Nghe đến hai từ “khám thai” Hạ An lại ngẩn người, anh mang cô đi khám thai sao? Là cô nghe nhầm hay do cô ảo tưởng?
Chưa kịp để cô hoàn thần Cô Chi Quân đã phát hoả ném cái khăn qua một bên, nắm lấy tay cô kéo cô một mạch đi đến bàn ăn.
Ngồi cùng một bàn Cố Chi Quân lại bất mãn nhìn Hạ An, cũng tại đứa con trong bụng cô hôm nay anh mới nghĩ làm, mà cô lại dám hành hạ nó? Thật khiến anh tức muốn chết a.
“Mang bữa ăn sáng lên đi”
Anh nhíu lại mày kiếm ra lệnh, mà anh đợi thật lâu cũng không thấy bữa sáng đâu.
“Các người là ốc sên bị tai biến à, làm cái gì mà chậm chạp vậy?”
Lúc này quản gia đứng cạnh anh mới cất tiếng.
“Buổi sáng bình thường đề do Hạ An chuẩn bị, sợ rằng thức ăn bên ngoài thiếu gia sẽ ăn không vừa miệng”
Cố Chi Quân lúc này nhớ ra, thực sự là như quản gia nói, bữa sáng của anh trước giờ đều do “cô vợ” mới cưới của anh chuẩn bị.
Anh nhìn qua Hạ An, trong đôi mắt phượng hiện ra phức tạp, mà Hạ An lại có suy nghĩ anh muốn ăn đồ cô nấu liền đứng lên muốn đi vào phòng bếp.
Chỉ là còn chưa kịp đi đâu, tay cô đã bị anh giữ lại.
“Tôi có bảo cô đi à?”
Hạ An lần này lại có dũng khí phản đối anh.
“Em đi nhanh thôi, bữa sáng rất nhanh sẽ làm xong”
Cố Chi Quân lập tức giận ra mặt, kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Không phải tôi đã bảo cô không được làm việc nhà sao? Cứ thích chống đối tôi có phải không?”
Hạ An nhanh chóng lắc đầu bên môi nhỏ nhẹ nói.
“Không phải, em chỉ là…”
“Quản gia, bác vào bảo đầu bếp riêng chuẩn bị đi, phần của cô ta làm kĩ một chút”
Còn chưa để cô nói xong anh đã cắt ngang, lời lẽ vẫn còn cằn khó nghe như vậy. Quản gia vừa nghe đã cúi đầu nhận lệnh đi vào bếp.
Hạ An thấy không thể làm gì khác nữa chỉ bất lực ngồi yên, mà giờ cô mới nhớ lại bản thân đang ngồi ở đâu lập tức giật mình giãy giụa.
Cô đang là ngồi trên đùi anh đấy.
“Chi Quân, thả em xuống…”
Bộ dạng cô có chút cuống cuồng lại có chút đáng yêu rơi vào mắt Cố Chi Quân càng làm anh thích thú, trong lòng nảy ra ý nghĩ trêu ghẹo cô.
Cô càng giãy giụa anh còn ôm cô chặt hơn, bên môi lại phả khí vào tai cô.
“Làm sao? Không thích à?”
Hạ An lập tức lắc đầu, tay nhỏ đặt trên tay anh kéo ra.
“Ở đây có nhiều người”
Anh hơi nhướng lên chân mày, mắt đảo qua một vòng nhìn xung quanh.
Quả như lời cô nói, ở đây có hơn 5,6 người hầu, đúng là có chút đông.
Chẳng qua anh cũng không quan tâm cho lắm.
“Vậy thì liên quan gì tôi?”
Anh ngang ngược như vậy khiến cho Hạ An ủy khuất.
“Đương nhiên là liên quan, anh như vậy người ta sẽ nói anh là yêu…yêu râu xanh”
Cố Chi Quân nghe cô nói mấy câu lạ thường này lập tức chịu không được câu lên khoé môi.
Cái câu “yêu râu xanh” này chắc chắn là do đứa em đáng ' yêu' Nghiêm Minh Nguyệt của anh dạy cho cô.
“Hay nhỉ? Hôm nay còn dám mắng tôi”
Hạ An bị hiểu sai ý liền rối rít.
“Không phải…em không có ý đó, anh thả em xuống đi”
“Không! Hôm nay…”
“Anh Chi Quân!”
Cố Chi Quân còn chưa nói hết câu, đã có âm thanh nhu mì vang lên cắt ngang lời nói của anh, vừa nhìn lại anh liền thấy Mạn Tuyết Linh, anh nhanh chóng không vui cau mày.
Mà Mạn Tuyết Linh càng tệ hơn anh, nhìn thấy Hạ An thân mật ngồi trên đùi anh trong lòng cô ta nhanh chóng nỗi lên ghen tị.
Vị trí đó của Lưu Hạ An đáng lý phải là của cô. Càng nghĩ cô ta càng tức giận, chẳng qua trên mặt cô ta cũng không thể hiện cái gì, cái có chỉ là sự nhu hoà bình thản.
“Em cũng muốn ăn sáng”
Nhẹ giọng nói một câu cô ta khẽ khàng tiến đến trước mặt hai người từ từ ngồi xuống. Ánh mắt chán ghét dán lên người Hạ An.
Hạ An bị nhìn cho ngại ngùng, cái tay nhỏ vỗ vỗ vào đùi anh nhắc nhở.
“Chi Quân…”
Mà Cố Chi Quân lần này mất hết hứng thú đành buông tha cho Hạ An.
Nhẹ nhàng đặt người cô qua một bên anh lại quay về dáng vẻ trầm lặng ít nói như ban đầu.
“Hôm nay anh không đi làm ạ?”
Mạn Tuyết Linh mật ngọt hỏi anh một câu, vừa hỏi cô ta lại vừa cười bộ dạng giống như chú mèo nhỏ đáng yêu.
Nhưng rơi vào mắt Cố Chi Quân anh lại không thèm để tâm đến chỉ “ừm” qua loa một tiếng.
Dù cho là vậy cô ta vẫn chưa bỏ cuộc.
“Thế hôm nay anh đưa em đến bệnh viện được không? Hôm nay em có ca trực ở đấy, mà xe em lại hư rồi”
Cô ta không tin cô nói đến như vậy rồi anh vẫn phũ phàng với cô.
Chỉ là cô ta tin hay không cũng như vậy thôi vì đáp án chỉ có một. Đó là sự lạnh lùng của anh.
“Không, nhờ tài xế riêng đưa em đi đi, anh phải đưa Hạ An đi khám thai rồi”
Nụ cười trên môi Mạn Tuyết Linh dần đông cứng, bộ dạng khó coi cực kỳ một hồi sau cô ta mới có thể quay lại trạng thái bình thường.
“Không sao đâu a, đứa bé trong bụng của Hạ An quan trọng hơn em mà, em chịu thiệt thòi cũng không sao?”
Cố Chi Quân hơi híp mắt lại, ánh mắt hiện lên khó chịu. Chẳng qua anh cũng không có nói gì.
Cô ta không xứng để anh quan tâm đến.