• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Nghi uể oải ngồi thẳng người nhìn người vừa xuất hiện. Mạnh Hải mặc bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ và đeo kính che nửa mặt, nở nụ cười ưu nhã ngồi xuống.

– Không làm phiền cô chứ?

Anh ta xuất hiện lúc này lại không làm cô ghét bỏ. Mấy lần anh ta hỏi cô có muốn biết về Trạch Dương không? Cô đều gạt đi nhưng hôm nay lại muốn biết.

Cô ngồi thẳng người nhìn anh ta, hỏi.

– Anh tiếp cận tôi vì muốn đối phó với chồng tôi?

Hắn gọi một ly cafe, bình tĩnh khuấy đến khi nổi bọt, điềm tĩnh im lặng mà chưa trả lời. Cảnh Nghi cũng không suốt ruột, im lặng nhìn ra ngoài. Thời tiết cuối thu thật đẹp…

– Tôi và hắn đã từng là bạn…

Cảnh Nghi nheo mắt nhìn hắn hỏi.

– Còn bây giờ là kẻ thù?

– Tôi đã từng giết hắn nhưng không thành công.

Nghe hắn nói bình thản như giết một con ngóe khiến cô giật mình. Động tác bưng cốc nước ngưng lại, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn – đôi mắt xanh biếc hằn lên sự ác độc đến đáng sợ.

– Nhưng tôi không tiếp cận cô vì hắn?

– Tôi có nên tin lời anh nói.

Đôi mắt sắc lạnh thay đổi nhìn cô chằm chằm khiến Cảnh Nghi có chút chột dạ. Từ ngày đầu gặp, hắn luôn nhìn cô như vậy? Ánh nhìn của một kẻ si tình.

– Tôi nhìn thấy cô ở Maldives lúc cô đạp xe quanh vịnh một mình. Lúc ấy trông cô rất đẹp, có vẻ như cô đang hạnh phúc, cả người đều toát ra dáng vẻ yêu kiều, bừng sáng. Tôi đã chụp rất nhiều ảnh của cô khi ấy. Sau đó đi theo cô thì tôi mới phát hiện ra cô là người của Trạch Dương.

Chẳng để cho cô nói, hắn đã mỉm cười đế thêm.

– Tôi tiếp cận vì thích cô.

Cảnh Nghi bất giác rùng mình, toàn thân lạnh toát, bối rối cầm cốc trà lên miệng uống tránh ánh mắt nhìn như muốn thiêu đốt của anh ta.

– Tôi không sử dụng cô để trả thù ân oán giữa tôi và hắn nên cô yên tâm, tôi không làm hại cô.

Cốc trà đào trong tay sóng sánh, nuốt vào trong họng mà chát đắng.

– Tại sao anh lại tiếp cận chị tôi?

– Cô tin hay không thì tùy, tôi cứu cô ấy là vô tình không phải hữu ý như cô đang nghĩ. Đến nhà chơi nhìn thấy ảnh cô mới biết hai người là chị em vì cô và cô ấy không giống nhau.

– Tôi có thể biết vì sao anh lại muốn lấy mạng chồng tôi?

Hắn không trả lời cô mà ngồi tựa ghế, uống hết cốc cafe, ánh mắt nhìn ra ngoài như nhớ lại quá khứ. Thật lâu sau mới lên tiếng.

– Hắn từng là sát thủ và giết chết cả ba mẹ tôi.

Cảnh Nghi thấy tim mình như vừa bị ai thò tay vào bóp mạnh làm cho máu không lưu thông mà đông cứng lại. Cô đi theo anh hơn một năm, dù Trạch Dương có thù ắt sẽ báo, ai động vào anh sẽ phải trả giá nhưng… liệu anh có vô lí mà giết người.

Nhìn cô bất động, bàn tay nắm chặt cốc trà nổi cả gân xanh thì hắn biết cô đang sốc trước thông tin vừa nghe được. Vậy là cô chẳng biết gì về quá khứ của hắn cả.

– Nếu cô không tin thì về hỏi thẳng chồng cô.

Cảnh Nghi không muốn biết thêm nữa nên đứng dậy cầm túi xách muốn rời đi. Hắn cố tình nói thêm.

– À, mấy nay tôi không thấy chồng cô về nhà, liệu có phải anh ta lại bên cô nàng có tên Phương Linh kia?

Cảnh Nghi đứng lại, xoay người nhìn hắn.

– Anh theo dõi chúng tôi?

– Tôi chỉ ngắm nhìn cô mỗi ngày thôi. Hôm nay, cuộc gặp này cũng là chủ ý.

– Đê tiện.

Cô thẳng người bước đi nhưng đôi chân cứ mềm nhũn khiến cho đường đi lảo đảo. Mồ hôi trên trán lấm tấm, huyết áp dường như hạ thấp khiến cô nhìn mọi thứ khó khăn. Đây có thể là hậu quả của việc cô thường xuyên bỏ bữa và mất ngủ khi Trạch Dương vắng nhà.

Bước ra ngoài hè phố, cô đứng lại lấy không khí vào phổi. Cuối cùng Trạch Dương là người đáng sợ như thế nào?

– Em vừa gặp ai?

Cảnh Nghi ngẩng mặt lên nhìn thấy anh đang đứng tựa người bên cửa xe, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Sắc mặt Cảnh Nghi tái nhợt, cô thấy mình không còn sức để đối chất với anh nên coi như không nghe thấy, không nhìn thấy mà lướt qua đi về phía xe của mình.

Bàn tay bị nắm chặt đến đau nhức.

– Em không nghe tôi hỏi sao?

Cô giật tay mình khỏi tay anh, con ngươi long lên tức giận.

– Anh đi với ai, qua đêm với ai, ngủ với ai tôi đã hỏi chưa? Tôi đi uống cafe với bạn có gì mà anh phải cáu lên như thế?

– Em… giỏi lắm.

Cô mặc kệ hắn đứng đó mà lên xe rời đi với đôi mắt nhòe nước.

Trạch Dương đi qua đây, vốn nghĩ Cảnh Nghi thích uống trà đào ở quán này nên định vào mua mang về cho cô nhưng lại bắt gặp cô đang ngồi thư thái uống trà đào với một người đàn ông khác. Từ lúc bên cạnh cô, ngoài Khánh Phi ra thì anh chưa từng thấy cô giao lưu với bất kì người đàn ông nào. Nhìn thấy cô hẹn hò với một người đàn ông khác trong lòng anh vô cùng khó chịu.

Hắn xoay người trở lại quán để gặp người đàn ông kia nhưng lại không thấy anh ta đâu. Rõ ràng chưa thấy người bước ra khỏi quán vậy anh ta đi đâu. Trạch Dương đến quầy order hỏi thăm thì không ai biết anh ta đã rời đi lúc nào. Đáng lẽ ra, ngay lúc nãy, anh phải vào dằn mặt gã vì đã hẹn hò với vợ mình.

Cảnh Nghi qua bệnh viện thăm mẹ Dung. Cô muốn hỏi về Trạch Dương nhưng nhìn bà lại không lên tiếng được. Cô sợ việc anh làm chính bà cũng không biết, nếu hỏi ra nhỡ đâu lại khiến bà suy nghĩ mà bệnh thêm nặng. Cứ như vậy trong lòng cô dồn nén hết chuyện này đến chuyện khác, mỗi lúc một khó chịu.

Vừa chuẩn bị cơm tối ra bàn thì cô thấy hắn về. Rõ là không nghe thấy tiếng xe, chẳng lẽ hắn đi bộ về.

– Cậu chủ, vào ăn cơm.

Bác Lam nhìn thấy anh về thì nhìn Cảnh Nghi. Mấy nay bác cũng biết hắn không về nhà, tâm trạng cô không tốt nên nay thấy hắn về thì thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Nghi im lặng không nói chỉ lặng lẽ ngồi vào bàn chuyên tâm ăn cơm. Trạch Dương thấy cô không chào đón mình, cũng chẳng nhìn lấy một cái thì lên tiếng.

– Mấy nay công ty bận nên anh ngủ ở văn phòng.

Cảnh Nghi ngước mặt nhìn lên, hắn đang giải thích với cô sao? Ngủ ở văn phòng? Nói dối không biết chùi mép. Khả Như nhìn thấy hắn với Ngọc Linh ở bar, cô ta còn say rượu mà lại nói dối trắng trợn như vậy? Thà rằng hắn không giải thích để đỡ bực mình.

Vết son trên vai áo của hắn vẫn còn in đậm, có lẽ hắn không biết đến sự hiện diện của nó thì phải nên mới nói dối như vậy. Cô nhìn chằm chằm vết son như muốn chọc vào mắt mình. Miếng cơm đang ăn cũng nuốt không trôi nữa nên bỏ đũa đứng dậy.

– Cảnh Nghi, món ăn không hợp sao?

– Cháu không nuốt nổi.

Trạch Dương nhíu mày nhìn thái độ của cô. Hắn giải thích, thậm chí cô không thèm để tâm còn mang thái độ dửng dưng ấy là sao?

– Cậu chủ, áo cậu.

Bác Lam cũng nhìn thấy vết son nên có ý nhắc nhở. Bác thấy Cảnh Nghi nhìn chằm chằm vết son ấy rồi mới bỏ cơm. Những tưởng hai người có thể hạnh phúc nhưng giữa họ lại có mâu thuẫn mà bác biết chắc lại do một người phụ nữ nào đó gây ra.

Trạch Dương lúc này mới nhìn vào vai áo mình thì hiểu ra thái độ bất cần của Cảnh Nghi. Hắn bỏ lại bữa cơm chạy lên phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK