“Anh là muốn em thấy, không cần ai thấy cả”
Cố Chi Quân nhìn châm châm cô đôi mắt phượng chứa đầy ôn nhu.
Hạ An lại bị sự chân thành này của anh làm cho dao động nhưng rất nhanh đã quay về dáng vẻ lạnh lùng.
“Tôi không cần”
Cố Chi Quân cảm thấy có chút đau lòng nhưng rồi anh chỉ cười dịu dàng.
“Em không cần anh cũng làm, anh vẫn luôn nhớ em thích nhất là loại phòng tân hôn như này”
Tập tranh cô vẽ anh vẫn con nhớ rất rõ.
Nhìn vào ánh mắt thâm tình của anh tim Hạ An bất chợt đạp lệch mất một nhịp, lại là dáng vẻ ôn nhu này, rốt cuộc là thật tình hay giả ý đây.
“Bây giờ không còn thích rồi”
Một câu lại một câu lạnh lùng, Cố Chi Quân hết lần này đến lần khác sinh ra đau lòng nhưng anh không hề bọc lộ ra bên ngoài chỉ cười với cô.
“Cả ngày hôm nay em mệt rồi đi tắm đi, anh cũng đã chuẩn bị nước cho em rồi, anh có việc ra ngoài một tí”
Biết cô không thích mình ở cùng anh liền xoay người rời đi, Hạ An ở lại một mình trong phòng lòng lại dậy lên sóng lăn tăn.
Anh đừng như vậy nữa có được không? Thà đánh cô đau chứ đừng lạt mềm buộc chặt như vậy, cô nắm không được, trong lòng cứ mãi hoài nghi, mãi khó chịu, cô lại sợ, sợ anh cứ dịu dàng như vậy lớp phòng tuyến của cô sẽ đổ vỡ mất.
Thở dài một hơi cô chầm chậm cởi bỏ lớp áo cưới nắng nề, sắp xếp gọn gàng sau đó mới bước vào phòng tắm.
Đúng như anh nói, trong bồn tắm lớn nước đã pha sẵn còn có tinh dầu hoa nhài thơm ngát, cũng cánh hoa hồng rãi khắp nơi.
Cũng tắm qua một lần thôi đâu cần phô trương như vậy, chầm chậm bước vào bồn tắm cảm giác thoải mái liền ập đến làm cô có loại thư giãn dễ chịu, cả cơ thể vô thức thả lỏng hưởng thụ.
Loại phô trương này của anh cũng tốt lắm.
Cố Chi Quân bước ra khỏi phòng đã gọi ngay đến cho Mộ Nghiên hỏi đến.
“Tin đồn cũng bị chèn ép rồi, đã tìm ra được kẻ tung tin chưa?”
Đầu dây bên kia lập tức trả lời.
“Tra được rồi, quả như anh đoán là Mộ Giai Âm, khả năng rất nhanh sẽ có thể tra ra vị trí của hắn”
Nghe được tin tức này Cố Chi Quân lập tức mĩm cười.
“Được, có được vị trí lập tức gửi tôi, tôi tự mình đến tính sổ với hắn”
Thù cũ thù mới đều tính chung một lần, hơn nữa anh cũng sẽ khiến hắn thừa nhận là hắn hại anh, thôi miên ép anh quay cái video kia.
“Vâng ạ”
Cúp máy khuôn mặt Cố Chi Quân hiện lên nhiều sát khí, tên Mộ Giai Âm này lần này bắt được xem xem anh như nào tiếp đãi với hắn. Đụng đến anh anh còn có thể nhẹ tay nhưng đụng đến vợ anh bảo bảo của anh, anh nhất nhất sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn.
Mà khoang tính tới đó, anh bây giờ còn phải lo cho vợ của anh.
Hạ An tắm xong cơ thể liền có chút khoẻ khắn lúc đi ra lại thấy một bát chè dưỡng nhan an thần đặt ở đầu giường vừa nhìn cô đã biết ai chuẩn bị.
Xem như hôm nay cô có nhã hứng đi liền đến nếm thử, mùi vị không tồi, đúng lúc cô đang lo tối nay không ngủ được, thế nên một bát này cô lập tức ăn sạch.
Một lúc sau cô liền cảm thấy buồn ngủ, cả ngày hôm nay quá mệt rồi, xương cốt cô cũng rịu rả cả rồi còn không nghỉ sẽ mệt chết đó.
Vừa nhắm mắt lại rất nhanh cô đã có thể vào giấc ngủ, ngủ được một lúc cô lại có cảm giác thoải mái thư giãn gân cốt giống như lạc vào chốn mơ mộng.
Nhưng mà sao lại như vậy được nhỉ? Rõ ràng tay chân cô đều đang nhức mỏi mà.
Mở mắt ra cô liền hoảng hốt, đôi môi anh đào thản thốt kêu to.
“Cố Chi Quân, anh làm cái gì trên người tôi vậy?”
Vừa nói cô vừa bật người dậy lui người ra phía sau.
Cố Chi Quân trên người lúc bấy giờ chỉ mặc một bộ đồ ngủ bình thường khuôn mặt lại có chút hoang mang anh nhìn cô sau đó chầm chậm trả lời.
“Mát xa cho em, anh thấy em có vẻ mệt mỏi”
Hạ An lại có loại sợ hãi trong lòng, hình ảnh này khiến cô nhớ đến quá khứ đen tối kia, mỗi lần anh tìm đến cô như này đều là dùng phương thức kia tra tấn cô.
Mà hôm nay là ngày gì chứ? Chẳng phải chính là tân hôn sao? Anh…anh không phải là muốn động phòng chứ?
Mang theo lo lắng Hạ An lại càng khó chịu với anh.
“Tôi không cần, anh ra ngoài đi”
Nói rồi cô cầm lấy cái gối ném vào mặt anh, mà anh không có né đi cứ đứng đó nhìn cô ậm ờ không nói ra thành lời, dù gì cũng là đêm tân hôn, anh không muốn phải ngủ riêng phòng, anh đến đây chỉ để xin cô cho anh ngủ ở một góc sofa kia thôi, chỉ cần được ở cùng cô là anh vui lắm rồi.
Hạ An thấy anh đứng đơ ở đó lại chắc chắn ý nghĩ của mình cô càng loạn hơn cứ lấy gối chọi loạn xạ về phía anh, người thì cứ lui về phía sau, không để ý cô cứ lui cứ lui đến mép giường lúc nào không hay.
Cái gối cuối cùng được ném tới cô cũng trượt ra khỏi giường ngã ngữa ra sau.
Hạ An lúc này hốt hoảng đến mở to mắt, lần này phải ăn đau rồi.
Cố Chi Quân nhìn thấy càng hoảng hơn cô, bảo bối của anh.
Anh liền mặc kệ trời đất trực tiếp phi người đến ôm lấy cô.
“Cạch, ầm”
Hai người một nam một nữ ngã sóng soài trên mặt đất.
“Aa”
Hạ An khẽ kêu một tiếng rồi mở mắt ra, bản thân cô không có bị gì mà còn được ngã lên “cái đệm” rất êm, cái đệm này còn đang ôm cô.
Cố Chi Quân lúc này đang nhìn chăm chăm cô, mà cô đụng phải ánh mắt anh liền giật mình bật người dậy tay chân chống lên người anh vô ý nhận mạnh vài phát.
Hạ An đứng dậy rồi liền leo lên giường vốn muốn ra khỏi phòng nhưng thấy Cố Chi Quân cứ nằm mãi đó lại thấy có chút áy náy, dù gì cũng do anh cứu cô mới thành ra như vậy.