• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trạch Dương với tay tháo giầy cho cô xếp vào tủ nhưng vẫn không thả cô xuống. Hành động này khiến Cảnh Nghi có chút bối rối, hướng mặt về phía Cảnh Anh hỏi thăm.

- Chị, chị ăn tối chưa?

- Chị không đói nên không muốn ăn.

Cảnh Nghi lo lắng.

- Đồ ăn không hợp với chị sao? Chị muốn ăn gì để em...

- Không ăn một bữa có chết đâu. Cô ta không muốn ăn thì để cô ta nhịn đi.

Trạch Dương không khách khí nói bằng ngữ điệu bực dọc rồi mang theo Cảnh Nghi hướng lên phòng.

- Em muốn nói chuyện với chị một lát.

- Muộn rồi mai nói, em không mệt sao?

Cảnh Anh mặt mũi xám xịt trước lời nói và hành động của Trạch Dương nhưng không dám lên tiếng nữa. Cũng muốn giữ Cảnh Nghi lại nhưng thấy Trạch Dương giữ khư khư thì biết mình không nên chọc giận hắn.

Cảnh Nghi nói với Cảnh Anh.

- Chị ăn gì rồi ngủ sớm đi nhé!

- Ừ, em nghỉ đi đừng lo cho chị.

Trạch Dương lẩm bẩm.

- Cô có gì mà phải lo chứ?



Cảnh Nghi nghe thấy nên khi được anh đặt xuống giường thì khẽ nhắc.

- Anh có thể đừng nặng nhẹ với chị em được không? Dù sao chị ấy...

- Cô ta không phải trẻ con nữa, việc ăn uống tự lo lấy sao phải nói kiểu ấy với em. Nếu là một người chị tốt sẽ không khiến em lo lắng như vậy. Em không thấy cô ta rất vô lí sao?

- Chị ấy chỉ có sao nói vậy thôi.

- Theo anh thấy thì em nên để chị mình làm người lớn đi. Bây giờ em như này rồi mà cô ta cũng có nghĩ cho em đâu.

- Tại sao anh luôn có thái độ nghi kị với người khác như vậy? Không phải ai cũng là người tính toán, thủ đoạn như anh đâu.

Trên môi Trạch Dương kéo thành nụ cười trào phúng.

- Với em thì tất cả mọi người đều tốt, đều nhân hậu chỉ trừ tôi ra phải không?

Cảnh Nghi biết mình lỡ lời nhưng đó không phải là không đúng. Anh ta là người sắc bén, có thể một ánh nhìn mà đoán ra tâm tư của người khác hoặc một ánh mắt có thể khiến người ta rét run. Nhưng... hắn lại chưa bao giờ giấu đi sự thâm sâu khó lường của mình. Thậm chí còn luôn bày ra cho cô thấy.

Với Trạch Dương, trước giờ phụ nữ luôn phải nhún nhường, chiều chuộng, nhìn mặt hắn mà biết làm gì cho hắn vui. Ở bên hắn, họ ra sức yêu chiều, lấy lòng hắn, vậy nhưng Cảnh Nghi thì không những không chiều lòng hắn mà chỉ muốn hắn phát tiết.

Cô khác những người phụ nữ đã qua tay hắn. Họ luôn tìm cách xuất hiện lộng lẫy trước mặt hắn, dùng tiền của hắn dát lên mình hàng hiệu còn Cảnh Nghi chưa bao giờ trang điểm cầu kì thậm chí còn không trang điểm nhưng vẫn đẹp một cách hoang dã, bí ẩn khiến hắn không muốn rời mắt, không dùng tiền hắn đưa dù là một đồng.

Tắm xong ra thấy Cảnh Nghi đang ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công trong trại thái bó gối suy tư thì Trạch Dương lại gần cúi người dụi mặt trên mái tóc mềm mại của cô hít hà.

Hắn bất ngờ khi Cảnh Nghi xoay người lại, vòng tay bám lên cổ hắn, đôi mắt khẽ rung động làm hàng mi cong vút càng thêm quyến rũ, khuôn mặt thanh tú áp sát cùng mùi hương tự nhiên thoang thoảng xông vào cánh mũi. Hắn luôn bị cô quyến rũ từ những động tác nhỏ nhất.

Cảnh Nghi cắn môi ấp úng.



- Anh không giận em chứ?

Trạch Dương cọ mũi cùng cô mỉm cười.

- Nếu em nghĩ tôi là người tốt mới là không bình thường.

Sự mềm mại từ cơ thể cô khiến hắn không cầm lòng mà vòng tay ôm nhấc cô lên người mình.

Mái tóc hắn còn ướt nhỏ xuống mặt, mùi xạ đàn hương lan tới mũi cô, Cảnh Nghi bất giác rùng mình, cơ thể trở nên cứng lại.

Hắn cảm nhận cơ thể cô bắt đầu run rẩy thì xiết chặt tay ôm cô thêm chặt vào lòng mình, chậm rãi cúi đầu chiếm đoạt lấy cánh môi bị cô cắn đến đỏ ửng. Đã rất lâu rồi hắn mới được yêu mà không bị cô phản đối nên hắn mặc nhiên càn quét, hơi thở nam tính mạnh mẽ xông vào xâm chiếm từng ngóc ngách nuốt lấy mật ngọt của cô.

Chưa bao giờ cảm nhận được sự nóng bỏng như vậy đang xâm lấn trên cơ thể, luồng khí nóng đang lan tỏa khắp khuôn mặt, Cảnh Nghi cứng người, hai tay đẩy hắn ra nhưng sức của cô không ngăn được hắn. Trong nháy mắt, hô hấp trở nên dồn dập.

Trạch Dương cuốn lấy đầu lưỡi cô trêu đùa, khiêu khích kéo Cảnh Nghi nhập cuộc. Thân thể cô dần dần đáp lại hắn, lưỡi nhẹ nhàng quấn quýt triền miên. Lưng chạm xuống ga giường mát lạnh, Cảnh Nghi dừng lại thở với gương mặt ửng hồng.

- Em không nhìn thấy.

Hắn vuốt ve, mơn trớn gương mặt mê người của cô.

- Không cần em làm gì chỉ cần cơ thể em phối hợp là được.


Cảnh Nghi hiểu ý của hắn nói, khuôn mặt ửng hồng, đã lâu rồi họ không gần gũi thân mật nên có chút gượng gạo trong mắt cô.


Trạch Dương cúi xuống tinh tế nhẹ nhàng nhấm nháp vị ngọt trên môi cô từ tốn. Bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới không vội vàng chạm lên tấc da thịt mềm mại, tham lam trườn vào trong váy ngủ mang theo ham muốn của dục vọng.


Đến khi cả hơi thở của cô nhuốm đầy hơi thở của hắn thì đôi môi hắn mới dời đi, một đường lướt xuống cổ, bàn tay còn lại của hắn khẽ gạt dây áo ngủ tuột ra để lộ cơ thể trắng nõn khiến hắn luôn trào lên cảm giác ham muốn mãnh liệt.


Chiếc váy ngủ nhanh chóng được trút bỏ, dưới ánh đèn, thân thể trắng mịn như sữa tỏa sáng lấp lánh, chiếc cổ kiêu ba ngấn nâng đều theo nhịp thở có phần gấp gáp làm đôi gò bồng đào đẫy đà cũng khẽ lay động, vùng bụng trắng lại mềm mại như bông phập phù lên xuống. Cảnh Nghi không biết Trạch Dương đang nhìn mình như lần đầu chiêm ngưỡng sinh vật lạ, chỉ thấy hành động ôm hôn của hắn dừng lại thì có chút không tự nhiên, nhất là trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK