• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Món ăn đã được đưa lên, anh và cô chuẩn bị ăn,trong buổi ăn đó cả hai vô cùng vui vẻ không có chuyện gì xảy ra, ăn xong anh và cô đi khỏi nhà hàng về công ty, đúng lúc đó cả hai vừa ra khỏi nhà hàng lên xe, thì có ánh mắt sắc bén đang nhìn hai người, không ai khác chính là Ngô Diệp Nhi, cô ta nhìn anh và cô vui vẻ tình tứ với nhau nổi hận trong lòng đều nổi dậy lên,xe anh và cô lái đi, Ngô Diệp Nhi bắt đầu kế hoạch của mình, cô ta gọi điện cho ai đó rồi cười lên, nụ cười ác ý khó đón, khiến người khác phải lo sợ.

Trên đường anh đang lái xe, cô thì nghịch điện thoại, đang trên đường chạy bỗng từ xa có một chiếc xe đen chạy đến, làm anh tránh không kịp mà lệch đi sang một bên xém chút nữa là đâm vào cây cột gần đó, không dừng lại ngay đó tên áo đen trong xe, còn rút cây súng ra nhắm ngay vào cô, anh thấy vậy liền kéo cô xuống, vừa đúng viên đạn bay vào cửa kính, khiến cô giật mình mà la lên, thấy không thành công đúng lúc có người la lên,nên bọn người áo đen lái xe bỏ đi.

Cô hốt hoảng la lên tay cô rung cầm cập, anh ôm cô vào lòng vỗ cô trong lòng, chờ lúc đó cạn sát cũng đến, anh khai lời khai của mình rồi đến lượt cô, lời khai của anh và cô cũng y như vậy, không nghĩ cũng biết người ra tay là ai,nếu Ngô Diệp Nhi muốn chơi anh sẽ không nương tay nữa, đụng đến cô anh sẽ không tha cho họ dễ dàng như vậy. Hiện trường vụ việc cũng đã giải quyết, anh và cô về nhà, trên xe cô không ngừng lo sợ, lo anh sẽ xảy ra chuyện gì thì làm sao cô chịu được chứ.Nhìn sắc mặt cô không ổn chút nào, anh lo lắng ôm cô vào lòng an ủi.

- - Sẽ không sao đâu em đừng lo.


- - Nhưng em sợ.

- - Không có gì hết có anh ở đây.

- - Hứa với em dù có chuyện gì cũng không được bỏ rơi em được không?

- - Được anh hứa với em.

Cô nằm trong lòng anh,nước mắt theo đó cũng tuôn ra, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ cô đi,bây giờ lòng cô rối bời không biết tiếp theo đây Ngô Diệp Nhi sẽ làm ra những gì nữa? Suy nghĩ vu vơ vậy thôi chứ cô mệt mỏi rồi cũng thiếp đi trong lòng anh,nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, anh ngước xuống thấy cô đã ngủ thì cũng yên tâm hơn, chuyện vừa xảy ra chắc làm cô sợ rồi, ngủ một giấc sẽ không cảm thấy sợ nữa. Xe chạy tới biệt thự, anh bế cô đi vào trong, người làm thấy vậy cũng không thắc mắc hay nhiều chuyện, thấy vậy họ biết điều mà đi làm việc, không dám làm phiền, anh bế cô lên phòng, đặc cô xuống giường rồi đắp chăn lại cho cô, sau đó anh cởi áo vest ra rồi nới lỏng cà vạt, tay áo cũng được anh cuốn lên,anh đi lại bàn rốt một ly rượu, rồi ra ngoài ban công,anh đứng ở trên cao nhìn ra xa trong mớ hỗn độn anh suy nghĩ cách để trừ khử Ngô Diệp Nhi.

Anh đã quá nương tay với Ngô Diệp Nhi quá rồi, anh không làm gì thì cô ta, thì cô ta càng lấn tới, ly rượu trên tay anh uống một hơi hết ly rượu của mình. Đến chiều cô thức dậy, không thấy anh đâu, cô ngồi dậy lật đật chạy qua thư phòng của anh, thấy anh đang làm việc cô cùng yên tâm,cô chạy vào nhào vào lòng anh ngồi, anh dừng công việc lại ôm cô lòng vỗ về cô, anh nhìn xuống chân cô thấy cô không mang dép anh cau mày rồi lên tiếng.

- - Sau không mang dép vào dưới sàn rất lạnh em không biết sao?

- - Em biết, nhưng em muốn gặp anh thôi.

- - Anh ở đây không có đi đâu hết, em không phải lo lắng.

- - Nhưng em sợ anh sẽ rời xa em.

- - Không có chuyện đó xảy ra đâu đừng suy nghĩ lung tung.

- - Ừm.

- - Anh bế em về phòng.

Nói rồi anh đứng dậy bế cô về phòng ngủ, đặc cô trên giường rồi lấy đôi dép lại mang vào chân cô, mang xong anh đứng dậy định đi đâu đó,cô liền bật dây ôm từ phía sau anh,bị ôm như vậy anh cũng có chút buồn cười, nhưng trong lòng thì rất vui vẻ, định gỡ tay cô ra thì cô càng ôm chặt hơn, anh thấy vậy thì nói.

- - Sao vậy?

- - Anh muốn bỏ em sao?

- - Không có.

- - Vậy anh muốn đi đâu.

- - Anh đi tắm em cũng không cho anh đi luôn sao, hay em muốn tắm chung.

Cô nghe vậy thì không ôm anh nữa, mặt cô lúc này đỏ bừng lên,cô sợ anh bỏ đi nên mới ôm anh như vậy, nhưng không anh đi tắm, cô ngượng ngùng không biết làm gì, bị ánh mắt của anh nhìn như vậy làm cô bối rối, anh phì cười lên làm cô xấu hổ lên.

- - Anh đừng cười nữa mà.

- - Mắc cười thật haha..

- - Đừng cười nữa anh đi tắm đi.

- - Không tắm chung sao?


- - Không! Anh tắm trước đi.


- - Ồ vậy anh tắm đây, nếu đổi ý có thể tắm chung với anh.


- - Không, anh mau tắm đi.


Anh cười ha hả xong thì đi vào phòng tắm, cô một phen xấu hổ không biết trốn vào đâu, đã vậy còn bị anh trêu nữa, ở bên trong anh không ngậm được miệng mà cứ cười miết, nghĩ đến lúc nãy anh cứ cười không ngừng,nhưng không biết bên ngoài cô muốn độn thổ luôn vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK