Cố gắng bình tĩnh Cố Chi Quân còn muốn nói ra mấy lời trong tâm chẳng qua đôi môi chỉ mới run rẩy vài cái thì…
“Á, chát”
Sau tiếng la hốt hoảng của Hạ An trên mặt Cố Chi Quân liền in ngay dấu tay đỏ chói, cánh tay hữu lực cũng vô thức buông ra.
Anh vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Thôi xong rồi! Cô ghét anh vậy sao? Còn chưa nhìn mặt đã đánh anh rồi.
Chỉ là anh lại không nhìn tình hình lúc này, đèn hành lang không đủ sáng, lại là ban đêm anh đột ngột đi đến đi như vậy trong mắt Hạ An anh chính là tên biến thái quấy rối mà cô hay gặp rồi.
Cái tát này anh ăn không phí.
Mà Hạ An tát xong vẫn còn đầy cảnh giác giấu hai tiểu bảo bảo phía sau mắt cô liền nhìn qua “tên biến thái” kia.
Đừng trách cô ra tay tàn nhẫn, cô bị cái chuyện này cũng không phải lần một lần hai, kinh nghiệm của cô chỉ có thừa không có thiếu.
Cô còn có tuyệt chiêu mắng người rất đỉnh đấy, mấy tên kia đều được lĩnh hội rồi tên này chắc chắn không thoát khỏi đâu.
Cô còn có mấy chai xịt hơi cay dự phòng, hắn ngoan cố liền cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Cô hùng hùng hổ hổ mở miệng muốn mắng người nhưng rồi khi mắt cô nhìn rõ được thân ảnh của “tên biến thái” kia lời nói của cô lập tức như bị nghẹn ở cổ họng.
Trái tim lại hẫng mất đi một nhịp.
“Hạ An…”
Cô Chi Quân nhìn cô thâm tình kêu lên, năm năm rồi lần đầu tiên anh được gọi tên cô chân thật như này những lần trước đều là trong mơ anh nói mớ.
Mà đây cũng là lần đầu sau năm năm anh gặp cô bằng xương bằng thịt.
Hạ An nhìn thấy anh cũng kinh ngạc không thôi, cô cứ mở to mắt nhìn anh.
Cô sớm đã đoán được sẽ có một ngày cô sẽ gặp lại anh nhưng cô không ngờ lại đến sớm như vậy.
Cô cứ ngỡ khi gặp lại anh cô sẽ không còn dao động nữa nhưng mà cô sai rồi, cô vẫn còn cái gọi là đau lòng lại có chút oán trách chút căm phẫn, cảm xúc của cô giờ đây chính là một mớ hỗn độn phức tạp.
Nhưng rất nhanh cô đã giấu nhẹm đi loại cảm xúc đấy ánh mắt lãnh đạm nhìn anh.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi chúng ta có quen sao?”
Cô bây giờ là muốn xem anh thành người dưng không quen biết, cô không muốn có quan hệ gì với anh nữa.
Trái tim Cố Chi Quân lại như bị bóp nghẹn. Anh đã nghĩ ra hàng vạn trường hợp khi cô gặp lại anh, cô sẽ có thể đau lòng oán trách anh, hay có thể tức giận mắng chửi anh, thậm chí là đánh anh như lúc nãy.
Nhưng anh lại không nghĩ tới trường hợp cô xem anh thành người dưng như này.
“Hạ An, anh biết em nhớ anh mà”
Hạ An lại cứ như người lạ với anh, ánh mắt nhìn anh như cố nhớ lại điều gì đó.
“Anh nhận nhằm người rồi, tôi không phải Hạ An, tôi cũng không có quen anh”
Nói rồi cô đặt tay lên tay nắm cửa muốn đẩy cửa đi vào nhà, chẳng qua Cố Chi Quân lại nhanh hơn cô, anh chặn trước cánh cửa.
“Hạ An xin em nghe anh nói đi có được không?”
Hạ An cực kỳ ghét bỏ anh ánh mắt nhìn anh muốn đuổi người.
“Tôi và anh có gì để nói sao? Anh tránh ra”
Cố Chi Quân lại lắc đầu cố chấp chặn lấy cửa anh còn có loại ý nghĩ sẽ sống chết mặt dày đứng ở đây đến khi nào cô thừa nhận anh mới thôi.
Chẳng qua ý nghĩ này của anh lại bị một đứa nhóc bốn tuổi nhìn thấy.
“Chú không nghe mẹ con nói cái gì sao? Mẹ con bảo chú tránh ra, chú có đứng đây đến nổi hoá thành tro bụi mẹ con vẫn không thích chú đâu”
Âm thanh có phần non nớt vang lên lại nghe ra thập phần lạnh lùng, cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện hai cục bột nhỏ đang đứng sau lưng Hạ An nhìn chằm chằm anh.
Một bé có phần rụt rè nép phía sau cô, một bé lại dáng vẻ cực kỳ chững chạc, ánh mắt nhìn anh đầy chán ghét.
Bé không biết người trước mắt là ai nhưng dám chặn cửa của mẹ và Áo Áo thì người này chắc chắn không phải người tốt, bé phải bảo vệ mẹ và em trai của mình.
Cố Chi Quân nhìn chăm chăm Áo Áo và Nhạc Nhạc trong đầu anh hiện lên loại trí nhớ.
Hai đứa bé này anh đã gặp ở sân bay, sao bây giờ lại đi chung với cô?
Anh đột nhiên nghĩ đến một cái trường hợp.
Hai bé là con của anh và cô.
Anh liền kích động không thôi nhìn Hạ An.
“Hạ An, Áo Áo và Nhạc Nhạc là con của anh đúng không?”
Hạ An nghe hỏi đến có loại run run, anh hỏi con của cô làm gì? Lúc trước không phải nói muốn bóp chết hai bé sao?
“Không phải con của anh, đây là con của riêng tôi, anh muốn sinh con thì tự về nhà mà sinh đừng nhận vơ ở đây”
Cố Chi Quân liền lắc đầu phủ nhận.
“Lúc em đi em vẫn đang mang thai mà, hai bé là con anh có phải không?”
Nói đến anh lại thật kích động nắm chặt tay cô, hai bé đáng yêu như này nếu là con của anh anh sẽ hạnh phúc chết mất.
Và rồi nghĩ một tí anh lại cảm thấy đau lòng, lúc cô đi vẫn dang mang thai, sinh con một mình nhất định sẽ sợ và đau lắm, anh thật hận sao lúc đó không thể ở bên cô.
Anh lại thương cho hai bảo bảo, lớn lên không có ba chính là thiệt thòi rất lớn.
Tất cả đều tại anh mà gây nên, ấm ức của cô đều tại anh mà có.
Càng nghĩ anh càng đau lòng có lỗi, anh nhìn thân hình mảnh mai gầy yếu của cô anh lại chịu không nổi, dằn co một hồi cuối cùng anh cũng chịu không được mà ôm Hạ An vào lòng.
“Hạ An, anh xin lỗi, anh xin lỗi em và các con nhiều lắm”