Tôn Thiên Vũ thở dài một hơi, cảm thấy vấn đề này có chút quan trọng nên không càu nhàu Minh Nguyệt nữa.
“Vẫn chưa tra ra được cái gì, Mạn Tuyết Linh, cô ta quá sạch sẽ, lý lịch rất tốt, xem ra không dễ nắm thóp được cô ta”
Minh Nguyệt đầu dây bên này cũng đã đoán trước được kết quả, tặc lưỡi một cái cô ngả người về phía sau dựa vào lưng ghế.
“Tra không được cô ta thì anh tra Mạn Tuyết Liên đi”
Tôn Thiên Vũ có hơi khó hiểu nhíu lại mày kiếm.
“Cô ta chết rồi tra làm cái gì?”
Minh Nguyệt trầm ngâm một lúc, đợi qua mấy giây mới nói tiếp.
“Cô ta chết khả năng là tự tử, anh điều tra xem trước khi chết cô ta có chuyện gì lạ thường không? Biết được việc này có lẽ sẽ giúp anh tra được thêm về Mạn Tuyết Linh”
Tôn Thiên Vũ giống như hiểu cô nói gì rồi, hai mắt đen lấy hơi híp lại.
Ý này của cô, có lẽ là muốn nói cái chết của Mạn Tuyết Liên có liên quan đến Mạn Tuyết Linh.
Có dấu vết mới rồi, anh sẽ dễ điều tra hơn. Nhưng mà… anh buồn ngủ quá.
“Ừm tôi biết rồi, còn gì nữa không? Không còn tôi tắt máy nhá?”
Anh vừa nói vừa ngáp, giọng nói có chút mệt mỏi.
Minh Nguyệt bên đây cũng nhận ra, trong lòng có chút dao động.
Mấy ngày này có lẽ Tôn Thiên Vũ cũng mệt lắm, hắn một bên lo cho Tôn thị một bên lại điều tra Mạn gia, đúng là quá vất vả rồi, cô cũng nên hoà nhã với hắn một chút.
Nên nói cái gì mới được đây? Cô với hắn cũng không có ưa nhau lắm, suy nghĩ một hồi cuối cùng cô cũng cất tiếng.
“Ừm, vất vả rồi…” ngưng một chút cô nói tiếp ” anh… ngủ ngon”
Dứt lời mặt cô hơi đỏ lên, đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng tắt đi. Bên môi đoe hồng bậm lại khó xử.
Vốn dĩ lúc nãy chỉ muốn nói ba từ ” vất vả rồi” thôi, ai mà ngờ cô còn tự phát thêm câu “anh ngủ ngon”. Ôi mẹ ơi, ngại chết đi được, a, hắn bên kia có phải đang lăn la cười bò vì sự ngốc nghếch của cô không? Ôi cái miệng đáng ghét này, cô muốn cắn đứt lưỡi mình a.
Cô dằn vặt như vậy lại không biết được Tôn Thiên Vũ bên kia bị một câu đó của cô chọc cho ngơ người.
Đưa cái điện thoại ra trước mắt, nhìn vào nó một lúc môi anh vô thức lại câu lên.
Cô nhóc này vậy mà còn biết nói mấy lời mật ngọt sao? Anh còn tưởng mình nghe nhầm chứ? Chắc chắn là ngày tận thế sắp đến rồi.
Thôi không nghĩ nữa, ngày mai còn phải đi làm. Đặt cái điện thoại về vị trí cũ, nằm trở lại lại giường, kéo cao tấm chăn, anh muốn cứ thế mà thiếp đi. Chẳng qua không hiểu sao bên tai anh vẫn cứ nghe thoang thoáng câu “anh ngủ ngon” của Minh Nguyệt, chịu không nổi anh liền kéo cao khoé môi.
Mấy lời này của cô thật ra cũng rất âm tai, anh kỳ thực có chút thích nghe.
[…]
Tại Cố gia.
Cố Chi Quân kéo tay Hạ An bước vào nhà, bộ dạng có chút âm trầm, cũng không biết có phải đang giận hay không.
Mà Hạ An chỉ có thể bất lực theo sau anh, nhìn tấm lưng rộng lớn của anh lòng cô lộp bộp nhiều tiếng.
Cô sợ anh sẽ làm hại con của cô.
Một hồi không để ý Hạ An đã bị anh đưa về phòng mình.
Đẩy cô vào trong phòng Cố Chi Quân lại đứng ngoài cửa, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.
Bộ dạng này của anh doạ Hạ An tái xanh mặt mài, anh giận sao?
“Thiếu gia…”
“Cút lên giường ngủ đi, sau này cô không cần làm việc nhà, đồ phiền phức”
“Rầm” Vừa dứt lời anh liền đóng mạnh cửa phòng, lực đạo quá lớn khiến nó vang lên âm thanh chói tai, cái cửa này cũng thật kiên cường a nếu nó yếu ớt chắc chắn đã bị đóng cho gãy làm đôi.
Hạ An nhìn vào cánh cửa cả khuôn mặt nghệch ra khó hiểu.
Anh bị làm sao vậy? Đây có tính là quan tâm cô không? Hay là lại đổi cách tra tấn khác rồi.
Mà lúc người đàn ông kia cũng đang có cùng câu hỏi với cô.
Anh bị làm sao vậy?
Vì cái gì lại đi quan tâm cô. Còn cả đứa bé kia nữa, một năm này lần nào ép cô làm loại chuyện kia anh đều nói là muốn cô mang thai rồi chính anh sẽ giết chết đứa con đấy.
Nhưng bây giờ thì sao? Đứa bé có rồi nhưng đáng chết là anh không đành lòng, nhớ đến dáng vẻ vui mừng của cô khi biết mình có thai anh lại không nỡ ra tay.
Lúc nãy trên đường trở về anh lại cứ nghĩ đến lời nói của Nghiêm Minh Nguyệt.
Hạ An không giết chết Tuyết Liên? Tất cả đều là hiểu lầm? Nếu là hiểu lầm thật sự chẳng phải anh nợ Hạ An rất nhiều sao?
Aizzzz, anh vò đầu bực dọc cuối cùng quyết định không quan tâm nữa anh phải trở về phòng, anh có cái rất gấp cần xử lý.
Lúc nãy cô đột nhiên ngất xỉu anh không có làm tiếp được, cái phương diện kia từ nãy đến giờ vẫn chưa được xoa dịu, cứ khó chịu muốn chết anh.
“Anh Chi Quân!”
Đột nhiên lúc này phía sau lưng anh lại vang lên âm thanh yêu kiều.
Quay đầu nhìn lại anh lại phát hiện Mạn Tuyết Linh một thân váy ngủ ren tơ tầm đang đi tới trước mặt anh.
“Lúc nãy em thấy anh ôm Hạ An ngất xỉu ra ngoài, cô ấy có sao không anh?”
Nói ra nghe như lo lắng kỳ thực cô ta đang cực kỳ đắc ý, Lưu Hạ An chết đi càng đúng ý cô ta.
Cố Chi Quân còn gấp việc của mình nhưng nhìn thấy Mạn Tuyết Linh anh vẫn là đối với cô ta rất dịu dàng. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng trả lời cô ta.
“Cô ấy không sao, chỉ là bị động thai thôi”