Tiệc cưới kết thúc, tiễn hết khách ra về, Trạch Dương ôm ngang bế Cảnh Nghi đi băng băng vào thang máy lên phòng tân hôn đã đặt sẵn ở khách sạn.
Bước vào phòng tổng thống, nến đã được thắp sẵn quanh phòng, mùi hương hoa hồng lan tỏa trong từng ngóc ngách. Dưới sàn trải đầy cánh hoa. Đứng ở đây có thể nhìn được một phần rộng lớn của thành phố.
– Đẹp quá!
Cảnh Nghi ngắm nhìn bất động, khẽ reo lên thích thú.
– Em thích chứ?
– Anh chuẩn bị bao giờ vậy?
– Bí mật. Đi theo anh.
Cảnh Nghi nắm tay anh đi ra sân thượng, hồ bơi được phủ kín cánh hoa hồng, ánh điện chiếu sáng lấp lánh, hơi nước bốc lên nghi ngút, hệ thống sục nước phun lên làm mặt nước lay động.
– Tắm nhé!
Hơi thở của anh phả lên gáy nóng ran, chiếc váy trên người cô đã bị anh kéo khóa tuột xuống chân. Cả người bị nhấc lên khỏi mặt đất, chẳng chút kiêng nể, cô bị ném xuống hồ bơi. Mặt hồ gợn sóng lớn, cô vừa trồi lên thì đã bị ôm lại.
Cả người bị áp vào thành hồ, eo bị ôm cứng trong vòng tay anh, cô nheo mắt nhìn khuôn mặt đang kề sát mặt mình.
– Anh sẽ bên em cả đời chứ?
– Ừ, sẽ bên em cả đời.
Hai tay Cảnh Nghi vươn lên ôm lấy cổ anh đón nhận nụ hôn vừa áp xuống.
Trong ánh điện mờ ảo, ánh nến bập bùng cùng hương hoa sực nức, hai người triền miên bên nhau không rời, dường như mọi biến động ngoài kia đã tan biến. Những cánh hoa cũng dập dờn lay động trên mặt hồ nhảy nhót reo vui chúc mừng hạnh phúc của cặp vợ chồng son. Trong hồ bơi, một cảnh tượng ám muội phô bày, tiếng nước róc rách, tiếng hai người không kiêng dè vang vọng trong không gian yên ắng.
Dường như yêu đương một lần là không đủ, thêm nữa vẫn chẳng đủ.
Cảnh Nghi lâng lâng trong hạnh phúc, nằm gọn trong lòng người đàn ông dây dưa triền miên trên chiếc giường lớn.
Bắt đầu là sự cường bạo bức người, đến với nhau bằng lợi ích cá nhân nhưng bây giờ, giữa họ là mối quan hệ hôn nhân rằng buộc bởi tình yêu. Hai con người, hai cá tính đối lập tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
Ánh nắng chan hòa nhảy nhót trong phòng, Cảnh Nghi nheo mắt tỉnh dậy với toàn thân đau nhức, hai chân khẽ động đậy mà mỏi nhừ, ghé sát người gối lên tay Trạch Dương, những ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say. Trên miệng nở nụ cười như nắng, khẽ nhổm người dậy, cô hôn nhẹ lên mặt anh.
Trạch Dương mỉm cười, cánh tay kéo cô sát vào ngực, nheo mắt trong ánh nắng. Tay búng lên mũi cô.
– Á, đau em
– Bà xã, em dám lén lút hôn anh.
Nghe anh gọi thân mật như vậy có chút không quen, hai má cô ửng hồng rúc vào lòng anh che giấu, hai tay xiết chặt lưng anh.
– Anh còn mệt không?
– Đám cưới không mệt mà đêm tân hôn thì mệt thật đấy.
Mặt mũi cô đỏ như tôm luộc, cụp mắt tránh ánh nhìn của anh. Trạch Dương nằm lui xuống, cọ trán vào trán cô.
– Em nên gọi anh một tiếng ông xã, dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi không phải sao?
Cô muốn trốn tránh ánh mắt như muốn thôi miên của người đối diện nhưng bị anh giữ chặt không cho xoay đi nên đành gật đầu đồng ý.
– Đợt này công việc của anh đang bận nên đợi kì nghỉ Tết chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật được không?
– Chúng ta đi lúc nào cũng được, anh không cần phải bận tâm như vậy.
Trạch Dương mỉm cười âu yếm nhìn cô. Quãng đường họ đi cùng nhau chưa dài nhưng thật nhiều sóng gió. Có lẽ kết hôn với Cảnh Nghi là quyết định sáng suốt và ý nghĩa nhất mà anh từng làm. Anh kéo cô lại ôm vào lòng thật chặt, nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn thì thầm.
– Vợ… anh yêu em. Chúng ta đã là một gia đình rồi.
….
Sau khi sắp xếp xong phòng tranh, Cảnh Anh nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ bèn vội lấy đồ đi về. Trên đường về, cô ghé vào quán gà nướng mua một xuất mang về vì mẹ Ân thích nhất gà nướng ở quán này.
Chiếc xe vừa rẽ vào khu đô thị thì bị một xe phía trước chặn đầu, cô tránh xe nên ngã nhào xuống đường.
Những người trên xe bước xuống, nhìn cô chăm chú, ánh mắt đảo quanh.
– Cô em, đau không?
Cảnh Anh lồm cồm bò dậy thấy cẳng chân đau nhói nên không đỡ được xe lên.
– Giúp tôi một chút, các người đi xe kiểu gì vậy?
Tiếng ba người đàn ông cười ha hả, bọn chúng không có ý định giúp cô, ánh mắt còn chứa đầy sự hiểm ác. Cảnh Anh bất giác rùng mình khi họ tiến lại gần.
– Các anh muốn gì?
– Theo cô thì chúng tôi muốn gì?
Cảnh Anh hét toáng lên.
– Các người không được lại gần, tôi kêu lên đấy.
– Để bọn này giúp cô kêu nhé! Ở đây không ai giúp cô đâu. Lần sau nhớ đừng có gây sự với ai để bị trả thù nhé.
Nói rồi cả ba xúm lại túm lấy cô lôi đi. Cảnh Anh hét muốn xé cả họng.
– Cứu tôi… có ai không?
– Buông cô ấy ra.
Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi chiếc xe màu đen, đôi mắt màu xanh biếc ánh lên sự khô khan, lạnh lẽo.
….
Trong khuôn viên, cô gái mặc chiếc váy xanh ngồi dưới thảm cỏ đọc sách, bên cạnh là chú chó nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng như lắng nghe cô gái. Người đàn ông đi làm về chưa vội vào nhà mà lại gần bỏ áo vest bên cạnh, thư thái nằm xuống gối đầu lên đùi cô gái nhắm mắt. Một cảnh tượng vô cùng bình yên thu vào tầm mắt người đàn ông có đôi mắt xanh biếc.
– Thưa ngài…
Hắn rời tầm mắt khỏi gia đình kia, xoay người ngồi xuống ghế.
– Nói đi
– Chuyến hàng từ Trung Quốc về bị hải quan giữ rồi ạ.
Khuôn mặt hắn cứng lại, sắc mặt sa sầm giận dữ.
– Lí do
– Là do Trạch Dương nhúng tay vào, hắn đã biết đến sự xuất hiện của chúng ta.
Mạnh Hải đứng dậy đến bên cửa sổ, qua ống kính của ống nhòm, hắn vẫn nhìn thấy một đôi vợ chồng cười đùa trên thảm cỏ. Người đàn ông vẫn nằm gối đầu trên đùi vợ, tay nắm lấy bàn tay của vợ đặt trên ngực, an yên như đang ngủ.
– Tại sao ngài không động thủ, giết hắn và chúng ta trở về?
– Có những nỗi đau còn đáng sợ hơn cái chết, đó mới chính là thứ ta muốn tặng cho hắn.
– Chuyến hàng của chúng ta thì sao?
– Ta sẽ nghĩ cách giải quyết.
…
Cảnh Nghi rời khỏi nhà đến nhà mẹ mang theo lỉnh kỉnh đồ Trạch Dương mua. Sau đám cưới, buổi tối Trạch Dương đưa cô đi tập xe nên bây giờ không có anh cô có thể tự lái xe đi mà không phải bắt xe ngoài. Nhưng xe của cô quá nổi bật nên đi đến đâu cũng gây chú ý của người đi đường.
– Mẹ, con đến rồi.
Cửa nhà vừa mở, cô ngạc nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi ở phòng khách. Hắn ta quay ra nhìn thấy cô khẽ mỉm cười. Cảnh Nghi rùng mình, sống lưng chạy một luồng khí lạnh.
– Mẹ và chị tôi đâu? Sao anh lại ở đây?
Mạnh Hải ung dung cầm cốc uống nước, tuy hắn trưng ra bộ mặt thân thiện nhưng sao cô vẫn thấy không hòa nhịp nổi.
– Cảnh Anh đang tắm cho bác gái.
– Tôi hỏi lại sao anh ở đây?