ âm trầm, hắn không muốn giằng co với kiếm linh này. Mắt thấy đồng bọn bỏ chạy ra bốn phía đều từng người đã tử vong, trong lòng hắn hoảng sợ, hoảng sợ dĩ nhiên đã đạt tới cực điểm rồi.

Nhất là lúc kiếm linh kia tấn công lại mắng chủi, khiến cho hắn phiền não vô cùng. Nguyên lực vừa chuyển, lập tức hình thành một mảnh nguyên lực, ầm một chút bức kiếm tiên cùng Hứa Lập Quốc rời ra. Hắn không muốn ham chiến, lúc này bay ra ngoài trăm trượng rồi xoay người thuấn di.

Chỉ là trong khoảnh khắc chuẩn bị thuấn di, đồng tử trong mắt chợt co rút lại, song chỉ tay phải Vương Lâm dĩ nhiên đã điểm tại mi tâm hắn.

Ầm một tiếng, người này tan vỡ, nguyên thần bị bắt.

Vương Lâm thần sắc lạnh lùng, liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, lạnh như băng nói:

-Ta không cần kẻ yếu!

Hứa Lập Quốc trong lòng phát lạnh, vội vàng vỗ ngực nịnh hót nói:

-Chủ nhân yên tâm, ta…

Không đợi Hứa Lập Quốc nói xong, Vương Lâm dĩ nhiên bước tới một bước thẳng tới nơi Tháp Sơn đang giao chiến.

-Chỉ còn một người!

Thanh âm sát khí mang theo gió lạnh xuất hiện làm cho lão nhân đang giao chiến với Tháp Sơn kia trong lòng run lên.

Đúng lúc này, xa xa phía chân trời, một đạo kiếm quang mấy trượng, mang theo khí thế dường như muốn xé rách tinh không ầm ầm mà tới.

Lão nhân Dương Thực đang giao chiến với Tháp Sơn lúc này trong lòng buông lỏng, thầm nhủ: “Người của Diêu gia, rốt cuộc cũng tới, lão phu coi như cũng hoàn thành việc ngăn chặn.”

Bên trong kiếm quang kia, có một người, người này chính là thanh niên biến ảo mà thành sau khi văn sĩ trung niên của Huyền Trần Tinh bóp nát ngọc giản! Trong lúc này mắt hắn lộ ra sát khí, ẩn tàng một chút hưng phấn.

-Hứa Mộc!!! không nghĩ tới Diêu Trường Không ta có thể gặp mặt, thật là công lớn!

Vương Lâm ánh mắt ngưng trọng, hắn từ lúc giết những tu sĩ ngăn chặn mình thì dĩ nhiên đã biết được, trong đám tu sĩ này không có người của Diêu gia. Bọn họ chẳng qua là bị trọng thưởng của Diêu gia hấp dẫn mà thôi.

Những người này có giết nhiều nữa, Diêu gia cũng sẽ không đau lòng!

Nếu thật sự làm cho Diêu gia phải thống khổ, tất nhiên cần phải giết tộc nhân Diêu gia!

“Nếu Diêu gia muốn giết ta, ta đây liền giết sạch tộc nhân của Diêu gia đi!” Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, sát khí bạo tăng. Người Diêu gia đang từ xa xa nhanh chóng tiến tới, tu vi dĩ nhiên đã đột phá Dương Thực cảnh giới, đạt tới Khuy Niết.

Khuy Niết sơ kỳ! Vương Lâm trong mắt hiện lên chiến hỏa, từ khi tu vi của hắn đạt tới Dương Thực, chưa bao giờ chân chính chiến một trận với Khuy Niết kỳ. Lúc này, trong khi sát khí tràn ngập, trong lòng cũng hiện lên một chiến ý vô tận.

Khoảnh khắc kiếm quang mấy trượng rít gào mà tới, Vương Lâm thân mình nhanh chóng tới trước, hắn phải giải quyết Dương Thực tu sĩ kia trước khi người này tới. Nếu không hai người liên thủ, Vương Lâm sẽ bị động!

Lão nhân Dương Thực tu vi kia lúc này đang buông lỏng tâm thần, cũng không chút do dự lùi về phía sau, không muốn giằng co với Tháp Sơn nữa. Nhiệm vụ của hắn lúc này dĩ nhiên đã hoàn thành, kế tiếp cần phối hợp với tộc nhân Diêu gia ra tay, liền đạt được trọng thưởng.

Hắn vừa với lui ra phía sau, Tháp Sơn dưới sự khống chế của Vương Lâm, không cần nghĩ ngợi, giậm chân tại chỗ đuổi theo, hai tay nắm lại toàn thân chợt lóe kim quang phát ra vạn trượng kinh người không ngừng oanh kích mà tới.

Nhưng trong tiếng ầm ầm vang vọng không ngừng trong tinh không, lão nhân tu vi Dương Thực không cản mà lùi lại phía sau, hai tay bấm niệm thần chú, thần thông thuật liên tiếp thi triển ra.

Vương Lâm ánh mắt lộ ra hồng quang, thân mình giống như một tia chớp, thẳng tới thanh niên Diêu gia ở phía trước mà tấn công. Tốc độ của hắn cực nhanh, phảng phất như một đạo sao băng, chợt lóe một cái lao ra rất xa.

Diêu Trường Không nhanh chóng từ xa bay tới, khóe miệng lộ ra nụ cười âm trầm, thậm chí còn mang theo một tia khinh miệt, tốc độ nhanh hơn.

Lão nhân tu vi Dương Thực kia thấy một màn như vậy, trong lòng thoáng an tâm một chút, nhưng vẫn rất cẩn thận. Đối với bóng dáng xuất quỷ nhập thần của Vương Lâm, trong đáy lòng hắn sinh ra hàn ý.

“Lúc này người của Diêu gia tiến tới, Hứa Mộc này sợ rằng không có phân thân để ý tới ta.” Lão nhân và Tháp Sơn trong tư đấu, lui ra phía sau, ánh mắt lóe ra, nhìn về bóng dáng của Vương Lâm và Diêu Trường Không.

Khoảng cách với Vương Lâm càng xa, trong lòng hắn càng lơi lỏng, nhưng lúc này bỗng nhiên kim quang trên người Tháp Sơn bỗng nhiên phát sáng gấp mấy chục lần, điên cuồng phát ra, kim quang này quá mạnh mẽ, nếu như phàm nhân nhìn thấy lập tức sẽ bị mù.

Mặc dù là tu sĩ, cũng sẽ cảm thấy đau trong mắt, lão nhân tu vi tuy đạt tới Dương Thực, nhưng khoảng cách hắn tới Tháp Sơn thật sự quá gần. Khoảng cách gần như thế, trong khoảnh khắc toàn thân Tháp Sơn bùng lên kim quan lão nhân hai mắt không khỏi co rút lại, trước mắt lại tràn đầy kim quang, không thể nhìn thấy rõ xa xa.

Thần thức hắn đang muốn tản ra, nhưng Tháp Sơn công kích cực kỳ điên cuồng, bức lão nhân không thể không toàn lực ứng chiến.

Ngay khi hai mắt của lão nhân bị kim quang làm chói, Vương Lâm nhìn bóng dáng Diêu Trường Không phía trước bỗng nhiên bước tới một bước, dưới chân sóng gợn quanh quẩn, bóng dáng hắn biến mất.

Khoảnh khắc bóng dáng này biến mất, lão nhân tu vi Dương Thực kia mặc dù không nhìn thấy nhưng tâm thần không khỏi run lên một chút, mí mặt mạnh mẽ nhảy dựng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2020 22:40
rối não quá, đọc cả chục lần tiên nghịch rồi mà mỗi lần như 1 luận hồi của nvc
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:08
Bộ này gần 10 năm rồi.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:05
Mình chưa tùng đọc PNTT nhưng TN đọc lại mấy lần. Cầu Ma thì buồn quá.
gio_mua_dong
17 Tháng năm, 2020 03:00
Có thêm người đọc
Thanh Sơn
11 Tháng năm, 2020 20:37
xuống dòng kiểu đéo j nghe ức chế *** ra
Thành Duy
10 Tháng năm, 2020 06:56
Cảm ơn đạo hữu đã thông não :))
Tieuli
07 Tháng ba, 2020 14:53
.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
5. Tiên Cương Đại Lục là Mộng của Vương Lâm bản thể, luân hồi trong đó cũng là pháp tắc của Mộng Đạo. Sinh Linh trong đó cũng chỉ là hư ảo, việc xen vào và thay đổi "quá khứ" cũng chỉ như điều chỉnh thông tin trong Mộng chứ không gây ra đứt gãy nhân quả ngoài thực tế ( vì tồn tại thực sự chỉ có 4 kẻ, thêm Lục Mặc sau này nữa là 5). Việc thay đổi mọi chuyện trong "quá khứ" ko phải do phân thân Lục Mặc của Vương Lâm trong mộng làm mà do phân thân Lục Mặc trong thực tại đã Mộng chung với Vương Lâm bản thể và can thiệp vào đó.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:51
3. Vương Lâm trong vô số lần luân hồi thất bại thì đến kiếp này ( kiếp diễn tả trong truyện) nó nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu cảnh tượng của Thái Cổ Trần Cảnh ( trận nhãn La Bàn Định Giới, nơi nó thất bại vô số lần), hình ảnh cho thấy nó ôm Lý Mộng Uyển điên cuồng gào thét. Vì đã tán đi chân ngã, ko còn nhớ kí ức bản thể và các lần luân hồi trước đó. Nó lo sợ ảo ảnh kia sẽ thành sự thật nên giải phóng cho phân thân Lục Mặc ( cho tự chủ tư duy, tách hẳn khỏi bản thể), dùng Lưu Nguyệt Thuật lên trên phân thân Lục Mặc khiến nó đại thành rồi lại dùng Lưu Nguyệt Thuật đưa nó trở về "quá khứ"  ( # A. Chú ý, đây chỉ là tư duy và chuyện xảy ra của thằng Vương Lâm luân hồi trong Mộng Đạo vốn ko biết gì, không phải là chuyện xảy ra với thằng Vương Lâm bản thể đang ngồi Mộng Đạo) 4. Đến đây phải nói rõ chuyện xảy ra ở thực tế ( Nghịch Trần Giới) và chuyện xảy ra trong Mộng Đạo ( bên trong nội giới của La Bàn Định Giới, tức Tiên Cương Đại Lục). Có 4 kẻ thực sự tồn tại là Vương Lâm chân thân ( cao thủ Đạp Thiên Cảnh), Lý Mộng Uyển, đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám), Khí Linh của La Bàn Định Giới. Lúc Vương Lâm trong Mộng quyết định tách phân thân Lục Mặc ra thì ngoài thực tế Lục Mặc cũng tách khỏi Vương Lâm bản thể. Vì tách khỏi bản thể, có tư duy riêng nên nó thoát khỏi Mộng. Trở thành kẻ thứ 5 tồn tại ở đây. ( Thế nên cuối truyện đạo thần niệm của người tạo ra La Bàn Định Giới ( Thiên Vận Tử áo xám) mới bảo ván cờ đang chơi dở là hắn chơi với Lục Mặc. Còn Vương Lâm nói với Thiên Vận Tử rằng Lục Mặc tìm cách tiến vào trong nội giới nhưng mỗi lần đều nhanh chóng tan biến). Thằng Lục Mặc mang theo kí ức của Vương Lâm ( kí ức của vô số lần luân hồi trong Tiên Cương Đại Lục) cùng với kí ức Vương Lâm chân thân khi đã thoát khỏi Mộng Đạo nên biết được trong những mảnh vỡ của Khí Linh mà Vương Lâm đang tìm kiếm thì còn sót 1 mảnh, mảnh đó là Thiên Vận Tử ( vẫn còn lẩn trốn trong trận nhãn - Thái Cổ Trần Cảnh), đó là lý do tại sao qua vô tận luân hồi trong nội giới ( Tiên Cương Đại Lục) mà Vương Lâm vẫn không thể gom đủ Khí Linh. Lục Mặc bản thể đánh lừa Thiên Vận Tử tưởng rằng nó là người canh giữ La Bàn Định Giới, Vương Lâm ( lúc này là Lục Mặc) đánh cướp La bàn Định Giới và chìm vào Mộng Đạo. Đây là cơ hội đoạt xá tốt nhất của nó -> Thiên Vận Tử nhảy vào nội giới và tác quái trong đó, dẫn dụ, giúp Vương Lâm nhanh chóng đạt đủ cảnh giới để mò đến trận nhãn ( Thái Cổ Trần Cảnh), nơi nó mạnh nhất & có thể cắn nuốt dung hợp Vương Lâm. ( Thế nên trong mấy chương cuối, khi Vương Lâm mò vào Thái Cổ Thần Cảnh và nghe Thiên Vận Tử chém gió mới bảo rằng đó chẳng qua là Mộng Đạo của Lục Mặc, còn Mộng Đạo của Vương Lâm bản thể xảy ra trước đó lâu rồi). Lục Mặc bản thể khi thực hiện 1 Mộng Đạo của chính nó ( Mộng này xen vào Mộng của Vương Lâm bản thể) nhưng thời điểm của giấc mộng thì ở quá khứ ( so với kiếp hiện tại của Vương Lâm trong Mộng) - điều này phù hợp với ( # A. Vương Lâm trong Mộng Đạo đã đưa phân thân Lục Mặc về "quá khứ".). Lục Mặc trong Mộng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để giúp đỡ Vương Lâm trong Mộng ( ở kiếp hiện tại) có đủ đồ nghề và nhắc nhở. Đầu tiên là Thất Thải Giới ( nơi có đám xác sống Minh Chí Đạo Kinh, Cầu Thiên Đạo... chứa đựng tư duy và cảm ngộ của Vương Lâm bản thể) để cảnh tỉnh Vương Lâm nhớ lại chân ngã.  Kim La Bàn Định Giới ( chính là hạt Nghịch Thiên Châu) để bơm đồ cho Vương Lâm trong Mộng, đồng thời cũng có kèm cả lời nhắn nhủ "thiếu một", "thiếu một người"... Lời nhắn gửi cũng được rải khắp nơi để đảm bảo Vương Lâm có thể gặp như ở Vạn Cổ Không Môn, đầu lâu Cát Cùng ( lưu lại kí ức của bản thể về cách cứu Lý Mộng Uyển. Rằng có 1 thứ là La Bàn Định Giới, dùng khí linh...) Từ những thứ này mà Vương Lâm khác với các lần luân hồi trước đó, đã bắt ngay được sự tồn tại của Thiên Vận Tử.
youjun
10 Tháng hai, 2020 16:50
1. Vương Lâm là cao thủ Đạp Thiên Cảnh của Nghịch Trần Giới, vì cứu người yêu là Lý Mộng Uyển mà nó đi lăng quăng khắp nơi tìm pháp bảo hữu dụng. Cuối cùng nó tìm được Không Niết Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới ( chính là cái La Bàn Định Giới). 2. Bên trong Không Niết Bảo tự thành 1 giới. Khí Linh ở trận nhãn khống chế La Bàn Định Giới, Vương Lâm thì muốn khống chế được Khí Linh rồi từ nó rút ra "lực bổn nguyên 1 giới" để cứu Lý Mộng Uyển. Nhưng làm vậy thì Khí Linh cũng đi đời, vì thế nó nhân việc La Bàn Định Giới bị nứt 1 đường mà thoát khỏi trói buộc ( 1 cách tương đối). Khí Linh bị tổn thương từ trận nhãn trốn vào nội giới của La Bàn Định Giới nhưng bản thân nó cũng vì tổn thương mà vỡ thành nhiều mảnh. Vì trong khí linh khống chế La Bàn Định Giới nên trong nội giới của La Bàn Định Giới thì Khí Linh mới là kẻ khống chế mạnh nhất, Vương Lâm không rà soát được toàn bộ nội giới để lôi Khí Linh ra nên mới dùng Mộng Đạo để dẫn dắt và tạo ra 1 giấc mộng luân hồi xây trên nền của nội giới. Giới này chính là Tiên Cương Đại Lục cùng đám động phủ ( mà đầu truyện Vương Lâm sống). Trận nhãn của La Bàn Định Giới chính là Thái Cổ Trần Cảnh ( tên địa phương trên theo cách gọi của Tiên Cương Đại Lục). Trong giới này, Vương Lâm ( đã tán đi chân ngã) liên tục luân hồi để đi tìm các mảnh của Khí Linh, đám mảnh vỡ của Khí Linh này cũng đã luân hồi thành các sinh linh trong Tiên Cương Đại Lục, mỗi lần Vương Lâm tìm được thì số mệnh của đám này lại gắn liền với Vương Lâm trong lần luân hồi tiếp theo.  Ai đọc truyện chắc còn nhớ đến 1 đoạn ku Vương Lâm Mộng Đạo và nhìn thấy lúc khởi nguyên - khi Khí Linh tách ra làm mấy mảnh có màu khác nhau và qua vô tận luân hồi đầu thai thành các sinh linh khác nhau: Những mảnh mà Vương Lâm đã tìm được ( và trong lần luân hồi này gắn chặt với Vương Lâm) gồm Tư Đồ Nam ( phóng khoáng gì gì đó), Tham Lang ( phần may mắn đầu thai - lý giải vì sao nó có vận cứt chó), Tiên Đế Thanh Lâm.. Nhưng qua vô tận luân hồi mà ku Vương Lâm cũng ko tìm đủ Khí Linh nên mỗi khi nó trở lại trận nhãn của La Bàn Định Giới ( Thái Cổ Trần Cảnh) thực hiện việc cứu sống Lý Mộng Uyển là 1 lần thất bại, rồi phát điên. Sau đó lại tiếp tục luân hồi để tìm kiếm...
Nguyễn Khánh
05 Tháng hai, 2020 03:41
“Haha”
Sơn Ca
23 Tháng mười hai, 2019 17:52
sơ lược tiên nghịch - cố sự - hệ thống tu luyện - phân chia thế lực - album ảnh https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-tien-nghich
killua596
20 Tháng mười hai, 2019 22:54
Kênh nghe Tiên Nghịch Audio cho bạn nào cần: https://www.youtube.com/channel/UCqYa8RcVbSz6qJNBiKIZrOw/playlists
An Kim Vũ
03 Tháng mười hai, 2019 21:49
đọc chán :)
Sơn Ca
13 Tháng mười một, 2019 17:07
nhìn một chút xem vị tiên tử này đánh giá Tiên Nghịch ra sao? https://vidian.me/chi-tiet/tien-nghich-dep-khong-tien-nghich-giang-co-su-gi
Hieu Le
28 Tháng mười, 2019 21:08
bộ này mình đọc 3 lần rồi sẵn lòng có thêm lần thứ 4 5 6 7 8 nữa
Sơn Ca
24 Tháng mười, 2019 21:28
Tiêu điểm nhân vật: Vương Lâm - Tiên Nghịch https://vidian.me/chi-tiet/vuong-lam
Thanh Lâm
01 Tháng mười, 2019 22:27
Sao chương truyện xuống dòng kì cục đọc nhức não ghê luôn
Hieu Le
09 Tháng chín, 2019 01:49
bộ này là bộ đầu tiên đọc ko bỏ qua chương nào
Tri Nhan
27 Tháng tám, 2019 23:33
Pntt là gì vậy bác
Nguyễn Thuận
17 Tháng tám, 2019 23:52
chương 1106 đến 1109 bị lỗi rồi
Hieu Le
10 Tháng tám, 2019 18:49
đọc tới chương 500 thấy xàm rùi đó, thả phong ấn thần xa mà còn có sức xài thêm hoàn tuyền. trong khi nó từ lúc ở kết đan kỳ chuyên cắn nuốt đan dược vân lên tới anh biến eo bị di chứng, thằng này lên cấp nhờ cảm ngộ tu luyện éo bao nhiu.
Quang Anh Luong
22 Tháng sáu, 2019 22:45
Tn gần 2000 chương và đọc được 150 chương đã sủa :)) thú zị
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 16:31
uk đúng vậy mỗi truyện có cái hay riêng chưa đọc mak chúg nó cứ sủa
Hieu Le
15 Tháng ba, 2019 15:18
đọc đc 150 chương r phán rằng tn như lol ko bằng 1 góc của pntt thì t cũng chịu. t là 1 fan của pntt và cả tiên nghịch. đối vs t thì 2 bộ này là 2 bộ tiên hiệp cổ điển hay nhất và mỗi truyện lại có cái hay riêng còn truyện nào hay hơn thì tùy gu và cảm nhận của mỗi người. người ta so sánh đồng nghĩa với việc người ta đã đọc cả 2 truyện rồi còn m mới đọc đc 150 chương của tn rồi vào sủa như vô học thế thì hài lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK