- - Có chuyện gì sao, nhìn mặt cậu như muốn ăn thịt người vậy.
- - Như Kiều mất tích, mình cần cậu điều tra cô ấy đang ở đâu.
- - Cậu biết ai đứng sau chuyện này không?
- - Là Ngô Diệp Nhi.
- - Ha...là cô ta sao? Nghe tin cô ta về nhưng không ngờ lại bắt cóc người cậu nhanh như vậy.
- - Đừng có nói móc nữa tra giúp mình đi.
- - Được rồi.
Hoàng Long bắt đầu lấy máy tính tra ra chỗ cô,đột nhiên nhớ ra gì đó liền hỏi anh.
- - Cô ấy có cài đặt định vị không.
- - Hình như là điện thoại cô ấy có.
- - Vậy mở ra xem thử đi.
- - Được.
Anh lấy điện thoại ra mở định vị lên xem cô ở đâu, vừa mở lên hiển thị cô đang ở một nơi hẻo lánh, vừa định xem kỹ thì đã mất tính hiệu. Hoàng Long thấy vậy liền tra ra tung tích của cô, rất nhanh đã tra ra, anh và Hoàng Long nhanh chóng xuống nhà đi đến nơi đó, trước khi đi Hoàng Long gọi người đến để cứu trợ. Ở phía cô, sau khi bị ngất đi cô được đám người áo đen đó bắt đi đến một nhà hoang, thuốc mê hết tác dụng cô dần có ý thức lại, vừa mở mắt ra nhìn xung quanh, cô hoảng sợ căn nhà hoang nằm trong bóng tối, cô chỉ nhận được ánh sáng từ bên ngoài.
Trong lòng cô chỉ biết đến sự an nguy của bé con trong bụng cô, và thầm mong anh sẽ đến kịp đây để cứu cô, đột nhiên cửa mở ra ánh sáng chiếu vào,cô chói mắt mà né đi,nhìn thấy dáng người bước vào,đèn lúc này cũng mở lên, cô nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra nghe được giọng nói vang lên.
- - Tỉnh rồi sao?
- - Là cô Ngô Diệp Nhi.
- - Là tôi cô nghĩ còn ai?
- - Tại sao cô lại bắt tôi?
- - Bắt cô để tôi hành hạ cô.
- - Mau thả tôi ra, cô đừng có mù quáng như vậy?
- - Mù quáng sao haha... Tôi nói cho cô biết Dương Tử Phong đã làm gì tôi vào năm năm trước, thì năm năm sau tôi sẽ trả lại gấp đôi lên người cô.
- - Cô đúng là thần kinh, người làm sai là cô giờ cô còn trách ai chứ?
- - Tôi sai sao? Chính là anh ta người sai là anh ta không phải tôi.
- - Nói với cô những đạo lý cũng chẳng lọt tay với cô,tôi cũng không muốn tốn nước bọt thêm làm gì?
- - Cô... được rồi thử xem hôm nay ai sẽ đau khổ đây.
- - Cô đừng có mà làm bậy tôi sẽ không tha cho cô đâu.
- - Đợi phút cuối rồi xem thử.
Ngô Diệp Nhi nhếch môi lên, nụ cười gian ác, hận không thể giết chết cô ta,nhưng trước khi đi cô ta còn căn dặn hai tên lực lưỡng.
- - Nhớ canh chừng cô ta cho cẩn thận đừng để trốn thoát.
Nói rồi cô ta bước đi ra ngoài, ở bên trong bây giờ chỉ còn cô và hai tên cao to đó, thì làm sao cô có cơ hội trốn được, đành chờ vào anh nhanh chóng đến cứu cô thôi.
Về phía anh đang trên đường đến chỗ cô,tốc độ lái xe ngày càng nhanh hơn, anh sợ cô xảy ra chuyện gì nên phải nhanh chóng đến chỗ cô,Hoàng Long bên cạnh thấy anh hối thúc như vậy, cũng hiểu anh lo lắng cho cô đến nhường nào. Đến nơi anh chia người ra bao vây căn nhà hoang đó, còn anh và Hoàng Long cùng với hai tên vệ sinh tiến vào căn nhà, nhưng muốn tiến vao căn nhà cẩn thủ tiêu hết những tên canh gác ở ngoài, cũng không phải là thủ tiêu diệt trừ hết, anh muốn bọn họ phải bị pháp luật trừng trị, anh không muốn giết chúng vì không muốn làm bẩn tay, nên chỉ đánh ngất rồi trói lại ở chỗ nào đó.
Sau khi làm xong anh cùng Hoàng Long tiến vào căn nhà hoang, vừa đến trước cửa thì nghe tiếng của Ngô Diệp Nhi và Liên Bắc Hà cùng với một người đàn ông khác nói chuyện.
- - Ngô Diệp Nhi bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây.( Liên Bắc Hà).
- - Thì đợi người đến thôi.(Ngô Diệp Nhi).
- - Liệu họ có biết chỗ này.( Liên Bắc Hà).
- - Cô đừng xem thường Dương Tử Phong, tôi ở bên cạnh anh ta bao năm làm sao không biết anh ta là người như thế nào?( Ngô Diệp Nhi).
- - Vậy sao? Nhưng cuối cùng cũng bại dưới tay anh ấy thôi. ( Liên Bắc Hà).
- - Cô đừng có ở đó nói móc tôi, cô chẳng khác gì tôi đâu, anh ta cũng chẳng thích cô. ( Ngô Diệp Nhi).
- - Cô...( Liên Bắc Hà).
- - Được rồi hai người im đi. ( Bành Hạo).
Hoàng Long ở bên ngoài nghe đoạn thoại đó thì nhếch môi cười, thì ra lại thêm một cô chui vào thích anh, một người đã thê thảm bây giờ lại thêm một người, kịch hay bắt đầu diễn ra đây.
- - Về phần Lam Như Kiều, nhìn cô ta cũng xin đẹp đấy chứ. ( Bành Hạo).
- - Nè anh đừng có mà vì sắc đẹp mà làm hỏng chuyện. ( Ngô Diệp Nhi).
- - Thì làm sao tôi muốn nếm thử mùi vị người phụ nữ của Dương Tử Phong như thế nào thôi? ( Bành Hạo).
- - Đúng là tên chỉ biết sống bằng nửa thân dưới. ( Liên Bắc Hà).
- - Cô nói ai đấy. ( Bành Hạo).
- - Ngoài tôi và cô ta còn ai vào đây. ( Liên Bắc Hà).
Anh bây giờ máu trong người đã nổi lên, dám đùa cô sao? Chuyện nay anh sẽ không để xảy ra, mắt anh đỏ ngầu lên như muốn giết hết mấy tên này vậy, người phụ nữ của anh mà hắn ta cũng dám thử, đúng la ăn gan trời mà.