- - Sao vậy?
- - Còn sao chăng gì nữa anh làm gì hôm qua mà ngực em sưng hết rồi này.
- - Thì chỉ ngậm, mút, lâu lâu anh dùng răng dai dai.
- - Anh cầm thú đến vậy sao chứ? Bây giờ nó sưng hết rồi làm sao mà mặc đồ chứ.
- - Thì khỏi mặc có làm sao đâu? Như vậy sẽ không đau.
- - Anh đúng là tên điên mà.
!!!
Cô tức đến muốn bốc khói trên đầu,lúc cô rắm không để ý bây giờ thì có cảm giác đau, cô không ngờ anh lại cầm thú như vậy? Cô ngồi dậy đi ca nhắc để lấy điện thoại, vừ đi ngang qua tấm gương cô dừng chân lại nhìn thì tá hỏa lên, trên cổ xương quai xanh đều có dâu hôn rất nhiều chỗ,cô không biết làm gì tiếp theo nhìn qua anh,thấy anh nhìn cô cười cười, cô bắt đầu nổi máu lên muốn đánh cho xong, ngón trỏ cô chỉ anh rồi la lên.
- - Anh là tên biến thái sao hả, chỗ nào anh cũng để lại dấu hết vậy?
- - Haha.. bảo bối đừng giận mà dù gì cũng lỡ rồi vài ngày sẽ hết thôi.
- - Như vậy thì làm sao mà ra đường, không lẽ phải mặc áo cổ lọ chắc.
- - Cũng được mà.
- - Được cái đầu anh, tốt nhất anh đừng đụng em nếu không đừng trách em.
Cô cảnh cáo anh xong thì đi lại ban lấy điện thoại ra,rồi mở lên xem cô thấy tin nhắn của Hà Thanh Yến thi nhấn vào xem, bên trong là một tấm hình của một người con gái cô nhìn rất quen nhưng không nhớ, đột nhiên Hà Thanh Yến nhắn thêm một câu.
' Ngô Diệp Nhi cô ta về rồi đó, cậu nhớ cẩn thận lần này cô ta về chắc chắn không có gì tốt đâu '
' Ừm...mình biết rồi cảm ơn cậu '
Cô nhìn vào bức ảnh quả thật cô ta rất khác,không còn giống như xưa nữa, phải rồi cái gì cũng thay đổi nói chi là con người. Anh thấy cô trầm tư như vậy,liền đi lại chỗ cô ôm eo cô hỏi.
- - Có chuyện gì ma em suy nghĩ thẩn thờ vậy?
- - Anh có còn yêu Ngô Diệp Nhi không?
- - Không còn yêu, người bây giờ anh yêu là em mãi mãi về sau cùng vậy. Tại sao lại hỏi chuyện nay?
- - Chỉ là em muốn hỏi vậy thôi không có gì?
- - Nói anh biết đi đừng có giấu anh,khi không lại hỏi về cô ta.
- - Ngô Diệp Nhi quay về rồi.
- - Thì sao đâu có liên quan gì chúng ta.
- - Em sợ... ( anh lấy tay che miệng cô lại không cho cô nói).
- - Anh nói rồi người anh yêu là em nên em không có gì phải sợ,dù cô ta về thì chuyện đó cũng đã thành quá khứ rồi.
- - Thật không, đừng lừa em.
- - Anh nói thật đừng suy nghĩ linh tinh.
Anh ôm cô vào lòng an ủi cô, anh biết điều cô suy nghĩ là gì? Người bây giờ anh muốn bảo vệ, yêu đến cuối đời chỉ có cô mà thôi, nhưng thật không ngờ Ngô Diệp Nhi cô ta lại quay về ngay đúng lúc này, anh biết cô ta quay về đây chắc chắn không có gì tốt cả, vụ xảy ra năm xưa cô ra căm hận anh thế nào, anh điều biết rõ và chắc chắn rằng cô ta sẽ nhắm đến cô mà trả thù, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra với cô, dù như thế nào cô là người quan trọng với anh nhất, anh không để cô xảy ra chuyện gì.
Thoa thuốc cho cô xong anh lấy cho cô một chiếc váy thoải mái để cô mặc vào,tránh đụng đến chỗ đau,chiếc váy anh chọn có hai dây mặc vào sẽ thoải mái hơn,anh đưa cho cô rồi tự cô mặc còn anh thì vào trong thay đồ, hôm nay anh và cô sẽ ở nha nên không đến công ty,anh muốn dành thời gian này ở bên cô nhiều hơn.
( ảnh minh họa)
Cô thay chiếc váy vào thấy nó hơi kì,trên người toàn là dấu xanh tím nên cô lại tủ kiếm một cái áo khoác bên ngoài, nhìn vào tủ toàn là đồ của anh, còn đồ cô thì đa số la váy chứ không có gì khác, đành lấy áo sơ mi của anh khoác ở ngoài vậy, cô chọn áo sơ mi có mau xanh nhạt phối vào nhìn cũng được, cô mặc vào rồi gai khuy áo lại đến phần eo cô thắt lên,tay áo thì xoắn lên,cô gật đầu cảm thấy ok nên ra lại giường ngồi chờ anh.
Anh thay đồ xong bước ra thấy cô là lạ, nhìn cái áo lại thì biết là của anh,anh cười cười đi lại chỗ cô nói.
- - Dám mặc áo anh luôn.
- - Có gì không dám, cái này là tại anh nên em phải khoác thêm cái áo bên ngoài.
- - Ừm..nhìn rất hợp rất đẹp.
- - Tất nhiên em là nhà thiết kế kia mà.