• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta không thèm trả lời Trạch Dương mà vẫy tay chào tạm biệt mỉm cười với Cảnh Nghi trước khi lên xe.

Cảnh Nghi nhoài người ra khỏi xe nở nụ cười trong trẻo làm chói mắt người khác.

– Cảm ơn anh. Chúc anh buổi tối vui vẻ!

Hai người họ đến một khách sạn lớn nhất trong thành phố, từ ngoài cửa đã có hàng lễ tân mặc âu phục và áo dài tiếp đón. Cảnh Nghi xuống xe khoác tay Trạch Dương đi vào. Họ sánh đôi vào trong đại sảnh, các quý cô, quý bà có mặt đều nhìn Trạch Dương bằng ánh mắt say đắm còn các quý ông thì tham lam rơi ánh mắt dán chặt trên người Cảnh Nghi. Những người có mặt ở hội trường trong thoáng chốc đều đang nhìn chằm chằm vào cặp đôi vừa bước vào.

– Hai người đến rồi.

Cảnh Nghi nhìn thấy vợ chồng Hải Phong thì tâm trạng căng thẳng đã vui vẻ trở lại.

– Em chào anh chị. Đậu Đậu có đi không ạ?

Âu Lan chỉ Đậu Đậu trên tay Khang Nam đang đứng cạnh Khương Diệp thì mỉm cười.

– Con bé theo Khang Nam, đang tán người yêu cho chú rồi.

Trạch Dương nhíu mày.

– Đồ bỏ đi, có mỗi bà cô già không tán được.

– Trạch Dương, cậu mất tích đâu nay mới thấy vậy?

Hạo Nhiên từ đâu lại gần bá vai Trạch Dương thân mật, ánh mắt sáng rực rơi xuống người Cảnh Nghi

– Bóng hồng của cậu nay đẹp quá! Cô gái, em tên gì?

Trạch Dương khoát tay, ôm Cảnh Nghi trong tay mình.

– Không cần cậu quan tâm, đừng nhìn cô ấy như vậy, tôi chọc mù mắt cậu bây giờ?

Hạo Nhiên quay sang Hải Phong ngạc nhiên.

– Hải Phong, đây có phải là Trạch Dương không vậy? Đàn bà bên cạnh cậu ta từ bao giờ được ưu ái vậy?

Hải Phong hích vai hắn.

– Đàn bà chơi bời thì không được ưu ái nhưng cô ấy là vợ sắp cưới của cậu ta đấy, cậu còn nói xằng tôi không bảo vệ cậu được đâu.

Hạo Nhiên như nghe được chuyện hot ngàn năm có một hô lên.

– Vợ sắp cưới sao? Cậu cũng có nhu cầu lấy vợ hả Trạch Dương?

Anh ta lại nhìn Cảnh Nghi như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng đầy si mê.

– Hình như tôi gặp em ở đâu rồi thì phải?

Bất ngờ anh ta reo lên.

– À cô gái bartender ở Phồn Hoa. Em đẹp thật đấy.

Cảnh Nghi ngượng ngập cúi đầu, hai tay bấu chặt bên cánh tay Trạch Dương. Cô không muốn ai nhắc đến việc mình từng làm ở bar, một lúc nữa chắc anh ta sẽ nói ra việc cô tiếp khách hay được bao nuôi.

Trạch Dương vỗ nhẹ tay cô trấn an và dường như mất kiên nhẫn với sự vồn vã thái quá của Hạo Nhiên mà đưa tay đẩy cậu ta ra xa.

– Tránh xa vợ tôi ra.

– Vợ, anh lấy vợ bao giờ vậy Trạch Dương?

Không ai bảo ai tất cả đều hướng về người vừa lên tiếng. Đến gần phía họ là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ mặc chiếc váy dạ hội màu đen. Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm kĩ càng theo tone nâu. Nhìn kĩ có nét lai của người Ấn với đôi mắt to tròn, cánh môi cong, dầy quyến rũ.

– Ngọc Linh, sao em lại ở đây?

Hải Phong cũng ngạc nhiên không kém gì Trạch Dương. Cảnh Nghi nhận thấy người Trạch Dương hơi cứng lại, ánh mắt chiếu đến cô gái có chút phức tạp.

– Em vừa về Việt Nam theo mẹ không ngờ lại gặp hai anh ở đây? Lâu lắm không gặp, không ai chào đón em sao?

Cô gái tự nhiên ôm Hải Phong rồi dang tay chờ Trạch Dương nhưng anh không phản ứng gì mà vẫn đứng im bất động.

– Anh không chào đón em?

Âu Lan nhìn Ngọc Linh lại nhìn Trạch Dương thì tò mò quay sang Hải Phong.

– Cô ta là ai vậy?

– Mối tình đầu của Trạch Dương.

Cảnh Nghi buông tay Trạch Dương nhưng bị anh giữ lại. Dù mới chỉ một lần nhìn qua ảnh Khánh Phi đưa nhưng Cảnh Nghi đặc biệt nhớ cô gái này vì cô ấy là người yêu cũ của Trạch Dương. Phụ nữ theo anh nhiều nhưng để được xác định là người yêu chắc chỉ có cô ấy. Vì sao họ chia tay thì cô không biết nhưng xét về thái độ của hai người thì chắc chắn họ đã từng yêu nhau sâu đậm. Tự dưng thấy Trạch Dương gặp lại tình cũ, trong lòng Cảnh Nghi có chút bức bối, hụt hẫng và khó chịu.

Trạch Dương chỉ đưa tay ra bắt, thái độ vẫn bình thản.

– Chào mừng em đến Việt Nam.

Ngọc Linh liếc nhìn Cảnh Nghi rồi lại nhìn Trạch Dương, cô ta không đưa tay bắt mà vòng tay lên cổ ôm lấy anh.

– Em thích như này hơn.

Cảnh Nghi đứng bất động nhìn hai người họ thấy mình như người thừa. Cô ta ôm nhưng Trạch Dương cũng không phản ứng gì để nguyên như vậy.

Âu Lan nhìn Hải Phong nhíu mày rồi nhìn Cảnh Nghi thương cảm. Cô càu nhàu với chồng.

– Vô duyên.

Hải Phong quay sang ghé đầu mình vào vai vợ.

– Bình thường mà, họ chia tay lâu rồi.

Ngọc Linh ôm một lúc mới thả Trạch Dương ra, nhìn sang Cảnh Nghi nở nụ cười nhưng không hề thấy được sự thân thiện. Cô ta không chào hỏi cũng không nói với Cảnh Nghi mà trực tiếp hỏi Trạch Dương.

– Đây là vợ anh sao?

Trạch Dương thấy Cảnh Nghi đứng im, nét mặt không vui thì tay trở về bên eo kéo cô lại gần giới thiệu.

– Đây là Cảnh Nghi, vợ sắp cưới của anh.

– Sắp cưới chứ chưa cưới phải không? Vậy sao gọi là vợ được.

Lời nói của cô ta vô cùng hàm ý lại như muốn giễu cợt. Cảnh Nghi nhìn qua cũng biết cô ta vẫn còn tình cảm với Trạch Dương. Nhớ lại bức ảnh mà Khánh Phi cho xem, cô biết cô gái này xuất hiện sẽ lại làm đảo lộn cuộc sống đang êm đềm của hai người.

Cô mỉm cười, đáp lại.

– Người Việt Nam của chúng tôi đã định ngày cưới và đăng kí kết hôn thì chính thức là vợ chồng rồi. Đám cưới chỉ là thủ tục để ra mắt bạn bè thôi. Không biết chị có ý gì khi hỏi câu vừa nãy, hay là chị không hiểu hết nghĩa của Tiếng Việt. Tôi rất sẵn lòng giải thích cho chị hiểu.

Âu Lan nháy mắt với Cảnh Nghi đồng tình. Dù sao cũng là cũ, cái gì cũ đã bỏ đi thì đừng có tỏ ra mình còn là phần quan trọng của người khác. Cô không biết họ vì sao chia tay nhưng hiện tại cô mới là người bên cạnh Trạch Dương.

Trước ánh mắt không vui và có phần hơi bất ngờ của chị ta, Cảnh Nghi cũng vòng tay ôm lấy thắt lưng Trạch Dương, cố tình áp người sát vào ngực anh thân thiết.

– Phiền chị lần sau ôm chồng người khác thì nên xin phép vợ người ta trước. Ở Việt Nam chúng tôi khi phụ nữ nào tùy tiện ôm chồng người khác sẽ bị coi là đang có ý định ve vãn và phá hoại hạnh phúc gia đình người ta đấy.

Cảnh Nghi thấy mình chẳng việc gì phải giữ ý hay nể mặt cô ta làm gì cả. Nếu một người lịch sự hay biết điều sẽ không tỏ thái độ và hỏi những câu vô duyên như vậy.

Cô nghĩ Trạch Dương sẽ không hài lòng với mình nhưng anh lại hôn lên trán cô mỉm cười. Ơ.. đây là ý gì? Đồng ý với cô hay đang nhắc nhở cô đừng động vào người yêu cũ của anh vậy? Dù sao cô cũng kệ, anh đồng ý lấy cô thì phải chịu sự quản lí của cô.

Khang Nam bế Đậu Đậu đi tới, nhìn thấy Ngọc Linh thì ngạc nhiên chào hỏi.

– Ngọc Linh, là em hả?

Lúc này cô ta mới thả lỏng cơ mặt, lấy lại sự tự nhiên của mình mà cười nói như không có chuyện gì.

– Khang Nam, anh có con rồi sao?

– Đó là con của vợ chồng tôi.

Âu Lan chìa tay ra đón lấy Đậu Đậu, trả lời hộ Khang Nam nhưng thái độ thì vô cùng xa cách. Cô cũng hậm hực việc cô ta tự nhiên ôm Hải Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK