• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ngồi xuống giường, chân trái vắt lên chân phải chờ đợi. Cảnh Nghi nhìn hắn không thấy có sự nhân nhượng nên tháo chiếc váy khỏi mắc luồn vào người rồi tháo khăn tắm bỏ rơi xuống chân nhanh chóng che đi cơ thể mình. Trạch Dương nheo mắt thầm khen cho sự khéo léo của cô, dù thay đồ trước mặt anh nhưng lại không lộ ra cho anh thấy.

Bộ lễ phục vàng óng mặc trên người Cảnh Nghi như ngọn đuốc được thắp sáng trong đêm, rực rỡ đến chói mắt. Toàn thân cô như bước ra từ nhụy hoa, nhẹ nhàng, cao quý, đẹp xuất sắc khiến cơ mặt Trạch Dương căng cứng, đôi mắt nâu sâu hút dính chặt trên người cô không động đậy.

Chiếc váy đuôi cá đính hạt lấp lánh từ phần cúp ngực đến tận gối, phần xòe ra là lớp vải mềm lướt thướt nhẹ bay, thân trên ôm sát cơ thể khoe trọn đường cong hoàn mĩ của người mặc.

Không kiềm lòng, hắn vươn tay ôm lấy cô nháy mắt mê hoặc.

– Đẹp quá!

Ở bên cô, hắn từ một kẻ vô cùng kiệm lời khen trở thành một kẻ biết tán dương cái đẹp. Phụ nữ với hắn từ trước đến nay như một món đồ trang trí, một bình hoa đẹp nhưng chưa có ai khiến hắn phải thốt lên khen ngợi nhưng với cô thì hắn đã phá lệ rất nhiều lần.

Chuyên viên trang điểm đến, bác Lam gõ cửa phòng mới kéo cả hai trở về thực tại. Hắn nuối tiếc buông cô ra mở cửa.

– Vào đi.

Với ai hắn cũng một kiểu mặt, lời nói lạnh lẽo luôn mang theo mệnh lệnh như người trên với kẻ dưới.

– Ây da… cô gái đẹp quá! Trạch Dương, lần này cậu chọn người thật thuận mắt.

Người đàn ông là chuyên gia trang điểm vừa vào phòng đã đi quanh người Cảnh Nghi thốt lên đầy ngưỡng mộ nhưng Cảnh Nghi lại không vui vì câu nói của anh ta. Cô lại biến thành một trong số những món đồ mà Trạch Dương chọn như những người khác.

Thấy mặt cô thoáng khó chịu thì Trạch Dương lên tiếng.

– Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi đấy đừng ăn nói hàm hồ.

– Ôi chết, xin lỗi… đúng là khí chất hơn người.

Anh ta kéo ghế cho Cảnh Nghi ngồi xuống, nhìn qua khuôn mặt cô đánh giá. 𝗧ìm‎ 𝐭ru𝙮ệ𝓃‎ ha𝙮‎ 𝐭ại‎ ~‎ 𝗧r‎ Um𝐭ru𝙮ệ𝓃.𝒗𝓃‎ ~

– Em gái, em chỉ cần trang điểm lên là sẽ đẹp tựa nữ thần ngay. Được Trạch Dương chọn làm vợ đúng là rất đặc biệt…rất đẹp.

Cảnh Nghi không nói gì chỉ ngồi im cười, tuy vậy trong lòng cô đang nhảy tưng tưng vì được khen, một cảm giác hãnh diện nữa đang len lỏi trong từng mạch máu.

Anh ta trang điểm cẩn thận, tỉ mỉ từng đường nét trên khuôn mặt cô như hiện lên trên một bức tranh tiên nữ. Cảnh Nghi chớp mắt liên tục nhìn vào trong gương.

– Đây là tôi hả?

– Tiên nữ, là em đấy… rất đẹp đúng không?

Cảnh Nghi thiếu chút nữa nhảy lên cười thành tiếng, cô che miệng khúc khích gật lấy gật để.

– Tôi đã nói rồi, em mà trang điểm lên thì… khiến người khác nhỏ nước miếng.

– Cậu dám nhỏ nước miếng với vợ tôi?

Chuyên viên trang điểm quay ra nhìn Trạch Dương nguýt dài, đanh đá không chút cả nể.

– Không được sao? Ai bảo cậu chọn vợ đẹp làm gì? Chảy nước miếng còn ít ấy, khéo chỉ nhìn thôi đàn ông đã dựng hết lên rồi.

Cảnh Nghi nhìn Trạch Dương hùng hổ tiến lại thì đứng bật dậy.

– Anh muốn làm gì?

– Ôm em.

Ơ…Cảnh Nghi tưởng anh định gây sự với người ta mới đứng lên can ngăn chứ? Sao bây giờ anh ấy học được ở đâu cách kiềm chế hay vậy.

– Thả nữ thần của tôi ra còn làm tóc nào? Ôm cho chặt vào không đến đấy đàn ông nó nẫng đi mất.

– Cậu mà còn nói luyên thuyên thì tôi không khách sáo đâu.

– Cậu dám động vào tôi thì đám cưới tôi không đến trang điểm cho nữa. Tôi chưa từng phải đi đến tận nhà trang điểm cho ai như này đâu… không nể cậu thì còn lâu tôi mới đi.

Trạch Dương thờ ơ đi về phía phòng thay đồ.

– Không phải do tôi trả tiền cậu quá hời sao? Làm cao cái gì? Chẳng qua là tiền thôi không phải sao?

Cảnh Nghi thấy mặt anh chuyên viên vênh lên nhưng lại lộ rõ ý cười.

– Cái gì cũng có giá xứng đáng chứ?

Cô ngồi lại vào ghế cho anh ta làm tóc. Người ta nói cái răng cái tóc là góc con người vô cùng chuẩn xác, tóc sau khi được bới lên nhìn cô còn khác hơn nữa. Bây giờ thì bản thân Cảnh Nghi còn không nhận ra mình nữa rồi.

Bàn tay anh ta như phù thủy biết hóa phép, biến cô từ một cô bé lọ lem thành một nàng công chúa thực sự rồi.

Thật đẹp, mình đẹp quá!

Cảnh Nghi thầm khen mình, kiềm chế cười thành tiếng nhưng cuối cùng không nhịn được vẫn phát ra âm thanh haha.

– Em cười ngây ngốc gì vậy?

Trạch Dương mặc lên mình bộ âu phục màu bạc, mái tóc rối còn hơi ướt chưa được vuốt nhưng lại vô cùng bắt mắt. Những sợi tóc lòe xòe trên trán như tô vẽ thêm cho khuôn mặt ấy sáng bừng, quyến rũ. Cảnh Nghi không biết mình đang nhìn anh không chớp mắt. Cô không phải người hám trai đẹp…chưa bao giờ hám nhưng giây phút này thì mặt cô đang ngây ngốc nhìn anh có ghi rõ chữ “mê trai”. Đến khi mũi bị ai đó cọ cọ mới giật mình. Trạch Dương trêu đùa.

– Nhìn đủ chưa?

– Thôi hai người ở nhà mà ngắm nhau, tôi về đây.

Chuyên viên trang điểm giận dỗi sắp xếp đồ của mình vào hộp, liếc mắt lườm Trạch Dương đang ôm eo Cảnh Nghi ghét bỏ.

– Buông người ta ra tôi làm tóc cho cậu, không thấy tôi ở đây sao hả?

Anh ta lấy keo vuốt, vỗ vỗ ghế cho Trạch Dương ngồi xuống, bình thản nói chuyện.

– Em đúng là người đẹp nhất trong số phụ nữ mà cậu ta nhờ anh trang điểm đấy.

Mặt Trạch Dương đen thui như kéo bao nhiêu mây đen giông tố tấp tới. Cảnh Nghi nhìn anh bằng đôi mắt không còn tia ấm áp, đáp lại bằng giọng bực bội.

– Vậy ạ, anh khen quá lời rồi, anh ấy nhiều phụ nữ đẹp lắm.

Cô nghe thấy tiếng người trang điểm hét lên, tay ôm bụng gập người ngồi xuống.

– Cậu điên à? Sao lại đánh tôi hả?

– Chẳng lẽ tôi cắt lưỡi cậu, đốt nhà người khác đấy à?

– Có sao tôi nói vậy thôi. Cậu đâu có thiếu…

– Im ngay.

Cảnh Nghi không thèm nghe thêm mà đến lấy giầy và túi xách rời khỏi phòng mặc Trạch Dương gọi với theo.

– Cậu ngậm cái miệng lại đi. Trước kia khác bây giờ khác.

– Để tôi xem cậu ở bên cô ấy có được 49 ngày không mà lên giọng. Nếu bỏ cô ấy thì nhớ bảo tôi, để tôi mời cô ấy về làm mẫu.

– Quên chuyện ấy đi.

Trạch Dương hừ lạnh một cái, nhón tay lấy bộ trang sức trên bàn mà Cảnh Nghi chưa kịp đeo chạy theo.

Cảnh Nghi ngồi dưới phòng khách cầm nước uống hạ hỏa. Bác Lam đi chợ về nhìn thấy cô gái ngồi một mình trên sofa thì lên tiếng.

– Xin lỗi, cô tìm ai?

Cảnh Nghi quay ra cười.

– Bác không nhận ra cháu?

– Ôi, Cảnh Nghi à? Tại không thấy cháu trang điểm và mặc như này bao giờ? Trông cháu cứ như tiên nữ vậy?

Liếc thấy Trạch Dương đang xuống, cô nói mát.

– Làm sao bằng số các cô gái của anh ấy được ạ?

– Không, cháu đẹp nhất.

Trạch Dương nhìn mặt Cảnh Nghi đang bừng bừng lửa giận thì khóe miệng lại rung lên ý cười. Hắn lại gần kéo ghế ngồi xuống, mở hộp trang sức ra nhẹ nhàng.

– Em quên này, để anh đeo cho.

– Không cần, em tự làm được.

Cô với tay lấy đôi bông tai nhưng chưa kịp đeo thì tay bị giữ lại.

– Em ghen?

– Không có.

– Không phải em không biết quá khứ của anh? Quan trọng bây giờ người anh đang coi trọng là em, ghen với người cũ là một loại cảm xúc ngu xuẩn nhất.

– Chẳng phải anh cũng ghen với Khánh Phi sao?

– Hắn ta khác, hắn ta cũ nhưng vẫn bám em như con đỉa ấy. Còn anh không ai dám bám cả, nếu có ai bám thì em cứ xử lý đi anh không cản.

“Hừ” Cảnh Nghi vẫn còn hậm hực nên kệ Trạch Dương đeo bông tai, dây chuyền và lắc vào cho cô xong thì ngồi nhìn không chớp mắt. Cô liếc hắn một cái, cao giọng.

– Nhìn gì mà nhìn?

– Vậy anh nhìn người khác? Không ngờ khi ghen trông em lại càng đẹp hơn đấy. Nào đi thôi không muộn.

Cảnh Nghi đứng lên bước ra ngoài bỏ qua tay anh đang chìa ra không thèm bám.

– Vẫn còn giận?

Chẳng để cô trả lời, hắn bế nhấc cô lên đi băng băng ra xe.

– Ây da, tôi bị mù mắt mất thôi.

Anh chàng trang điểm cùng lúc đó đi xuống lấy xe than thở. Anh ta thở dài bỏ đồ lên xe.

– Chúc mỹ nhân của tôi buổi tối vui vẻ nhé! Em đẹp lắm!

Trạch Dương nhíu mày hậm hực.

– Ai của cậu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK