– Lần sau bọn cháu sẽ để ý hơn.
Bác Lam hắng giọng.
– Bác không thấy gì cả. Hai đứa vợ chồng son cứ tự nhiên đi, cứ hạnh phúc như này là bác vui rồi.
Trạch Dương liếc nhìn mặt Cảnh Nghi méo mó. Vậy là ít nhiều bác đã biết chuyện cô lo lắng rồi.
….
Cảnh Nghi không đi làm thứ bảy nên sáng dậy liền nhờ bác Lam dạy mình nấu đồ ăn trưa mang đến cho Trạch Dương.
Đến sảnh tập đoàn, cô bị lễ tân chặn lại.
– Chị muốn đi đâu ạ?
– Tôi muốn gặp tổng giám đốc, anh ấy có ở văn phòng không?
Nhân viên lễ tân nhìn Cảnh Nghi một hồi đánh giá thì lên tiếng.
– Chị có hẹn với Dương tổng không ạ?
– Không
– Vậy xin lỗi chị, Dương tổng có dặn, phụ nữ mà không hẹn trước thì ngài ấy không tiếp vì vợ ngài ấy ghen lắm nên mong chị thông cảm.
– Cô không biết mặt vợ ngài ấy?
– Dạ không ạ. Ngài ấy chưa từng đưa vợ đến công ty ạ.
– Thôi được rồi cảm ơn cô. Để tôi gọi cho ngài ấy vậy?
Cảnh Nghi đi đến ghế ngồi xuống, cô gái lễ tân lắc đầu lảm nhảm.
– Nói thế rồi mà vẫn còn muốn gặp gỡ là sao nhỉ?
Cảnh Nghi lấy điện thoại ra gọi cho Trạch Dương, chưa đầy hai tiếng chuông đã thấy anh nghe máy.
– Alo Dương Tổng, phiền ngài xuống sảnh đón vợ ngài lên cái. Nhân viên lễ tân không cho vợ ngài lên gặp ngài.
– Em đến công ty hả? Thật không?
– Thật hay không anh xuống đây đi, nhanh lên, em không đợi lâu đâu.
Trạch Dương bỏ văn kiện, bước chân sải nhanh rời đi.
Tống Vinh vừa đến cửa gọi với theo.
– Tổng giám đốc, anh kí cho em….
– Để đấy lát kí, đi đón vợ đã.
Tống Vinh nhìn theo người đàn ông đi như chạy đã mất dạng vào thang máy. Thư kí Vân ngơ ngác nhìn theo.
– Hóa ra sếp sợ vợ là thật hả anh?
– Cẩn thận cái miệng cô đấy.
Trạch Dương xuống đến sảnh thấy Cảnh Nghi đang ngồi lướt điện thoại thì lại gần.
– Sao em đến mà không bảo anh? Mà sao không bảo với họ em là vợ anh chứ?
– Người ta tin em chắc.
Cô đứng dậy khoác tay anh đi, cô lễ tân nhìn thấy mắt trợn ngược, trong lòng không khỏi oán trách mình. Khi nghe thấy tiếng Trạch Dương thì giật bắn mình.
– Lần sau vợ tôi đến thì để cô ấy lên nhớ chưa?
– Dạ vâng ạ, xin lỗi chị, em không biết.
– Không sao, dù sao chị cũng thích anh ấy xuống đón.
Họ đi rồi, cô gái mới dám ngẩng mặt lên thở bình thường.
Cảnh Nghi vào văn phòng lấy cơm ra cùng ăn với chồng. Chưa kịp ăn thì điện thoại nội bộ đổ chuông. Trạch Dương đành đứng lên ấn nghe.
– Dạ tổng giám đốc, có giám đốc của Ala và con gái ngài ấy đang đợi ạ.
Anh liếc về phía Cảnh Nghi đang nhíu mày nhìn mình bằng đôi mắt tóe lửa thì lạnh lùng.
– Bảo con gái ông ta về trước còn ông ta đợi đi. Tôi đang ăn trưa với vợ.
Nữ thư kí nghe xong mặt mũi biến sắc, ấp úng.
– Dạ.. vâng ạ.
Cảnh Nghi nhìn anh lại gần thì lên tiếng.
– Đối tác của anh biết sở thích của anh nhỉ? Đến gặp tổng giám đốc còn mang theo con gái nữa cơ đấy.
– Em đang nói gì? Anh từ chối hiểu.
– Không cho anh ăn cơm nữa. Có phải đối tác nào đến gặp anh cũng mang phụ nữ đến không?
– Trước kia thì anh khẳng định là có nhưng từ khi có em là anh không có khái niệm ấy, bây giờ phụ nữ lại gần, anh sẽ đạp đi không thương tiếc.
Cảnh Nghi cười nhìn anh lắc đầu. Đến nằm mơ cô cũng không nghĩ có ngày anh và cô thực sự đã là vợ chồng.
Lấy cơm ra bát, cô ngồi xúc anh một miếng, cô một miếng còn anh tranh thủ làm việc.
– Tối nay chúng ta về mẹ ăn cơm được không?
– Ừ, lại được ăn cơm miễn phí hả? Em xem mua gì về cho mẹ.
– Không cần đâu, đồ anh mua mẹ chưa dùng hết.
– Cảnh Anh dạo này thế nào?
– Nghe nói chị ấy đang hẹn hò, em chưa hỏi được nhiều.
– Vậy thật tốt. Em vào phòng nghỉ nằm ngủ một lát đi, anh làm đến 2 giờ rồi đưa em đi mua đồ. Sang tuần cho em đi chơi.
Cảnh Nghi dọn hết bát đũa vào túi.
– Hình như anh không có kế hoạch này?
– Hải Phong mua du thuyền, chúng ta cùng họ đi trải nghiệm thử.
– Ồ, đại gia nha.
– Hắn thừa kế tứ phương không giàu mới lạ. Chỉ có chồng em là nghèo thôi.
– Trước kia chơi gái thì giàu, vừa lấy vợ đã than nghèo kể khổ rồi.
Anh đứng lên khi thư kí lần nữa giục gặp gỡ đối tác, tiện tay nhéo mũi cô.
– Cho em ăn chơi không phải làm gì cả đời anh cũng lo được. Đi ngủ một lát đi.
Âu Lan mặc đồ bơi và lồng áo phao vào cho Đậu Đậu dặn dò Hải Phong.
– Anh phải trông chừng con đấy, bơi một lúc rồi lên không lạnh.
– Em không xuống sao?
– Không, em ở trên này tắm nắng với Cảnh Nghi và Tô Mộc thôi.
Lạc Lạc ngoài cửa phòng í ới.
– Đậu Đậu, em xong chưa?
– Em xong rồi mà mẹ em còn đang thơm tạm biệt ba.
Âu Lan nghe thấy tiếng cười ồ bên ngoài thì đẩy Hải Phong ra.
– Lần sau cấm anh hôn em trước mặt con.
Đằng trai kéo nhau nhảy xuống biển dưới đuôi tàu còn đằng gái nằm trên boong phơi nắng.
– Chị Âu Lan, bé này nhà chị là trai hay gái?
– Hai bé trai cưng ạ. Em và anh Dương cũng lên kế hoạch có em bé đi, vui lắm.
– Bọn em thả rồi nhưng chưa thấy nên cũng mong rồi ạ.
Tô Mộc góp vui.
– Cứ từ từ sẽ có, tinh thần thoải mái là nhanh có.
– Mẹ ơi, ba đâu rồi.
Nghe tiếng Lạc Lạc và Đậu Đậu hét lên, cả ba sợ hãi ngồi bật dậy nhìn xuống. Trên mặt biển không thấy bốn người kia đâu mà chỉ thấy hai đứa trẻ con đang vùng vẫy, Tô Mộc và Cảnh Nghi chạy nhanh xuống lôi hai đứa trẻ vào bờ. Không hiểu bốn lão đi đâu mà mất hút.
– Dương, anh đâu vậy?