Phong Dạ Đình vác Trịnh Giai Yên lên phòng, anh mạnh mẽ đạp cánh cửa phòng ra rồi không hề thương thương ném cô lên giường.
“A!…”
Trịnh Giai Yên nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Phong Dạ Đình càng lúc càng tiến lại gần mình, một cảm giác bất an chợt dấy lên trong lòng cô.
Đột nhiên Phong Dạ Đình đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ. Ngón tay thon dài của anh đang cởi từng chiếc nút áo sơ mi ra làm lộ vòm ngực khoẻ khoắn rắn chắc…
Trịnh Giai Yên có chút thất thần vì hành động này của anh, cô chưa kịp phản ứng, nói năng hơi lắp bắp “Phong…Phong Dạ Đình tôi cảnh cáo anh nếu anh dám đụng vào tôi thì tôi sẽ không tha cho anh đâu”
Phong Dạ Đình vẫn không trả lời anh vẫn từ tốn cởi chiếc áo sơ mi trên người mình ra đến khi anh vứt chiếc áo trên người mình xuống sàn thì anh mới lạnh lùng nói:
“Ha! Hay cho câu đội nón xanh”
“Gan cô cũng to lắm, nhưng lần này để tôi xem gan cô to đến mức nào?”
Trịnh Giai Yên hoảng sợ hét lên “Phong Dạ Đình anh lên cơn điên gì vậy?”
“Không phải tôi đã cảnh cáo cô một lần rồi sao? Tại sao không nghe lời tôi, không phải cô muốn chống đối tôi sao? Được hôm nay tôi sẽ thoả mãn cô” Phong Dạ Đình lạnh lùng giọng nói không có một chút hơi ấm nào, gằn lên.
“Anh…” Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Phong Dạ Đình hoàn toàn biến thành một con dã thú rất đáng sợ.
Phong Dạ Đình tiến lại gần Trịnh Giai Yên bàn tay to lớn của anh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên bóp mạnh, khiến cho cô đau đớn mà cau mày.
“Cô nhiều chiêu trò lắm mà đến cả vệ sĩ hàng đầu tôi thuê cũng bị cô giở trò cho vào đồn cảnh sát. Sao bây giờ lại sợ sệt như vậy? Hử?”
“Tôi…tôi không phải đã giải thích cho anh nghe rồi sao? Lúc đấy là vì…vì…”
“Câm miệng! Trịnh Giai Yên cô nghĩ tôi sẽ tin những lời ngu ngốc đấy của cô sao?”
“Anh điều tra tôi” Cô nghiến răng nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ.
“Hừ! Ngày hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cô là người phụ nữ của ai”
Nói xong Phong Dạ Đình túm lấy hai cánh tay cô ép lên đỉnh đầu bên môi nổi lên một tia cười lạnh xen lẫn nét cuồng ngạo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Giai Yên.
Thân hình cao lớn trực tiếp đè lên thân thể nhỏ bé, đem cơ thể cô bao phủ hoàn toàn dưới thân anh.
Cô sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy “Đừng…Phong Dạ Đình anh mau dừng lại…ư…cho tôi…ưm”
"Uhm..." Trịnh Giai Yên sợ đến cứng người, còn chưa kịp phản ứng, đã khiến cho đầu lưỡi Phong Dạ Đình nhân dịp tấn công.
Phong Dạ Đình cúi xuống càn dỡ hôn lên môi cô, nuốt hết tất cả những gì cô đang định nói vào trong bụng. Anh ngậm chặt cánh môi mềm mại, đói khát mút lấy sự ngọt ngào trên môi cô. Nụ hôn của anh càng ngày càng trở lên cuồng dã như muốn rút cạn nhấm nháp từng hơi thở của cô mà không cho cô có ý cự tuyệt.
Trịnh Giai Yên hoàn toàn phải đón nhận trận đại địa cuồng phong này của Phong Dạ Đình. Cô cố gắng tránh né từng nụ hôn mạnh bạo của anh nhưng cũng vô dụng, sức của cô làm sao có thể so bì được với người đàn ông to lớn này cơ chứ. Anh chỉ dùng một tay mà chẳng cần mất nhiều sức lực là có thể chế ngự được cô rồi.
Hơi thở của Phong Dạ Đình càng lúc càng nóng bỏng, nụ hôn của anh trượt dần xuống phần cổ trắng mịn của cô ra sức mút mát tạo lên những dấu vết hồng tím lẫn lỗn trên da thịt non mềm của cô.
Đến khi nước mắt của Trịnh Giai Yên rơi chảy xuống má Phong Dạ Đình thì anh mới nhận ra là cô đang khóc, anh liền dừng động tác của mình lại nhìn lên khuôn mặt ửng hồng của cô, đôi mắt xinh đẹp mê người của cô đang dàn giụa nước mắt.
“Hức! Hức! Phong Dạ Đình nếu ngày hôm nay anh mà dám động vào người tôi thì tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”
“Tôi mặc kệ em có hận tôi như thế nào, muốn lấy mạng của tôi cũng được. Nhưng ngày hôm nay tôi bắt buộc khiến em phải trở thành người phụ nữ của tôi” Tính chiếm hữu trời sinh trong lòng Phong Dạ Đình bắt đầu trỗi dậy. Bây giờ anh chỉ biết người phụ nữ trước mặt mình là của anh, ngoài anh ra thì không cho phép bất kì một người đàn ông nào được chạm vào cô. Trịnh Giai Yên là người phụ của anh, chỉ của một mình anh mà thôi.
Có trời mới biết khi anh nghe tin cô cùng Đông Phương Mặc Quân đi chung với nhau anh đã tức giận đến mức nào. Anh phái vệ sĩ đi theo bảo vệ cô để tránh cô tiếp xúc với những người đàn ông khác, nhưng cô gái này lại không biết nghe lời luôn luôn coi thường lời nói của anh. Cô quả thật là người phụ nữ đầu tiên dám làm điều này với anh.
Anh quả thật không thể hiểu nổi cô gái này lúc trước thì theo đuổi anh đến long trời lở đất, chỗ nào có mặt anh thì cô sẽ xuất hiện, nhưng khi biết tin anh có vị hôn thê sắp cưới thì cô dường như không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Không ngờ hai năm sau gặp lại, thì cô lại là hung thủ đ.âm c.hết vị hôn thê của anh.
Bây giờ anh cho cô thân phận thiếu phu nhân thì cô lại không an phận nằng nặng tìm chứng cứ chứng minh bản thân không phải là hung thủ để rời khỏi anh.
Mà điều quan trọng bây giờ là Phong Dạ Đình đột nhiên lại có cảm giác với Trịnh Giai Yên muốn giữ cô lại bên người, không muốn cô rời đi.
“A!…”
Trịnh Giai Yên nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Phong Dạ Đình càng lúc càng tiến lại gần mình, một cảm giác bất an chợt dấy lên trong lòng cô.
Đột nhiên Phong Dạ Đình đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ. Ngón tay thon dài của anh đang cởi từng chiếc nút áo sơ mi ra làm lộ vòm ngực khoẻ khoắn rắn chắc…
Trịnh Giai Yên có chút thất thần vì hành động này của anh, cô chưa kịp phản ứng, nói năng hơi lắp bắp “Phong…Phong Dạ Đình tôi cảnh cáo anh nếu anh dám đụng vào tôi thì tôi sẽ không tha cho anh đâu”
Phong Dạ Đình vẫn không trả lời anh vẫn từ tốn cởi chiếc áo sơ mi trên người mình ra đến khi anh vứt chiếc áo trên người mình xuống sàn thì anh mới lạnh lùng nói:
“Ha! Hay cho câu đội nón xanh”
“Gan cô cũng to lắm, nhưng lần này để tôi xem gan cô to đến mức nào?”
Trịnh Giai Yên hoảng sợ hét lên “Phong Dạ Đình anh lên cơn điên gì vậy?”
“Không phải tôi đã cảnh cáo cô một lần rồi sao? Tại sao không nghe lời tôi, không phải cô muốn chống đối tôi sao? Được hôm nay tôi sẽ thoả mãn cô” Phong Dạ Đình lạnh lùng giọng nói không có một chút hơi ấm nào, gằn lên.
“Anh…” Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Phong Dạ Đình hoàn toàn biến thành một con dã thú rất đáng sợ.
Phong Dạ Đình tiến lại gần Trịnh Giai Yên bàn tay to lớn của anh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên bóp mạnh, khiến cho cô đau đớn mà cau mày.
“Cô nhiều chiêu trò lắm mà đến cả vệ sĩ hàng đầu tôi thuê cũng bị cô giở trò cho vào đồn cảnh sát. Sao bây giờ lại sợ sệt như vậy? Hử?”
“Tôi…tôi không phải đã giải thích cho anh nghe rồi sao? Lúc đấy là vì…vì…”
“Câm miệng! Trịnh Giai Yên cô nghĩ tôi sẽ tin những lời ngu ngốc đấy của cô sao?”
“Anh điều tra tôi” Cô nghiến răng nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ.
“Hừ! Ngày hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cô là người phụ nữ của ai”
Nói xong Phong Dạ Đình túm lấy hai cánh tay cô ép lên đỉnh đầu bên môi nổi lên một tia cười lạnh xen lẫn nét cuồng ngạo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Giai Yên.
Thân hình cao lớn trực tiếp đè lên thân thể nhỏ bé, đem cơ thể cô bao phủ hoàn toàn dưới thân anh.
Cô sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy “Đừng…Phong Dạ Đình anh mau dừng lại…ư…cho tôi…ưm”
"Uhm..." Trịnh Giai Yên sợ đến cứng người, còn chưa kịp phản ứng, đã khiến cho đầu lưỡi Phong Dạ Đình nhân dịp tấn công.
Phong Dạ Đình cúi xuống càn dỡ hôn lên môi cô, nuốt hết tất cả những gì cô đang định nói vào trong bụng. Anh ngậm chặt cánh môi mềm mại, đói khát mút lấy sự ngọt ngào trên môi cô. Nụ hôn của anh càng ngày càng trở lên cuồng dã như muốn rút cạn nhấm nháp từng hơi thở của cô mà không cho cô có ý cự tuyệt.
Trịnh Giai Yên hoàn toàn phải đón nhận trận đại địa cuồng phong này của Phong Dạ Đình. Cô cố gắng tránh né từng nụ hôn mạnh bạo của anh nhưng cũng vô dụng, sức của cô làm sao có thể so bì được với người đàn ông to lớn này cơ chứ. Anh chỉ dùng một tay mà chẳng cần mất nhiều sức lực là có thể chế ngự được cô rồi.
Hơi thở của Phong Dạ Đình càng lúc càng nóng bỏng, nụ hôn của anh trượt dần xuống phần cổ trắng mịn của cô ra sức mút mát tạo lên những dấu vết hồng tím lẫn lỗn trên da thịt non mềm của cô.
Đến khi nước mắt của Trịnh Giai Yên rơi chảy xuống má Phong Dạ Đình thì anh mới nhận ra là cô đang khóc, anh liền dừng động tác của mình lại nhìn lên khuôn mặt ửng hồng của cô, đôi mắt xinh đẹp mê người của cô đang dàn giụa nước mắt.
“Hức! Hức! Phong Dạ Đình nếu ngày hôm nay anh mà dám động vào người tôi thì tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”
“Tôi mặc kệ em có hận tôi như thế nào, muốn lấy mạng của tôi cũng được. Nhưng ngày hôm nay tôi bắt buộc khiến em phải trở thành người phụ nữ của tôi” Tính chiếm hữu trời sinh trong lòng Phong Dạ Đình bắt đầu trỗi dậy. Bây giờ anh chỉ biết người phụ nữ trước mặt mình là của anh, ngoài anh ra thì không cho phép bất kì một người đàn ông nào được chạm vào cô. Trịnh Giai Yên là người phụ của anh, chỉ của một mình anh mà thôi.
Có trời mới biết khi anh nghe tin cô cùng Đông Phương Mặc Quân đi chung với nhau anh đã tức giận đến mức nào. Anh phái vệ sĩ đi theo bảo vệ cô để tránh cô tiếp xúc với những người đàn ông khác, nhưng cô gái này lại không biết nghe lời luôn luôn coi thường lời nói của anh. Cô quả thật là người phụ nữ đầu tiên dám làm điều này với anh.
Anh quả thật không thể hiểu nổi cô gái này lúc trước thì theo đuổi anh đến long trời lở đất, chỗ nào có mặt anh thì cô sẽ xuất hiện, nhưng khi biết tin anh có vị hôn thê sắp cưới thì cô dường như không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Không ngờ hai năm sau gặp lại, thì cô lại là hung thủ đ.âm c.hết vị hôn thê của anh.
Bây giờ anh cho cô thân phận thiếu phu nhân thì cô lại không an phận nằng nặng tìm chứng cứ chứng minh bản thân không phải là hung thủ để rời khỏi anh.
Mà điều quan trọng bây giờ là Phong Dạ Đình đột nhiên lại có cảm giác với Trịnh Giai Yên muốn giữ cô lại bên người, không muốn cô rời đi.