Ăn tối tắm rửa xong Giai Yên nằm trên giường suy nghĩ sẽ không biết phải đối diện với ông ngoại như thế nào.
Phong Dạ Đình từ phòng tắm bước ra cũng cảm thấy hôm nay Giai Yên rất lạ, hình như cô có chuyện gì đó giấu anh thì phải.
Anh lên giường ôm cô vào trong lòng
"Em có chuyện gì giấu anh phải không?"
"Làm…làm gì có anh nghĩ nhiều rồi chẳng qua là hôm nay nhiều việc nên em thấy hơi mệt thôi"
Phong Dạ Đình không tin liền giữ mặt cô lại
"Yên Yên! Nhìn vào mắt anh"
"Có chuyện gì thì nói cho anh nghe được không?"
Giai Yên cúi đầu vùi mặt mình vào trong lòng Phong Dạ Đình.
"Là…là ông ngoại muốn gặp em. Em sợ ông bắt em trở lại Mĩ!"
Phong Dạ Đình xoa đầu cô
"Vậy em có muốn về không?"
"Ưm! Không muốn"
"Vậy thì tốt rồi, mai anh sẽ cùng em đến gặp ông nhé!"
"Không được em sợ ông sẽ làm khó anh"
"Em không tin tưởng anh sao? Hửmm?!"
"Không phải…mà là…là…"
"Yên tâm anh là ai cơ chứ?"
"…"
"Ngoan! Đừng lo lắng nữa, hãy tin anh"
"Vâng!"
"Ngủ đi"
Ngày hôm sau…
Phong Dạ Đình dậy từ rất sớm chuẩn bị quà cáp rất nhiều toàn là những món đồ đắt tiền không dưới một vạn tệ.
Giai Yên thấy anh mua nhiều như vậy thì không khỏi cảm thấy sót của
"Sao anh mua nhiều như vậy làm gì?"
"Mua cho gia đình của vợ thì chỗ này đối với anh chẳng đáng bao nhiêu cả."
"Anh…anh thật là!" Giai Yên đỏ mặt nghoảnh sang chỗ khác.
Phong Dạ Đình tiến đến ôm eo cô "Chúng ta đi thôi! Đừng để ông đợi lâu"
"Ừm!"
Một tiếng sau hai người họ mới đến biệt thự Đông Phương.
Phong Dạ Đình bước xuống mở cửa xe cho cô, đây là việc hằng ngày của anh làm với cô, kể cả khi đi làm anh vẫn đều chủ động mở cửa xe giúp cô.
Rồi lại vòng ra đằng sau cầm đồ vào trong nhà. Giai Yên thấy anh cầm nhiều như vậy muốn giúp anh cầm một ít nhưng lại bị từ chối
"Anh cầm được em không cần phụ anh đâu."
Hai người cùng nhau bước vào trong quản gia đã nhận ra cô và anh nhanh chóng cúi đầu chào hỏi:
"Chào tiểu thư và Phong tổng"
"Ông ngoại tôi đâu?"
"Lão gia, chủ tịch và thiếu gia đang ngồi trong phòng khách đợi cô ạ"
"Cảm ơn bác"
Hai người sánh đôi cùng nhau bước vào đối diện với ba người đàn ông đang nhìn chằm chắm về phía hai người.
Phong Dạ Đình là người lên tiếng trước
"Chào ông ngoại, chào bác trai và chào anh Mặc Quân!"
"Khụ…khụ…khụ..!"
Đông Phương Mặc Quân tý sặc nước khi nghe Phong Dạ Đình gọi mình là anh.
Giai Yên cũng bất ngờ không kém, khi anh không hề bàn bạc trước với cô mà gọi mọi người trong nhà thân thiết như vậy làm cô cũng có chút ngượng ngùng.
"Ông ngoại, bác trai, anh Mặc Quân ba người vẫn khoẻ chứ?"
Tất cả mọi người đều biết nếu để Giai Yên quay về thì chắc chắn sẽ nhớ đến Phong Dạ Đình, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà Giai Yên đã có thể ở bên cạnh cậu ta rồi!
Ông cụ Đông Phương lên tiếng "Chúng ta vẫn khoẻ! Lâu không gặp cháu đừng đứng đó nữa mau chóng ngồi xuống đi!"
"Vâng ạ!"
"À! Anh Dạ Đình còn mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho ông ngoại nữa đấy, biết ông hay bị mất ngủ nên anh ấy đã mua rất nhiều loại thuốc bổ tốt cho sức khoẻ để bổ sung dinh dưỡng cho ông. Còn nữa anh ấy biết bác rất thích chơi golf nên đã đặt một bộ golf từ bên Pháp về tặng bác. Và đã mua tặng cho anh Mặc Quân chiếc xe thể thao Bugatti Chiron Profilee mà anh thích nữa đấy"
Đông Phương Mặc Quân nghe vậy thì nhảy dựng cả lên "Có thật không vậy?"
"Nó đã được đặt ở bên ngoài biệt thự rồi!"
"Thật sao? Đây là chiếc xe phiên bản giới hạn đó anh đã muốn mua nó từ rất lâu rồi mà ba anh không cho mua còn muốn anh khi nào cưới vợ thì mới được mua nữa chứ. Thật tốt quá đi, Phong Dạ Đình này tôi gả em gái tôi cho cậu đấy!"
Đông Phương Mặc Quân vui vẻ đi đến chỗ Phong Dạ Đình vỗ tay lên vai anh ra rằng: 'hiệu cậu rất hiểu ý tôi đấy'
(Bugatti Chiron Profilee có giá lên đến 9,7 triệu euro (tương đương 10,76 triệu USD hay 250,5 tỉ đồng)
Phong Dạ Đình mỉm cười "Cảm ơn anh trai đã tác thành"
"Đừng…Đừng…Phong Dạ Đình cậu còn nhỏ hơn tôi một tuổi đấy cậu đừng có gọi tôi là anh tôi không gánh nổi đâu"
Nói xong Đông Phương Mặc Quân liền hào hứng đi ra ngoài xem chiếc xe mới của mình.
Đến cả khi Đông Phương Hành nghe Giai Yên nói Phong Dạ Đình mua một chiếc gậy golf bên Pháp để tặng ông thì đã biết chắc chắn cây gậy này có giá không hề rẻ.
"Quả nhiên là Phong tổng có lòng!"
"Chỉ cần chủ tịch Đông Phương thích thì phận làm cháu rể như tôi rất sẵn lòng."
Khi Đông Phương Hành mở ra xem gậy golf thì cũng không dấu nổi sự hào phóng của Phong Dạ Đình đâu là chiếc gậy golf Honma Beres có giá lên đến 75.000$ ( khoảng 1.736.000.000 VND)
Còn riêng về ông cụ Đông Phương nhìn hai đứa một đứa cháu bị Phong Dạ Đình dụ dỗ đã đành bây giờ còn đến luôn cả đứa con trai của mình, thích đến vậy sao mà đã mở lòng với cậu ta rồi.
Giai Yên thấy ông ngoại có vẻ không vui thì liền lên tiếng hỏi:
"Ông ngoại! Ông không khoẻ ở đâu sao ạ?"
Phong Dạ Đình lấy một túi trà bên trong ra pha một tách trà thật ngon mời ông cụ.
"Biết ông ngoại thích thưởng trà nên cháu đã mua loại trà ngon nhất đến cho ông. Ông có thể thử xem có vừa miệng không?"
"Tôi còn chưa cháp nhận cậu là cháu rể đâu đấy!"
Nhìn đến trà ông cụ đã sáng mắt lên không còn nghĩ đến thể diện nữa mà nhận chén trà từ tay của Phong Dạ Đình.
Ông cụ ngấp một ngụm thì cảm thấy hương vị mang hương thơm tự nhiên, thoảng mùi hoa quả chín, mùi mật ong đặc trưng của dòng trà Oolong, hậu ngọt dịu. Ông lại nhấp thêm ngụm nữa đến khi hết chén trà
"Rất ngon! Đây là loại trà Da-Hong Pao (Đại Hồng Bào) nó rất hiếm ở Trung Quốc và rất khó mua được, vậy mà Phong tổng lại có mua được nhiều như vậy"
"Quả nhiên là ông ngoại có hiểu biết về trà, nếu thích thì cháu có thể tặng ông bao nhiêu cũng được"
( Trà Da-Hong Pao (Đại Hồng Bào) có giá lên đến 1,2 triệu USD/ kg)
Giai Yên cũng phải há hốc mồm khi trong chớp mắt cái mà Phong Dạ Đình đã được cả ba người đàn ông khó tính nhất chấp nhận anh.
"Chỉ cần mua chuộc thế này là anh đã thành công có được em rồi hả?" Cô nói nhỏ chỉ có Phong Dạ Đình mới có thể nghe thấy được.
"Không dễ như vậy đâu! Mặc dù mọi người đã có thiện cảm với anh tốt hơn trước rồi nhưng vẫn phải xem biểu hiện của anh đối với em như thế nào nữa đấy!"
"Ồ! Không ngờ anh còn hiểu biết người thân của em hơn cả em đấy!"
"Muốn lấy được em thì tất nhiên anh phải chiều lòng qua ải của ba vị trưởng bối khó tính này rồi"
"Xuỳ! Dẻo miệng"
"Quá khen!"
Phong Dạ Đình từ phòng tắm bước ra cũng cảm thấy hôm nay Giai Yên rất lạ, hình như cô có chuyện gì đó giấu anh thì phải.
Anh lên giường ôm cô vào trong lòng
"Em có chuyện gì giấu anh phải không?"
"Làm…làm gì có anh nghĩ nhiều rồi chẳng qua là hôm nay nhiều việc nên em thấy hơi mệt thôi"
Phong Dạ Đình không tin liền giữ mặt cô lại
"Yên Yên! Nhìn vào mắt anh"
"Có chuyện gì thì nói cho anh nghe được không?"
Giai Yên cúi đầu vùi mặt mình vào trong lòng Phong Dạ Đình.
"Là…là ông ngoại muốn gặp em. Em sợ ông bắt em trở lại Mĩ!"
Phong Dạ Đình xoa đầu cô
"Vậy em có muốn về không?"
"Ưm! Không muốn"
"Vậy thì tốt rồi, mai anh sẽ cùng em đến gặp ông nhé!"
"Không được em sợ ông sẽ làm khó anh"
"Em không tin tưởng anh sao? Hửmm?!"
"Không phải…mà là…là…"
"Yên tâm anh là ai cơ chứ?"
"…"
"Ngoan! Đừng lo lắng nữa, hãy tin anh"
"Vâng!"
"Ngủ đi"
Ngày hôm sau…
Phong Dạ Đình dậy từ rất sớm chuẩn bị quà cáp rất nhiều toàn là những món đồ đắt tiền không dưới một vạn tệ.
Giai Yên thấy anh mua nhiều như vậy thì không khỏi cảm thấy sót của
"Sao anh mua nhiều như vậy làm gì?"
"Mua cho gia đình của vợ thì chỗ này đối với anh chẳng đáng bao nhiêu cả."
"Anh…anh thật là!" Giai Yên đỏ mặt nghoảnh sang chỗ khác.
Phong Dạ Đình tiến đến ôm eo cô "Chúng ta đi thôi! Đừng để ông đợi lâu"
"Ừm!"
Một tiếng sau hai người họ mới đến biệt thự Đông Phương.
Phong Dạ Đình bước xuống mở cửa xe cho cô, đây là việc hằng ngày của anh làm với cô, kể cả khi đi làm anh vẫn đều chủ động mở cửa xe giúp cô.
Rồi lại vòng ra đằng sau cầm đồ vào trong nhà. Giai Yên thấy anh cầm nhiều như vậy muốn giúp anh cầm một ít nhưng lại bị từ chối
"Anh cầm được em không cần phụ anh đâu."
Hai người cùng nhau bước vào trong quản gia đã nhận ra cô và anh nhanh chóng cúi đầu chào hỏi:
"Chào tiểu thư và Phong tổng"
"Ông ngoại tôi đâu?"
"Lão gia, chủ tịch và thiếu gia đang ngồi trong phòng khách đợi cô ạ"
"Cảm ơn bác"
Hai người sánh đôi cùng nhau bước vào đối diện với ba người đàn ông đang nhìn chằm chắm về phía hai người.
Phong Dạ Đình là người lên tiếng trước
"Chào ông ngoại, chào bác trai và chào anh Mặc Quân!"
"Khụ…khụ…khụ..!"
Đông Phương Mặc Quân tý sặc nước khi nghe Phong Dạ Đình gọi mình là anh.
Giai Yên cũng bất ngờ không kém, khi anh không hề bàn bạc trước với cô mà gọi mọi người trong nhà thân thiết như vậy làm cô cũng có chút ngượng ngùng.
"Ông ngoại, bác trai, anh Mặc Quân ba người vẫn khoẻ chứ?"
Tất cả mọi người đều biết nếu để Giai Yên quay về thì chắc chắn sẽ nhớ đến Phong Dạ Đình, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà Giai Yên đã có thể ở bên cạnh cậu ta rồi!
Ông cụ Đông Phương lên tiếng "Chúng ta vẫn khoẻ! Lâu không gặp cháu đừng đứng đó nữa mau chóng ngồi xuống đi!"
"Vâng ạ!"
"À! Anh Dạ Đình còn mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho ông ngoại nữa đấy, biết ông hay bị mất ngủ nên anh ấy đã mua rất nhiều loại thuốc bổ tốt cho sức khoẻ để bổ sung dinh dưỡng cho ông. Còn nữa anh ấy biết bác rất thích chơi golf nên đã đặt một bộ golf từ bên Pháp về tặng bác. Và đã mua tặng cho anh Mặc Quân chiếc xe thể thao Bugatti Chiron Profilee mà anh thích nữa đấy"
Đông Phương Mặc Quân nghe vậy thì nhảy dựng cả lên "Có thật không vậy?"
"Nó đã được đặt ở bên ngoài biệt thự rồi!"
"Thật sao? Đây là chiếc xe phiên bản giới hạn đó anh đã muốn mua nó từ rất lâu rồi mà ba anh không cho mua còn muốn anh khi nào cưới vợ thì mới được mua nữa chứ. Thật tốt quá đi, Phong Dạ Đình này tôi gả em gái tôi cho cậu đấy!"
Đông Phương Mặc Quân vui vẻ đi đến chỗ Phong Dạ Đình vỗ tay lên vai anh ra rằng: 'hiệu cậu rất hiểu ý tôi đấy'
(Bugatti Chiron Profilee có giá lên đến 9,7 triệu euro (tương đương 10,76 triệu USD hay 250,5 tỉ đồng)
Phong Dạ Đình mỉm cười "Cảm ơn anh trai đã tác thành"
"Đừng…Đừng…Phong Dạ Đình cậu còn nhỏ hơn tôi một tuổi đấy cậu đừng có gọi tôi là anh tôi không gánh nổi đâu"
Nói xong Đông Phương Mặc Quân liền hào hứng đi ra ngoài xem chiếc xe mới của mình.
Đến cả khi Đông Phương Hành nghe Giai Yên nói Phong Dạ Đình mua một chiếc gậy golf bên Pháp để tặng ông thì đã biết chắc chắn cây gậy này có giá không hề rẻ.
"Quả nhiên là Phong tổng có lòng!"
"Chỉ cần chủ tịch Đông Phương thích thì phận làm cháu rể như tôi rất sẵn lòng."
Khi Đông Phương Hành mở ra xem gậy golf thì cũng không dấu nổi sự hào phóng của Phong Dạ Đình đâu là chiếc gậy golf Honma Beres có giá lên đến 75.000$ ( khoảng 1.736.000.000 VND)
Còn riêng về ông cụ Đông Phương nhìn hai đứa một đứa cháu bị Phong Dạ Đình dụ dỗ đã đành bây giờ còn đến luôn cả đứa con trai của mình, thích đến vậy sao mà đã mở lòng với cậu ta rồi.
Giai Yên thấy ông ngoại có vẻ không vui thì liền lên tiếng hỏi:
"Ông ngoại! Ông không khoẻ ở đâu sao ạ?"
Phong Dạ Đình lấy một túi trà bên trong ra pha một tách trà thật ngon mời ông cụ.
"Biết ông ngoại thích thưởng trà nên cháu đã mua loại trà ngon nhất đến cho ông. Ông có thể thử xem có vừa miệng không?"
"Tôi còn chưa cháp nhận cậu là cháu rể đâu đấy!"
Nhìn đến trà ông cụ đã sáng mắt lên không còn nghĩ đến thể diện nữa mà nhận chén trà từ tay của Phong Dạ Đình.
Ông cụ ngấp một ngụm thì cảm thấy hương vị mang hương thơm tự nhiên, thoảng mùi hoa quả chín, mùi mật ong đặc trưng của dòng trà Oolong, hậu ngọt dịu. Ông lại nhấp thêm ngụm nữa đến khi hết chén trà
"Rất ngon! Đây là loại trà Da-Hong Pao (Đại Hồng Bào) nó rất hiếm ở Trung Quốc và rất khó mua được, vậy mà Phong tổng lại có mua được nhiều như vậy"
"Quả nhiên là ông ngoại có hiểu biết về trà, nếu thích thì cháu có thể tặng ông bao nhiêu cũng được"
( Trà Da-Hong Pao (Đại Hồng Bào) có giá lên đến 1,2 triệu USD/ kg)
Giai Yên cũng phải há hốc mồm khi trong chớp mắt cái mà Phong Dạ Đình đã được cả ba người đàn ông khó tính nhất chấp nhận anh.
"Chỉ cần mua chuộc thế này là anh đã thành công có được em rồi hả?" Cô nói nhỏ chỉ có Phong Dạ Đình mới có thể nghe thấy được.
"Không dễ như vậy đâu! Mặc dù mọi người đã có thiện cảm với anh tốt hơn trước rồi nhưng vẫn phải xem biểu hiện của anh đối với em như thế nào nữa đấy!"
"Ồ! Không ngờ anh còn hiểu biết người thân của em hơn cả em đấy!"
"Muốn lấy được em thì tất nhiên anh phải chiều lòng qua ải của ba vị trưởng bối khó tính này rồi"
"Xuỳ! Dẻo miệng"
"Quá khen!"