• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Nghi cười lạnh, lảo đảo đứng lên.

- Lại là vì tôi, thật nực cười. Cuộc sống của các người là do các người tự chọn, tự bước, tự gây ra thì tự chịu hậu quả. Tôi nắm tay các người bước đi hay sao? Đừng gây nên tội rồi đổi lỗi cho người khác. Cô đã hả hê lắm khi thấy tôi bị đuổi đi còn gì? Cô tự bước vào thì tự chuốc lấy hậu quả.

Mỹ Anh cười chua xót, phụ nữ ấy à, luôn có lí lẽ riêng của mình. Sao vì đàn ông mà phải sống khổ sở thế này? Nếu ngay từ đầu, cô không câu kết với Khánh Phi, không tranh giành Trạch Dương với Cảnh Nghi thì bây giờ cô vẫn còn tương lai sáng lạn. Bây giờ, tất cả đã bị nhấn chìm, nhúng chàm cho đen kịt mất rồi.

Cảnh Nghi nghe thấy tiếng hét của Khánh Phi và Mỹ Anh thì hốt hoảng, khua tay trong không khí.

- Trạch Dương, anh làm gì họ vậy?

Hắn đến sát lưng cô, cằm tựa lên cổ cô, đặt trong tay cô một vật nặng trịch, thanh âm vang lên lạnh lẽo.

- Cả hai người họ đều đáng bị chết, hôm nay tôi sẽ lấy mạng họ thay cho con chúng ta. Tôi nhắm hộ em, việc của em là ấn vào đây, đảm bảo một phát lấy được mạng mà không khiến họ đau đớn.

Cảnh Nghi buông tay súng, lắc đầu không đồng ý.

- Tôi không muốn giết người, anh hãy tha cho họ đi được không?

Hắn cười lạnh, hơi thở phả lên má cô nóng hổi.

- Em vẫn còn yêu hắn, không muốn trả thù cho con em sao?

- Không...tôi chỉ không muốn nhuộm máu người khác. Liệu giết họ thì con tôi có trở về không? Rồi cả đời này tôi lại ám ảnh vì giết người. Ân oán thù hận đến bao giờ mới kết thúc.

- Nghi, em không phải cầu xin hắn làm gì? Anh làm thì anh chịu.

Trạch Dương cong khóe miệng, nhướn mày.

- Nếu em không ra tay thì tôi sẽ giết hắn từ từ.

Cảnh Nghi sợ hãi lay tay Trạch Dương.

- Không, anh không được giết anh ấy.

- Tôi không muốn chết, Cảnh Nghi, tôi xin lỗi cô, hãy cứu tôi...tôi không cố ý đâu...

Mỹ Anh sợ hãi khi bị lôi đến trói lại vào cột như người bị hành hình. Cô ta khóc lóc thảm thiết nhìn Cảnh Nghi như vị cứu tinh cuối cùng. Những người đàn ông có mặt đều lạnh lùng, vô cảm. Dù cô có khóc lóc đến kiệt quệ thì họ vẫn dửng dưng không chút động lòng.

Trạch Dương ghé sát tai Cảnh Nghi.

- Em không muốn trả thù cho con mình sao?

Cảnh Nghi xoay người, dựa vào ngực Trạch Dương lắc đầu.

- Dù lấy mạng họ con tôi cũng không thể trở về, tôi không muốn cuộc sống của mình mang danh một kẻ giết người. Hãy giao Mỹ Anh cho cảnh sát đi được không?

- Em tha cho cô ta nhưng ân oán giữa tôi và Khánh Phi sẽ không dễ dàng bỏ qua được.

- Đừng mà.... anh hãy tha cho anh ấy đi. Mọi ân oán nên chấm dứt ở đây. Ai cũng chịu sự tổn thương rồi. Tôi không muốn bận lòng vì bất cứ ai nữa. Tất cả những lỗi lầm này đều xuất phát từ tôi nên anh hãy cho tôi được quyết định kết quả được không?



- Lí do gì em muốn tôi tha cho hắn, em có biết nếu hắn không chết thì có thể người chết sẽ là tôi. Em muốn tôi chết thay vì hắn chết?

Cảnh Nghi không biết mình đã rơi nước mắt từ bao giờ? Cô không muốn ai phải chết vì mình. Cả người vô thức mà run rẩy.

- Dù là anh hay anh ấy thì tôi đều không muốn. Tôi không muốn ai chết cả, dù người đó là người xa lạ. Tôi không muốn nhìn thấy người khác bị giết trước mắt mình. Xin anh... đừng giết anh ấy. Tôi sẽ làm mọi yêu cầu anh muốn.

Trạch Dương cười nhưng trong đáy mắt lại chứa đầy sự hiểm ác. Cô dám lấy mình ra để đổi mạng sống cho hắn, vì hắn mà rơi nước mắt khiến anh chán ghét.

Khánh Phi nhìn Cảnh Nghi đau đớn.

- Cảnh Nghi, em đừng làm vậy? Hãy kệ anh, khó khăn lắm em mới thoát khỏi hắn mà.

"Đoàng"

Cảnh Nghi giật mình khi tiếng súng sát bên tai, cô giật mình mà xiết chặt cánh tay Trạch Dương. Tiếng hét đau đớn của Khánh Phi lại vang lên. Máu từ cánh tay túa ra ướt sũng tay áo, Khánh Phi cắn răng mà vẫn không kìm được tiếng rên rỉ trong đau đớn. Mỹ Anh nhìn thấy càng sợ hãi.

Mắt Cảnh Nghi nhòe đi, cô nghe tiếng Khánh Phi nhỏ dần rồi tắt hẳn thì càng hoảng hốt.

- Trạch Dương, sao anh còn cố chấp? Sao cố tình giết anh ấy? Tại sao?

Cô đẩy Trạch Dương ra, vô thức quay người rời đi nhưng bị anh kéo lại ghim chặt.

- Em đi đâu? Tôi chỉ cho hắn một viên đạn vào cánh tay để hắn nhớ đừng bao giờ động đến tôi nữa. Mạng của hắn, tôi có thể lấy bất cứ lúc nào nếu muốn. Em đau lòng gì chứ? Đừng để tôi thấy em rơi nước mắt vì người đàn ông khác một lần nữa, em nhớ đấy.

Cảnh Nghi sợ hãi không dám phản kháng thêm, cô hiểu hắn, nếu để hắn điên lên thì hậu quả sẽ vô cùng lớn. Cô đứng im trong tay hắn, chỉ hi vọng lời hắn nói là sự thật. Cô không muốn ở đây thêm nữa, lời nói mệt mỏi.

- Chúng ta về thôi, anh hãy thả họ đi được chứ?

- Em không tin tôi?

- Anh đã từng tự hỏi mình vì sao tôi không có niềm tin ở anh chưa? Anh còn chẳng cho tôi cơ hội mà tin, lúc tôi tin anh, quan tâm anh thì anh nhẫn tâm dẫm lên nó. Vậy bây giờ lấy gì để bảo tôi phải tin anh?

Trạch Dương nghe xong cười nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp. Hắn quay sang Tống Vinh.

- Đưa cô ta đến nhà cục trưởng, ông ấy sẽ có cách để cô ta chịu án cao nhất khi động đến cô con gái yêu quý của ông ấy, còn hắn thì thả ra.

- Vâng

Mỹ Anh không đồng tình, khóc lóc hoảng hốt.

- Không, tôi không muốn đi tù, Trạch Dương..

Hãy cho tôi một đường sống, tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa... xin anh, tôi không muốn đi tù..

Trạch Dương lạnh lùng khoác vai Cảnh Nghi rồi gọi hai người bạn rời đi. Hải Phong nhìn người đàn ông bê bết máu bị ngất xỉu thì khẽ thở dài " Đời này là vậy, có làm có chịu, có vay thì có trả".

Theo bước Trạch Dương ra ngoài nhưng bên tai Cảnh Nghi vẫn văng vẳng tiếng hét thất thanh, sợ hãi của Mỹ Anh. Cái giá phải trả khi động đến Trạch Dương là quá lớn, coi như cô ta đã tự chấm dứt thời gian đẹp nhất của mình để trả giá cho sai lầm không đáng có. Cảnh Nghi tự thấy thương cho chính mình, rồi một ngày kia, cô cũng sẽ có cái kết tương tự, cả tuổi thanh xuân đẹp nhất là những chuỗi ngày vùi dập trong đau đớn từ tâm hồn đến thể xác, yêu người không nên yêu, ở bên người không nên ở.

Trước khi lên xe, Hải Phong quay qua nhắc nhở.



- Nhớ tối nay qua nhà tôi ăn cơm đấy, các cậu mà quên thì đừng trách Âu Lan nhà tôi ghê gớm.

Khang Nam bật cười, đá đá chân bạn.

- Cậu lại định khoe vợ đấy à, mẹ kiếp, suốt ngày bắt tôi đến ăn cơm mà ăn cẩu lương nhà mấy người à?

Trạch Dương nheo mắt.

- Chẳng phải cậu có tình trẻ Đậu Đậu bám suốt còn gì? Con bé suốt ngày bám cậu có theo ai đâu, bảo sao ế mạt kiếp.

- Chó nào cũng ế còn kênh kiệu, lo cái thân mình đi, đừng có mà xía vào chuyện của người khác.

Hải Phong nhìn Cảnh Nghi vẫn đang sầu não thì động viên.

- Anh ta không sao đâu. Tối nay em qua nhà anh chơi với vợ anh cho khuây khỏa còn đừng quan tâm đến thằng này. À mà để anh bảo vợ anh dạy em vài đường cơ bản mà đánh lại nó.

Trạch Dương lừ mắt nhưng Hải Phong đã quay lưng về chiếc xe thể thao màu xanh lam nổi bật trong bãi, tay còn giơ lên vẫy khiêu khích.

- Tôi về mua đồ vợ nhờ đây, nhớ đến đúng giờ và đừng quên quà cho Đậu Đậu đấy.

Khang Nam ném tay trong không khí.

- Cái đồ sợ vợ, cút ngay, đừng suốt ngày mang vợ ra khoe nữa..

Trạch Dương mở cửa xe đưa Cảnh Nghi vào chỗ, nhắc nhở Khang Nam.

- Lo mà có vợ như người ta đi khỏi hậm hực.

- Cậu có hơn tôi không? Chơi cho lắm vào rồi không ai thèm lấy.

Anh nghiêng đầu nói với Cảnh Nghi.

- Em đừng có lấy nó nhé! Cho nó ế chết đi.

- Vâng ạ.

Cảnh Nghi nhoẻn miệng cười đồng ý ngay khiến Trạch Dương đen mặt. Hắn quay sang định xử lí thì Khang Nam đã lên xe của mình rời đi.

- Tại sao em lại nghe lời người khác hơn là tôi vậy?

Nghe giọng hắn giận dỗi, không thấy mặt nhưng Cảnh Nghi đoán hẳn là rất khó coi.


- Tôi thấy bạn anh nói đúng thì nghe thôi.


- Tôi đã chứng minh được mình trong sạch, em có nên suy nghĩ về việc kết hôn với tôi không?


- Tại sao anh lại muốn kết hôn?


- Vì tôi muốn có một gia đình, em tin hay không thì tùy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK