Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ý niệm trong đầu lão vừa xuất hiện liền lập tức tiêu tán. Lão thầm

than đáng tiếc. Nếu không phải vì đi đến địa phương kia thì lão đã thu

hắn làm nhập môn đệ tử rồi. Hiện tại, tiểu tử này cuối cùng có thể giữ

được mạng hay không cũng còn khó nói!

Đúng lúc này thần sắc hắn thoáng động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về

phương xa. Ngay lập tức, Vương Lâm cũng cảm thấy một nguồn linh lực dao

động từ chân trời truyền đến.

Chỉ thấy một trung niên văn sỹ mặc một bộ bố sam, đầu đội khăn vuông

đang thản nhiên đi đến. Khuôn mặt người này trắng như ngọc, ánh mắt thi

thoảng lại lóe lên tinh quang. Thân hình hắn phất phơ trong gió, lơ lửng

từ không trung hạ xuống. Hắn vung tay lên, giọng điệu bình thản nói:

- Đoan Mộc Cực, Hành Thổ Chu của ta dùng tốt chứ? – Tu vi của hắn cũng

giống như Bát cực Ma quân, đều nhìn không thấu. Từ giọng điệu ngang hàng

của hắn khi nói chuyện với Bát cực Ma quân, hiển nhiên tu vi của hắn và

Ma quân cũng tương đương nhau.

Đoan Mộc Cực Bát Cực ma quân hừ nhẹ một tiếng, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái Hành Thổ Chu, vung tay ném ra.

- Dùng được cái rắm! Cái đồ bỏ đi này mà ngươi cho là bảo bối à? Nếu có cho lão phu cũng không thèm nhận.

Bạch y văn sỹ tiếp lấy, tay phải nhoáng lên Hành Thổ Chu đã biến mất vô

ảnh vô tung.Hai mắt hắn đảo qua, dừng ở trên người Vương Lâm, bình thản

nói:

- Sao lại có một tên Kết Đan kỳ tiểu bối ở chỗ này?

Ánh mắt Đoan Mộc Cực thay đổi, nói:

- Hắn có chỗ hữu dụng. Đi thôi. Địa phương kia cũng sắp mở ra rồi. - Nói

xong, hồ lô của lão lập tức bay ra, biến lớn! Hắn nhanh chóng đạp lên

trên hồ lô.

Vương Lâm liếc nhìn Bạch y văn sỹ một cái, dưới chân điểm nhẹ, cũng đưng

lên hồ lô. Hắn vẫn âm thầm cảnh giác. Từ lúc bạch y văn sỹ xuất hiện,

thần thức của y vẫn vây quanh người hắn. Đúng lúc đó, bên tai hắn vang

lên âm thanh của Đoan Mộc Cực:

- Tên này là Uông Thanh Việt, sứ giả Âm Dương Tông của tứ cấp tu chân

quốc. Tu vi của hắn rất đáng sợ, ngươi không nên chọc vào hắn.

Thần sắc của Vương Lâm như thường nhưng nội tâm lại càng thêm cảnh giác.

Ba người đẩy nhanh tốc độ, tiến vào Tu ma hải. Ánh mắt Vương Lâm lạnh

lẽo thoáng quan sát. Tên bạch y văn sỹ Uông Thanh Việt không sử dụng

pháp bảo gì nhưng tốc độ của hắn vẫn tương đương với hồ lô. Mê vụ trong

Tu ma hải thường dày đến hơn ba trượng, như bị một bàn tay vô hình đẩy

dạt sang hai bên.

Không lâu sau, ba người đã chìm xuống đáy của Tu ma hải. Một đường nhanh

chóng bay đi. Thoáng cái, Nam Đấu Thành đã xuất hiện trong tầm mắt. Ba

người vẫn chưa dừng lại, xuyên qua thiên không của Nam Đẩu Thành.

Dọc theo đường đi, những tu sỹ nhìn thấy ba người đều biến sắc, vội vàng

tản ra. Họ dường như cũng nhận ra lai lịch của hồ lô nên vội vàng cung

kính đứng tránh sang một bên, đợi hồ lô bay qua mới dám phi hành tiếp.

Vẻ mặt của Uông Thanh Việt rất bình thản, vừa phi hành vừa chậm rãi nói:

- Uy phong của Bát cực Ma quân quả là không nhỏ, ở phía ngoài của Tu Ma hải mà cũng có người nhận ra được ngươi.

Tốc độ của ba người cực nhanh nhưng thanh âm vẫn vang lên một cách rõ ràng. Lão nhân mặc thanh liếc mắt nói:

- Người biết lão phu có rất nhiều. Ngươi để ý đến chúng chẳng phải là thêm tốn sức hay sao?

Uông Thanh Việt đảo mắt sang Vương Lâm rồi nhìn Đoan Mộc Cực nói:

- Ngươi mang một tên Kết Đan kỳ đến địa phương đó chẳng phải là khiến hắn chịu chết sao?

- Ngươi không nên coi thường hắn. Hắn nắm giữ Tử chú thuật, khi đến cửa

thứ ba sẽ có tác dụng rất lớn. - Đoan Mộc Cực bình thản nói.

Uông Thanh Việt ngẩn ra, nhưng sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn Vương Lâm.

Khóe miệng hắn lộ nên một nụ cười cực kỳ cổ quái, nhưng rồi nhanh chóng

lắc đầu thở dài:

- Đáng tiếc! Nếu ngươi là Nguyên Anh kỳ tu sỹ, Uông mỗ cũng muốn lãnh giáo một phen.

Vương Lâm trầm mặc không nói gì, vẫn giữ im lặng.

Một ngàn năm trước, Đoan Mộc Cực đã đi đến đó tất nhiên là đã biết được ở

đó có thứ bảo bối gì. Nếu không sao hắn lại để bụng mãi thế.

- Chúng ta sẽ đến đâu đây? Ngươi chắc chắn thứ đồ vật kia thật sự ở nơi đó? - Uông Thanh Việt nhìn sang Đoan Mộc Cực, hỏi.

Đoan Mộc Cực trầm mặc một lát, chậm rãi nói:

- Chiếc hồ lô này của ta chính là lấy được từ địa phương đó. Uông Thanh

Việt! Ta chỉ có thể nói được như thế với ngươi thôi, đợi đến được nơi đó

ngươi tự nhiên sẽ biết! Chớ trách!

Uông Thanh Việt nhìn cái hồ lô mấy lần, nét mặt hắn vẫn hoàn toàn bình

thản. Từ đó về sau hắn cũng không nói thêm gì, chỉ theo sát Đoan Mộc

Cực. Ba người phi hành với tôc độ rất nhanh, liên tục trong một tháng.

Suốt một tháng, hầu như ba người chưa từng dừng lại. Dọc đường, Vương

Lâm đếm được bọn họ đã vượt qua đến 4 tòa thành trì, càng lúc càng thấy

có nhiều tu sỹ. Số lượng vượt xa Nam Đấu Thành. Đến một ngày, một ngọn

núi khổng lồ chợt xuất hiện trước mặt hắn. Đoan Mộc Cực vỗ hồ lô, bay về

phía ngọn núi.

Thoáng cái, bọn họ đã vòng qua ngọn núi. Nơi đây có một cái cốc rộng

lớn, bên trong yên ắng dị thường, không hề có chút động tĩnh.

Đoan Mộc Cực hết sức quen thuộc tiến vào trong trung tâm của cốc. Tới

nơi, lão nhảy từ trên hồ lô xuống, tay phải bắt quyết, đánh về phía

trước. Lập tức từ bốn phía chợt xuất hiện một ngọn gió cổ quái. Làn

sương mù dày đặc nhanh chóng bị xua tan, lộ ra một mảnh đất trống.

Vương Lâm cũng nhảy từ trên hồ lô xuống. Ánh mắt liền tập trung vào mảnh

đất trống kia. Trên đó có một cái trận pháp hình tròn, trong trận pháp

có khắc rất nhiều chữ nhỏ. Một luồng hơi thở cổ xưa chậm rãi tán xuất.

Uông Thanh Việt nhìn trận pháp, nét mặt có chút ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái.

Đoan Mộc Cực vỗ túi trữ vật, xuất ra một khối linh thạch hình lục lăng

phát ra một lớp ánh sáng ngà ngà. Nét mặt lão có phần tiếc rẻ, rồi đặt

viên linh thạch xuống một chỗ lõm ở trung tâm trận pháp.

“Cái trận pháp chết tiệt này quả là hoang phí linh thạch. Khối cực phẩm

linh thạch của ta sau lần truyền tống này chỉ sợ sẽ bị hủy mất!” - Đoan

Mộc Cực thầm nhủ.

Hai mắt Uông Thanh Việt lại lóe sáng, nhìn chằm chằm viên linh thạch lục lăng , trầm giọng nói:

- Đoan Mộc Cực! Khối cực phẩm linh thạch này cũng từ nơi kia mà có phải không?

- Đúng thế, lúc trước lão phu chiếm được ba khối. Muốn tiến vào nơi đó,

nếu không sử dụng cái truyền tống trận này thì không thể được. Năm đó,

mấy vị bằng hữu của lão phu căn cứ vào điển tịch từ thời thượng cổ mới

tìm ra chút manh mối. Sau đó lại phải truy tìm gần ngàn năm mới xác định

được vị trí này. Lại hao phí mất một số lượng linh thạch và tài liệu

cực lớn mới có thể đổi được khối cực phẩm linh thạch này từ Chu Tước

quốc, sau đó mới đi vào được. - Đoan Mộc Cực nhìn trận pháp đang dao

động, tức giận nói

- Cực phẩm linh thạch… Toàn bộ cả Chu Tước tinh, số lượng cực phẩm linh

thạch vô cùng hiếm thấy. Nghe đồn đó chính là tiền tệ để giao dịch giữa

các tu chân tinh cầu với nhau. Địa phương kia nếu có linh thạch bậc này

thì cho dù không có Anh Biến Đan cũng đáng giá để dò xét. - Uông Thanh

Việt nhìn chằm chằm vào khối cực phẩm linh thạch trong trận pháp, chậm

rãi nói!

- Truyền tống trận này cũng không đưa thẳng đến địa phương kia như ngươi

tưởng đâu. Nó chỉ truyền tống đến Toái Tinh Loạn trong Tu Ma hải mà

thôi. Sau khi đến đó chúng ta sẽ tập hợp với vài bằng hữu của ta, rồi

mới đi. Từ đây đến nội hải quá xa. nếu chỉ phi hành, hẳn phải mất cả

trăm năm mới có thể đến đó được. Đó là chưa kể những hiểm địa bên ngoài

Toái Tinh Loạn. Chỉ cần nói đến hồng vụ giữa nội hải và ngoại hải, như

ta và ngươi thì chỉ cẩn thận một chút thì có thể thoát. Nhưng tiểu tử

này thì chết chắc. Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta thừa hơi hao phí cả

khối cực phẩm linh thạch này để chơi à? - Đoan Mộc Cực trừng mắt nhìn

Vương Lâm một cái, nhỏ giọng nói.

Hai tay Đoan Mộc Cực liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Một lúc sau,

khối cực phẩm linh thạch trong trung tâm Truyền Tống Trận sáng lên. Đám

tự phù trong Truyền Tống Trận cũng sáng lên theo. Cho đến khi toàn bộ tự

phù đều sáng hết, khối linh thạch liền vỡ nát. Từ Truyền Tống Trận chợt

tản mát ra một luồng linh lực khổng lồ. Linh lực gần như ngưng thực,

hóa thành một cơn lốc xoáy, khiến cho sương mù xung quanh cũng lập tức

bị hút vào. Trong chớp mắt, một cơn lốc xoáy cao đến hơn mười trượng từ

trong Truyền Tống Trận bốc lên, càng lúc càng mạnh.

Cảnh tượng đó chậm rãi diễn biến, khiến cho Vương Lâm hít một hơi thật

sâu, ánh mắt không khỏi nhìn vào chỗ lõm trong Truyền Tống Trận. Khối

linh thạch đã biến thành tro bụi, bị lốc xoáy thổi bay.

Nhưng linh lực ẩn chứa trong khối cực phẩm linh thạch cũng làm cho tim

Vương Lâm đập thình thịch. Dù mấy vạn khối thượng phẩm linh thạch đặt

cùng một chỗ chỉ sợ cũng không có được hiệu quả bằng nó.

Thân hình Đoan Mộc Cực lóe lên, đến bên cạnh Vương Lâm quát khẽ:

- Đi vào.

Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái đã hiểu

thấu suy nghĩ của hắn. Hắn lo lắng khi mình tiến vào sẽ xảy ra một chút

biến cố. Vương Lâm thản nhiên, không chút do dự tiến vào trong lốc xoáy,

đứng trên Truyền Tống Trận.

Đoan Mộc Cực theo sát phía sau. Cuối cùng chỉ còn Uông Thanh Việt, hắn cẩn thận kiểm tra một chút rồi mới bước vào.

Ngay sau đó, lốc xoáy trên không trung chợt trở nên cuồng loạn, khiến

cho cả ngọn núi ầm ầm chấn động. Ba người phía trong trận pháp lập tức

biến mất.

Một hồi lâu sau, nơi này mới khôi phục lại vẻ bình thường, sương mù bị

đẩy đi đã kéo trở lại, một lần nữa bao phủ lấy Truyền Tống Trận.

Phạm vi của Tu ma hải cực lớn. Ngoài nội hải lại có một tầng hồng vụ.

Nếu không có tu vị nhất định thì chỉ cần dính một chút hồng vụ, thân thể

lập tức bị hủ thực, tan thành mây khói. Ngay cả thần thức cũng không

thể trồn thoát, cả đời bị nhốt ở bên trong hồng vụ.

Hồng vụ đã trở thành tấm chắn thiên nhiên ngăn cách nội hải và ngoại

hải. Chỉ vào ngày sương mù hóa hải hàng năm, trong thời một ngày hồng vụ

mới tản ra.

Thông thường, những tu sỹ muốn rời khỏi hay tiến vào nội hải thì chỉ có cách đợi đến ngày này, mà xuyên qua.

Sau khi đi qua hồng vụ là đến Tu ma nội hải. Nơi này tập trung vô số

cường giả. Rất nhiều ma đầu thanh danh hiển hách ở bên ngoài đều tiến

vào trong đó ẩn cư.

Phạm vi của nội hải cũng rất lớn. Nếu chỉ phi hành, thì phải mất tới

trăm năm mới có thể đi đến phía bên kia nội hải. Ở cực bắc của nội hải

có một bình nguyên được gọi là Toái Tinh Loạn.

Đây là nơi duy nhất trong Tu Ma hải mà vụ khí chẳng thể lan đến. Nó được

vô só những tảng đá vụn thần bí vây quanh, tạo thành một lớp lá chắn

thiên nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK