Đến gần tháng sinh cô đi đứng cũng bất tiện nên anh không cho cô đi lại nhiều, cô chỉ cần nói muốn cái gì anh đều lấy giúp cô, cô thấy mình như bà hoàng thực thụ vậy, còn anh như nô lệ của cô vậy, nhìn anh mà cô cũng sót lắm chứ, nhưng vì hai đứa con trong bụng cô nên cô cũng kệ anh luôn. Đến một ngày cô đang ngắm hoa ngoài vườn thì bụng cô lên cơn đau dữ dội cô liền la lên kêu anh, anh thấy vậy bế cô lên xe rồi đến bệnh viện, cùng lúc đó cô cũng sinh luôn, anh hồi hộp lo sợ cho cô, bên trong cô cố gắng hít thở để sinh đứa bé ra,ra được một bé cô cũng mừng lắm đến bé thứ hai, gần như cô hết sức để sinh ra, nhưng vì con cô cố gắng lấy hết sức rồi la lên cuối cùng đứa bé còn lại cũng ra đời.
Bác sĩ thấy cô muốn nhìn con liền bế hai bé lại cho cô nhìn rồi cô ngất đi, sau khi cô sinh xong được chuyển đến phòng hồi sức, anh không quan tâm đến hai phiên bản nhỏ, chỉ chạy ùa vào nhìn cô như thế nào, thấy cô đang ngủ như vậy anh cũng yên tâm, còn hai bé thì được hai bà chăm sóc, mẹ anh quay qua nói với anh.
- - Có ai làm ba như con không,không thèm nhìn mặt con một cái.
Anh nghe mẹ anh nói như vậy liền đi lại, nhìn hai thiên thần nhỏ đang ngủ say, lòng anh ấm áp biết bao,nhìn vợ con như này anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, anh như vậy là cuối cùng cũng có một gia đình hoàn hảo, gia đình nhỏ của riêng mình.
Một năm sau.
Thấm thoát đã trôi qua được một năm, hai bé cũng đã biết chập chững bước đi và cũng nói được bập bẹ, và hai bé là hai bé trai,là hai tiểu thiếu gia nhỏ của nhà họ Dương, tiểu thiếu gia đầu tiên tên Dương Tử Thiên, còn tiểu thiếu gia thứ hai tên Dương Tử Nghị,hai bé thường hay rất dính lấy mẹ nên mỗi lần anh muốn ân ái với cô,đều bị hai bé phá hết nên anh vô cùng bất mãn nhưng cũng đành cam chịu, ai biểu hai bé là con anh làm gì? Hên là con anh gặp ai khác anh không để yên như vậy đâu, bị hai bé phá nên mỗi buổi tối anh chỉ có thể ôm cô, chứ không làm được gì.
Sau khi cô sinh con xong, trong thời gian đó cô ăn uống hợp lý dù có sữa cho con ti, nhưng cô vẫn có thể lấy lại vóc dáng như ban đầu,không những như vậy dáng người cô còn nuột nà đầy đặn hơn lúc cô chưa mang thai, anh nhìn thôi mà cũng phải nuốt nước bọt, muốn ăn cô nhưng không thể được toàn bị hai bé phá hỏng, nên mỗi buổi tối anh luôn ủ rũ, cô thấy vậy cũng tội định đợi hai bé ngủ say, cô liền cùng anh ân ái, nhưng chưa vào đâu hết thì hai bé đã khóc toán lên, anh thở dài mệt mỏi tự nói.
- - Đúng là có con khổ mà, muốn ân ái với bà xã của mình cũng bị hai tên nhóc đó phá đám nữa.
Và rồi về sau anh và cô cũng chưa một lần nào ngọt ngào bên nhau,toàn bị hai bé đó làm hỏng chuyện, nên anh cứ qua thư phòng làm việc, cho bớt đi nổi niềm bị hai bé phá không cho ba mẹ mình ngọt ngào bên nhau, giải quyết công việc xong, về lại phòng thấy ba mẹ con đã ngủ,anh cũng đi lại lên giường rồi ôm ba mẹ con cô cùng nhau ngủ.
Đến hôm sau mọi người có mặt ở dưới phòng khách, anh trầm tư suy nghĩ một hồi rồi cũng lên tiếng nói với cô.
- - Bà xã hay chúng ta gửi hai đứa nhóc này qua nhà ba mẹ ở vài bữa đi.
- - Sao vậy, có chuyện gì sao?
- - Em cũng thấy rồi đó, mỗi lần muốn ân ái với em đều bị chúng phá hết.
- - Anh làm ba rồi mà còn ganh với con à.
- - Anh nói không đúng sao một hai lần anh không nói gì thì thôi, nhưng ngày nào cũng phá hết.
- - Em không còn gì để nói với anh.
- - Anh quyết định rồi ngay mai anh sẽ cho hai nhóc đó qua nhà ba mẹ.
- - Anh...
- - Còn nữa, chúng ta còn thiếu chuyến đi tuần trăng mật.
Anh nói xong liền tức tốc chạy lên lầu, cô cũng bó tay với anh nhìn hai đứa con mà cô thấy thiệt cho chúng, có người ba như anh suốt ngày cứ ganh tị với con miết,thật khổ cho hai đứa nhỏ. Gửi qua nhà ba mẹ cô cũng không ý kiến, cũng lâu anh và cô chưa có thời gian bên nhau nên lần này, coi như là chuyến trăng mật của anh và cô lúc kết hôn vẫn chưa đi được, bây giờ thì bù lại vậy cũng không sao,cô cũng muốn ở riêng với anh, cùng anh hưởng thụ cảm giác riêng của hai người.