Makeup xong cô mở cửa ra xuống lầu, nhìn ra phòng khách cũng không thấy anh,rồi nhìn vào phòng bếp cũng vậy, không biết anh làm gì mà từ nãy giờ vẫn không thấy,đúng lúc người làm đi đến cô liền hỏi.
- - Chị ơi chị thấy Tử Phong đâu không?
- - À thiếu gia đang trên thư phòng đấy ạ.
- - Vậy cảm ơn chị.
- - Không có gì tôi làm việc trước đây.
- - Được chị đi đi.
Người làm xin phép cô đi làm việc, còn cô thì quay ngược lên lầu vào thư phòng của anh, đứng trước cửa cô không biết có nên vào hay không, vì sợ làm phiền anh làm việc, nhưng rồi cô cũng mở cửa nhẹ ra rồi đưa đầu vào trong nhìn,thấy anh đang chăm chú làm việc dáng vẻ đó đúng là khiến người khác phải say mê mà,cô cứ ngẩn ngơ đứng nhìn anh không thôi,còn anh thì nghe tiếng mở cửa anh liền biết là cô,không vội lên tiếng muốn xem thử cô làm gì? Nhưng cô vẫn đứng ngây ngốc đó nhìn anh,anh nhếch môi cười rồi lên tiếng.
- - Anh biết mình đẹp trai không cần nhìn như vậy đâu.
- - Tự luyến.
- - Mau vào đây, sau này em cứ vào tự do không cần phải như lúc nãy đâu.
- - Em sợ phiền anh đang làm việc thôi.
- - Không phiền.
- - Ồ.
Cô bước đi vào cẩn thận đóng nhẹ cửa lại, rồi đi lại chỗ anh nhìn vào màn hình máy tính thấy có một số tấm ảnh của Ngô Diệp Nhi cô thắc mắc định hỏi, thì anh ôm eo cô kéo cô ngồi lên đùi anh rồi nói.
- - Em đừng hiểu lầm chỉ là anh đang điều tra cô ta về đây có mục đích gì thôi.
- - Thì em có nói gì đâu anh làm gì căng thẳng vậy?
- - Sợ em hiểu lầm.
- - Em nhỏ mọn vậy sao?
- - Không có, chỉ là muốn giải thích thôi.
- - Ồ..mà anh không làm việc, khi không điều tra cô ta làm gì?
- - Công việc anh đã giải quyết xong lúc nãy rồi, còn về cô ta thư ký anh báo cô về đây là muốn trả thù anh.
- - Sao lại trả thù, không phải cô ta yêu anh lắm sao?
- - Yêu? Anh không biết cô ta yêu tiền hay là anh nữa, nhưng từ khi anh biết về mọi chuyện của cô ta thì anh không còn là gì của cô ta nữa.
- - Nói vậy là...
- - Anh biết hết mọi chuyện, từ cái vụ năm năm trước cô ta bị bôi nhọ về sau mất tích bí ẩn,anh cho người điều tra ra thì biết cô ta cùng người tên là Bành Hạo đang âm mưu gì đó nhưng không điều tra ra được.
- - Cuối cùng cũng là vì đồng tiền.
- - Ừm...những chuyện đó là quá khứ, bây giờ cô ta quay về đây là trả thù anh, nhưng mục tiêu cô ta nhắm tới là em, vì vậy em phải hết sức cẩn thận.
- - Em biết rồi anh yên tâm.
- - Mà cũng không được hay em dọn qua đây sống cùng anh đi, có vậy anh mới yên tâm mà bảo vệ em.
- - Cái này...
- - Hiện tại ba mẹ em không có ở đây, em ở một mình anh không yên tâm,với lại họ không muốn em gặp nguy hiểm chắc sẽ đồng ý thôi.
- - Vậy cũng được.
Cuối cùng anh cũng thuyết phục cô qua đây ở với anh,nhằm sẽ bảo vệ được cô,cái nữa là dễ chăm sóc cô còn được ôm cô ngủ vào mỗi buổi tối, vẹn cả đôi đường ai mà chẳng muốn. Trong lòng anh vui vẻ, nhưng cũng lo lắng cho cô sắp tới sẽ không biết như thế nào nữa, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Cô nằm trong lòng anh nhìn anh làm việc, cô thấy thế giới của cô như thu nhỏ lại vậy, có một người đàn ông quan tâm chăm sóc yêu cô hết mực, không cần bận tâm cái gì, chỉ cần yêu anh thật nhiều ở bên cạnh anh,dù mọi khó khăn gian lao đều có anh chóng đỡ. Cô cảm thấy rất hạnh phúc giá như năm năm trước cô không bồng bột mà đi du học, thì có lẽ cô và anh đã là vợ chồng, thậm chí còn có con với nhau thì vui biết mấy. Nhưng không, nó lại trớ trêu để rồi một người chờ suốt năm năm để có thể bù đắp lại cho cô, còn một người thì dùng năm năm để cố quên hết hình ảnh trong tâm trí, buông xuôi mọi thứ không màn vất vả để quên đi.
Bây giờ thì khác rồi,sau năm năm hai người cũng ở bên nhau, và nhận ra tình yêu của mình dành cho người kia sâu đậm đến cỡ nào, không thể quên được. Có lẽ thời gian năm năm đó là thời gian để ta có thể hiểu và suy nghĩ cho đối phương cũng chính bản thân mình, họ cần gì, muốn gì? Và cái quan trọng dù bao nhiêu năm tình yêu vẫn không thể xóa bỏ, mà nó càng đậm sâu hơn, mãnh liệt hơn không thể quên được.