Mục lục
Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Tô Thanh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua một lúc lâu sau cuộc họp cuối cùng cũng xong, ai náy đều uể oải bước ra.

Cố Chi Quân lại lạnh lùng đi về phòng làm việc của mình, tự mình vẽ lên bản thiết kế mới.

Vẽ được một nửa Mộ Nghiên đã lại chạy hớt ha hớt hãi chạy vào.

“Cố tổng, không ổn rồi!”

Cố Chi Quân liền ngẩng đầu nhíu mày.

“Có gì từ từ nói”

Mộ Nghiên nuốt một ngụm nước bọt đưa ra một bản tài liệu.

“Theo người của ta bên Tôn thị thì bên đấy mời được Rose rồi”

Cố Chi Quân lúc này cũng không bình tĩnh nổi nữa, ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Nghiên.

“Hai bên đã ký hợp đồng chưa?”

Mộ Nghiên suy nghĩ một chút rồi bất an nói.

“Đã ký rồi ạ”

Nhận được thông tin này sắc mặt Cố Chi Quân càng trở nên khó coi.

Nhưng rất nhanh anh đã lấy lại vẻ uy nghiêm của mình.

“Bảo người của ta bên ấy tìm hiểu kỹ về Rose cho tôi một bản thông tin hoàn mỹ về cô ta, tôi sẽ tự mình đi bàn chuyện kéo cô ta về bên Cố thị”

Mộ Nghiên có chút kinh ngạc, tổng giám đốc có đùa không vậy? Người ta đã ký hợp đồng rồi muốn kéo cô ấy về còn phải đền bù hợp đồng mà lợi nhuận bày ra trước mắt Rose cũng phải rất cao mà chưa chắc cô ấy sẽ đồng ý, việc này quá khó rồi.

“Còn không đi?”

Thấy Mộ Nghiên đứng mãi Cố Chi Quân liền thúc giục.

“Vâng, tôi đi làm ngay”

Nói rồi Mộ Nghiên lập tức quay người muốn rời đi.

Cố Chi Quân lại đột ngột cất tiếng giữ chân anh lại.

“Khoan đã, thông tin tôi nhờ cậu điều tra đến đâu rồi?”

Mộ Nghiên nghe đến liền quay người lại có chút trầm ngâm nhìn Cố Chi Quân, ánh mắt anh hiện lên chút khó xử.

“Cố phu nhân đến bây giờ vẫn chưa có thông tin của cô ấy”

Cố Chi Quân cũng không có phản ứng gì quá lớn chỉ dựa người vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Ừm, không còn gì nữa cậu đi đi”

“Vâng”

Mô Nghiên vừa đủ Cố Chi Quán cũng chịu không nổi mà mệt mỏi thở dài.

Hạ An đã năm năm rồi, em rốt cuộc đang ở đâu vậy?

Những ngày thiếu em, anh sống cực kỳ khổ sở đấy.

Cơm người khác nấu anh nuốt không trôi, khi đi ngủ đều nhớ cô đến mơ màng, trong mơ anh nhìn thấy cô trở về bên anh nhưng đến nữa đêm lúc tỉnh dậy anh mới bàng hoàng phát hiện ra cô đã bỏ rơi anh rồi.

Anh vẫn luôn hi vọng sẽ tìm được cô nhưng năm năm nay một chút tin tức cô cũng không nguyện ý cho anh, là anh vô dụng là anh tìm không được cô.

Chẳng may cả đời này anh cũng không tìm được cô thì sao? Anh vẫn còn chưa chuộc lỗi với cô mà.

Là do thế lực anh chưa đủ lớn sao? Chắc chắn là như vậy! Chỉ cần anh cố gắng nhất định sẽ tìm được cô thôi.

Thế nên lần này anh nhất định phải lôi kéo được Rose, phải chiến thắng được Tôn thị.

Nghĩ đến đây anh liền trở nên kiên định, lần nữa cúi đầu anh lại vùi mình vào công việc, anh còn không quên soạn một bản hợp đồng dành riêng cho Rose.

[…]

Buổi sáng.

Hạ An đã thức dậy từ sớm, chuẩn bị xong bữa sáng, cô liền mang Áo Áo cùng Nhạc Nhạc đến cho Minh Nguyệt trông giúp cô.

Ổn thoả tất cả cô mới đến công ty.

Nhìn công ty đồ sộ trước mắt cô lại nhớ đến lời Minh Nguyệt nói, lần này hợp tác với Tôn thị Cố Chi Quân khả năng rất cao sẽ phát hiện ra cô.

Nhưng mà mặc kệ đi, cô cũng không còn là Hạ An yếu đuối của lúc trước.

Bước vào công ty cô liền thu hút hết tất cả ánh nhìn của mọi người.

Trên người một bộ váy công sở đen tinh tế khoa trọn thân hình chuẩn chỉn của cô, chân mang đôi giày cao gót cùng màu, mái tóc dài ngang lưng cũng được cô búi lên gọn gàng.

Khí chất trên người cô của toát ra chính là một nữ thần công sở là người phụ nữ giỏi giang trong công việc.

Vừa bước vào người ra đón cô đầu tiên là Tôn Thiên Vũ, bên cạnh anh còn có hai dàn nhân viên cấp cao.

Anh một thân tây trang lịch lãm tiến đến chào hỏi cô.

“Hạ An, lâu rồi không gặp, à không bây giờ phải gọi là Rose rồi”

Hạ An gặp anh cũng rất vui vê liền mĩm cười chào hỏi.

“Ừm, lâu rồi không gặp”

Tôn Thiên Vũ vẫn giữ trên môi nụ cười ôn hoà, xoay người anh giới thiếu Hạ An với toàn bộ nhân viên cấp cao của công ty.

“Đây là Rose của tập đoàn AI, cô ấy sẽ hợp tác với chúng ta trong dự án lần này mong mọi người sẽ cùng nhau vui vẻ làm việc”

Hạ An cũng theo lời giới thiệu của anh hơi cúi đầu chào hỏi.

“Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn”

Mà mấy người nhân viên kia vẫn đang bận nhìn cô. Thì ra đây là diện mạo của “Rose” bí ẩn a.

Thật khác với trong tưởng tưởng của họ.

Trên mạng không phải nói Rose là bà dì trung niên khó tính thích bắt nạt nhân viên sao, ở đâu lại lòi ra một Rose vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi hơn nữa còn dễ mến như vậy vậy, đúng là thông tin trên mạng không phải cái nào cũng đúng.

Suy nghĩ viễn vong đủ rồi họ liền lấy lại bình tĩnh đồng thanh đáp “vâng” một tiếng.

Cảm thấy ổn cả rồi Tôn Thiên Vũ trầm thấp cất giọng uy quyền.

“Được rồi! Mọi người vào vị trị làm việc đi”

Lại một loạt tiếng ” vâng” nữa vang lên. Mọi người đều trở về vị trí của mình làm việc.

Vừa đi bọn họ lại vừa bàn tán về Hạ An, có người khen cô xinh đẹp, có người khen cô tài năng, thậm chí còn đón xem cô có gia đình hay chưa, mấy nam nhân viên còn có loại tranh nhau xem ai sẽ là người cưa đỗ cô ấy trước, không khí chính là rất náo nhiệt.

Mà trong lúc không ai để ý lại có một cô gái đứng ở góc khuất không ngừng lấy điện thoại ra hướng Hạ An chụp hình, trên môi cô ta liền câu lên nụ cười hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK