“Không nhắc đến nữa, bây giờ em đói rồi, mau mang bữa sáng ra cho em đi”
Nghiêm Minh Nguyệt xua tay bất cần, cô đây là muốn no cái bụng trước.
Anh không nói gì ánh mắt lướt qua Hạ An, thật vừa vặn lúc này món ăn cô cũng đã chuẩn bị xong, đang trên đường mang ra.
Nhìn tô phở thơm ngon trước mắt, bụng Minh Nguyệt liền kêu réo.
Hương thơm từ đồ ăn bay tới liền khiến cô muốn cho ngay vào miệng.
Tất cả đều ổn thẳng đến khi cô nhìn đến khuôn mặt của người mang nó ra.
Là cô ta! Lưu Hạ An.
Đêm qua cô tra cả buổi mới ra được tên của cô gái này, thân phận cũng không có gì đặt biệt.
Từ nhỏ đã bị ba mẹ bỏ rơi được dì giúp việc trong Cố gia cưu mang, lớn lên một tí cũng làm công việc người giúp việc trong Cố gia còn ký cả hợp đồng dài hạn.
Mà nghe phong thanh cô ta còn là người đẩy Mạn Tuyết Liên từ lầu 4 xuống, khiến ả mất mạng.
Chẳng qua không có bằng chứng khép tội, nên không thể khiến cô ta ngồi tù được.
Kỳ thực cô cũng không ưa Mạn Tuyết Liên cho lắm, quá giả tạo, khuôn mặt lúc nào cũng miễn cưỡng treo lên nụ cười ngây thơ.
Ai cũng nhìn ra sâu bên trong cô ta có bao nhiêu giảo hoạt, chỉ có anh trai cô là nhìn không ra, nói rằng cái gì, anh biết cô ấy từ nhỏ, hai người còn cùng nhau lớn lên.
Cô ấy không phải là loại người như vậy.
Cái này Nghiêm Minh Nguyệt cô hiểu không rõ nha, Mạn gia và Cố gia quan hệ tuy tốt nhưng anh cô gặp Mạn Tuyết Liên cũng vào lúc anh đủ tuổi cưới vợ.
Quen nhau từ nhỏ? Thật sự làm người ta khó hiểu.
Mà mặc kệ đi, cô bây giờ phải ra tay trừng trị cô gái không biết xấu hổ này.
“Sao lại không có hành lá? Nhìn xấu chết đi được, mau đổi đi”
Nhìn tô phở ít màu sắc của mình Nghiêm Minh Nguyệt câu môi tức giận.
Cố Chi Quân nghe thấy liền híp mắt nhìn cô, hai đầu lông mày câu lại một chút.
Lại dở chứng gì nữa đây, đứa em gái này của anh từ khi nào ăn được hành lá?
Đây rõ rành rành đang muốn gây khó dễ cho Hạ An.
Mà Hạ An cũng không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu, mang tô phở nóng hổi trở vào bếp rất nhanh đã mang tô khác trở ra.
Lần này đã làm đúng theo ý của Nghiêm tiểu thư, hành lá được phủ đều lên trên, chẳng qua vẫn là không vừa lòng cô ấy.
“À, tôi quên mất tôi ăn không được hành lá”
Cô nhìn Hạ An cười nhỏ nhẹ, nụ cười nhạt như vậy lại mang quá nhiều sự thù địch.
Hạ An lần nữa cúi đầu, mang vào bếp vớt sạch hành ra.
“Hmmm…”
Nghiêm Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, cánh tay thon dài nâng lên chiếc thìa nếm thử chút nước.
Hai mắt cô liền mở lớn mấy phần.
Chu choa! Ngon quá vậy.
Cô liền nếm thêm mấy lần nữa, trong đầu đều quên sạch ý nghĩ chê bai, nếm muốn hết nữa tô phở cô mới ngớ ra.
Không được, không được, cô không thể bị cô ta dụ dỗ được.
“Mặn quá, đổi tô khác đi”
Hạ An không nói gì chỉ có đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn Minh Nguyệt hồi lâu, ăn sắp xong rồi lại chê sao?
“Cô bị điếc sao?”
Minh Nguyệt bị cô nhìn đến đỏ mặt, nổi đóa hét lên.
Hạ An cũng hiểu rồi, khả năng cô đang muốn trả thù cho chiếc váy đêm qua.
“Xin lỗi”
Nhận lỗi một tiếng Hạ An nhanh chóng bê lấy tô phở mang vào bếp một tí lại đem ra tô mới.
“Ngọt quá, đổi”
“Aizzzz, không đủ nóng”
“Á, nóng quá rồi muốn bỏng chết tôi sao?”
Hạ An bị Nghiêm Minh Nguyệt xoay như chong chóng, chạy ra chạy vào nhiều không đếm hết, trên trán cô sớm đã phủ đầy mồ hôi, không biết phải như nào mới làm cho vị tiểu thư này hài lòng.
Chỉ là cô hiểu rõ, hai chữ hài lòng này rất xa vời, Nghiêm Minh Nguyệt là cố ý gây khó dễ cho cô.
“Aizz, cô…”
“Ồn chết đi được, cái gì cũng không vừa ý em, vậy thì không cần ăn, cô mang vào đi, không cần mang ra nữa”
Cố Chi Quân từ nãy đến giờ đều quan sát được hết câu chuyện giữa cả hai.
Thật sự chịu không nổi nữa liền lên tiếng can ngăn.
“Vâng”
Hạ An nhận lời tay đưa ra muốn bê tô phở đi vào.
Nhìn thấy tô phở ngon của mình dần xa Nghiêm Minh Nguyệt cuối cùng cũng hết chịu được liền kêu lên.
“Ây, ây, tôi không muốn bị đói chết đâu, miễn cưỡng ăn cũng được”
Được rồi! Xem như cô thua. Ai bảo nó ngon như vậy chứ, trước giờ cô chưa bao giờ ăn được tô phở ngon như vậy a. Nếu mất đi rồi cô nhất định sẽ rất tiếc.
Thôi thì tạm ngưng chiến với Lưu Hạ An, chịu thiệt một chút vậy.
Hạ An thở dài một hơi, đặt trả tô phở về vị trí cũ.
Cố Chi Quân ngước mặt lên nhìn em gái mình, ánh mắt có chút đắc ý.
Cái này đều nằm trong dự tính của anh.
Lúc thu mắt về anh vô tình bắt gắp ánh mắt khó hiểu của Hạ An.
Ánh mắt ấy tựa hồ hỏi anh vì sao lại giúp cô vậy?
Anh đột nhiên lại có cảm giác chột dạ, trong lòng lại đấu tranh tư tưởng.
Đúng vậy, sao anh lain giúp cô? Cô bị ức hiếp liên quan gì đến anh? Sao anh phải khó chịu?
Không phải! Là do Minh Nguyệt quá ồn ào thôi, anh không thuận mắt nên mới ngăn cản.
Nhất định là thế!