(…)
Nói xong Giai Yên liền đứng dậy xin phép rồi rời đi nhưng lại bị Phong Dạ Đình giữ lại.
"Khoan đã tôi có chuyện muốn bàn với cô!"
"Chuyện gì…"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đông Phương Giai Yên nhìn Phong Dạ Đình để chờ câu hỏi của anh, nhưng anh vẫn đứng đấy nhìn cô mà không nói năng gì.
"Phong tổng nếu không có chuyện gì nữa thì lần sau chúng ta lại bàn tiếp"
Đông Phương Giai Yên quay người đi Phong Dạ Đình đã nhanh chóng giữ tay cô lại, một tay anh để eo của cô tay còn lại để sau gáy kéo cô lại gần anh không nói một lời mà lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Cảm xúc lúc này rất khó diễn tả buồn vui lẫn lộn khiến Phong Dạ Đình chỉ muốn nhập cô vào cơ thể mình, không cho cô rời xa khỏi anh nửa bước.
Anh biết hành động này rất nóng vội cũng tạo cho Giai Yên một cảm giác sợ hãi không an toàn, nhưng những lý trí còn sót lại từ khi gặp cô đã bị đánh bay hết rồi.
Phong Dạ Đình bây giờ không thể suy nghĩ được gì nữa, cũng không cần biết như thế nào chỉ muốn được ở gần cô lúc nào thì hay lúc ấy anh muốn chân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời này.
Đông Phương Giai Yên không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy. Hai tay cô chống lên ngực anh đẩy ra nhưng làm cách nào cũng vô dụng cô khó chịu lắc đầu, ngọ ngậy trong lòng anh, nhưng dù có vẫy vùng đến đâu cũng không thoát được sự khống chế và kiểm soát mạnh mẽ của Phong Dạ Đình, sức nam nữ chênh lệch quá lớn, thắng thua đã rõ cô hoàn toàn không có sức lực chống trả.
"Ưm…A…"
"Không…Ưm…"
Đôi con ngươi trong suốt của Giai Yên kinh ngạc trợn lớn, cô hoảng sợ há miệng thở gấp lại càng tạo cơ hội cho Phong Dạ Đình đi vào sâu hơn.
Anh tham lam đầu lưỡi ướt át cũng nhân cơ hội này mà tấn công vào khoang miệng cô luồn lách, không cho cô có cơ hội nào để thở, đầu lưỡi anh cuốn sâu vào mút chặt lấy đầu lưỡi cô, được thưởng thức hương thơm mật ngọt, anh như rất đói khát hút hết những dư vị ngọt ngào thuộc về riêng cô.
Nụ hôn của Phong Dạ Đình càng ngày càng thêm nóng bỏng chiếm đoạt hơn, nhưng lại khiến Giai Yên đang ra sức phản kháng bỗng dần bình tĩnh lại mà cuốn theo nụ hôn môi lưỡi của anh mà không làm loạn nữa. Không biết là do bản năng hay là do nụ hôn này quá quen thuộc mà khiến cho cô cảm thấy một cảm giác ham muốn từ tận sâu trong đáy lòng.
Giai Yên nắm chặt cổ áo sơ mi của Phong Dạ Đình nhắm mắt cảm nhận nụ hôn của anh mang lại, hơi thở nóng bỏng của anh rất quen thuộc quen thuộc đến nỗi cô không hiểu tại sao nó làm cô cảm thấy không chán ghét một chút nào.
Trong thoáng chốc Phong Dạ Đình cũng kinh ngạc vì hành động này của Giai Yên khoé môi anh nhếch lên một nụ cười hài lòng rồi lại tiếp tục hôn cô.
Một lúc sau…
Hai người với cơ thể chênh lệch dây dưa với nhau một hồi Giai Yên thấy khó thở vì thiếu dưỡng khí, thì lúc này Phong Dạ Đình mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi đã bị anh hôn đến xưng tấy lên của cô.
Được tiếp xúc với không khí Giai Yên tức giận đẩy mạnh Phong Dạ Đình ra, đưa tay lên lau miệng lạnh lùng nói:
"Phong tổng, anh biết bản thân mình đang làm cái gì không?"
Phong Dạ Đình nhướng mày hỏi vặn lại
"Theo tôi thấy em cũng rất hưởng thụ nụ hôn này có phải không?"
"Anh…"
Đông Phương Giai Yên đỏ mặt không biết trả lời câu hỏi này của Phong Dạ Đình như thế nào đúng quả thật vừa rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại còn phối hợp với anh ta.
A a a a a a! Thật là muốn đào một cái hố để nhảy xuống mà. Trước giờ cô chưa bao giờ mất mặt như vậy sao mới lần đầu đứng trước mặt Phong Dạ Đình cô lại không biết kiềm chế bản thân mình như vậy.
Thật là xấu hổ chết mất!
Đông Phương Giai Yên bị câu hỏi của Phong Dạ Đình làm cho cứng họng, cô ngượng ngùng liền đẩy anh ra rồi chạy xối xả ra ngoài.
Phong Dạ Đình cũng không giữ lại cô nữa mà để cho cô rời đi. Tay anh bất giác đưa lên chạm vào môi mình sờ sờ rồi nở một nụ cười thoả mãn
Thật mềm!
Thật ngọt!
Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội 'tiểu công chúa của anh'.
Về đến khách sạn Giai Yên ngồi đơ trên sô pha nghĩ lại nụ hôn vừa rồi. Tay cô cũng bất giác đưa lên sờ đôi môi mình, cảm giác âm ấm cùng mùi hương của Phong Dạ Đình vẫn còn vấn vương trong hơi thở của cô.
Một cảm giác vừa xa lạ và cũng thật quen thuộc, hình như trước kia cô và người đàn ông này đã từng rất thân mật với nhau chính vì vậy mà cô lại không hề phản kháng mà để mặc cho anh ta hôn mình.
Nhưng cô lại không thể nhớ nổi trước kia rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì với cô, cô và người đàn oing này có quan hệ gì.
Lúc Giai Yên tỉnh lại dường như đã quên đi hết mọi thứ thật sự không nhớ được một cái gì nữa, đến người thân thiết nhất bên cạnh cô là ai cô cũng không thể nhớ nổi.
Lúc đó Giai Yên chỉ nghe ông ngoại kể cô bị một vụ tai nạn xe bị thương nặng ở đầu nên mới dẫn đến vấn đề mất trí nhớ, và mọi người của ở đây đều là gia đình của cô nên ông bảo cô không cần phải sợ.
Ông còn nói mẹ cô vì yêu một người đàn ông tên là Trịnh Bác Văn vì ông ta mà hi sinh tất cả vào Trịnh gia nhưng đến khi được lợi rồi thì ông ta dẫn tiểu tam về nhà khiến mẹ cô chịu một đả kích rất lớn lên đã dẫn đến tự tử. Trịnh gia bây giờ đã hoàn toàn phá sản ông ta và tiểu tam còn có con gái của hai người họ đang ngồi trong tù. Trịnh gia bây giờ đang được sự điều hành chính là tập đoàn Đông Phương quản lý.
Ngoài những chuyện đấy ra thì ông ngoại chưa bao giờ nhắc đến tên người đàn ông Phong Dạ Đình ở trước mặt cô cả. Kể cả bác trai Đông Phương Hành và Đông Phương Mặc Quân cũng vậy.
Đúng rồi có lần cô mở ti vi nhìn thấy tin tức của tổng giám đốc tập đoàn Phong thị đang phát triển mở rộng dự án đầu tư với nước ngoài. Cô cũng tò mò xem nhưng chưa biết được tổng giám đốc tập đoàn Phong thị là ai thì Đông Phương Mặc Quân đã nhanh chóng cầm điều khiển di mốt chuyển kênh khác.
Lúc đấy cô lập tức quay sang hỏi:
"Tại sao anh lại chuyển sang kênh khác, em đang xem mà!"
Đông Phương Mặc Quân hờ hững trả lời:
"Mấy cái kinh doanh tài chính này không hợp với em đâu. Chờ sức khoẻ của em hồi phục thì muốn xem gì cũng được"
Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lúc đó cũng nghe theo lời anh nói xem những chương trình giải trí, tốt cho tâm trạng cũng như tốt cho sức khoẻ.
(…)
Nói xong Giai Yên liền đứng dậy xin phép rồi rời đi nhưng lại bị Phong Dạ Đình giữ lại.
"Khoan đã tôi có chuyện muốn bàn với cô!"
"Chuyện gì…"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đông Phương Giai Yên nhìn Phong Dạ Đình để chờ câu hỏi của anh, nhưng anh vẫn đứng đấy nhìn cô mà không nói năng gì.
"Phong tổng nếu không có chuyện gì nữa thì lần sau chúng ta lại bàn tiếp"
Đông Phương Giai Yên quay người đi Phong Dạ Đình đã nhanh chóng giữ tay cô lại, một tay anh để eo của cô tay còn lại để sau gáy kéo cô lại gần anh không nói một lời mà lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Cảm xúc lúc này rất khó diễn tả buồn vui lẫn lộn khiến Phong Dạ Đình chỉ muốn nhập cô vào cơ thể mình, không cho cô rời xa khỏi anh nửa bước.
Anh biết hành động này rất nóng vội cũng tạo cho Giai Yên một cảm giác sợ hãi không an toàn, nhưng những lý trí còn sót lại từ khi gặp cô đã bị đánh bay hết rồi.
Phong Dạ Đình bây giờ không thể suy nghĩ được gì nữa, cũng không cần biết như thế nào chỉ muốn được ở gần cô lúc nào thì hay lúc ấy anh muốn chân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời này.
Đông Phương Giai Yên không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy. Hai tay cô chống lên ngực anh đẩy ra nhưng làm cách nào cũng vô dụng cô khó chịu lắc đầu, ngọ ngậy trong lòng anh, nhưng dù có vẫy vùng đến đâu cũng không thoát được sự khống chế và kiểm soát mạnh mẽ của Phong Dạ Đình, sức nam nữ chênh lệch quá lớn, thắng thua đã rõ cô hoàn toàn không có sức lực chống trả.
"Ưm…A…"
"Không…Ưm…"
Đôi con ngươi trong suốt của Giai Yên kinh ngạc trợn lớn, cô hoảng sợ há miệng thở gấp lại càng tạo cơ hội cho Phong Dạ Đình đi vào sâu hơn.
Anh tham lam đầu lưỡi ướt át cũng nhân cơ hội này mà tấn công vào khoang miệng cô luồn lách, không cho cô có cơ hội nào để thở, đầu lưỡi anh cuốn sâu vào mút chặt lấy đầu lưỡi cô, được thưởng thức hương thơm mật ngọt, anh như rất đói khát hút hết những dư vị ngọt ngào thuộc về riêng cô.
Nụ hôn của Phong Dạ Đình càng ngày càng thêm nóng bỏng chiếm đoạt hơn, nhưng lại khiến Giai Yên đang ra sức phản kháng bỗng dần bình tĩnh lại mà cuốn theo nụ hôn môi lưỡi của anh mà không làm loạn nữa. Không biết là do bản năng hay là do nụ hôn này quá quen thuộc mà khiến cho cô cảm thấy một cảm giác ham muốn từ tận sâu trong đáy lòng.
Giai Yên nắm chặt cổ áo sơ mi của Phong Dạ Đình nhắm mắt cảm nhận nụ hôn của anh mang lại, hơi thở nóng bỏng của anh rất quen thuộc quen thuộc đến nỗi cô không hiểu tại sao nó làm cô cảm thấy không chán ghét một chút nào.
Trong thoáng chốc Phong Dạ Đình cũng kinh ngạc vì hành động này của Giai Yên khoé môi anh nhếch lên một nụ cười hài lòng rồi lại tiếp tục hôn cô.
Một lúc sau…
Hai người với cơ thể chênh lệch dây dưa với nhau một hồi Giai Yên thấy khó thở vì thiếu dưỡng khí, thì lúc này Phong Dạ Đình mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi đã bị anh hôn đến xưng tấy lên của cô.
Được tiếp xúc với không khí Giai Yên tức giận đẩy mạnh Phong Dạ Đình ra, đưa tay lên lau miệng lạnh lùng nói:
"Phong tổng, anh biết bản thân mình đang làm cái gì không?"
Phong Dạ Đình nhướng mày hỏi vặn lại
"Theo tôi thấy em cũng rất hưởng thụ nụ hôn này có phải không?"
"Anh…"
Đông Phương Giai Yên đỏ mặt không biết trả lời câu hỏi này của Phong Dạ Đình như thế nào đúng quả thật vừa rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại còn phối hợp với anh ta.
A a a a a a! Thật là muốn đào một cái hố để nhảy xuống mà. Trước giờ cô chưa bao giờ mất mặt như vậy sao mới lần đầu đứng trước mặt Phong Dạ Đình cô lại không biết kiềm chế bản thân mình như vậy.
Thật là xấu hổ chết mất!
Đông Phương Giai Yên bị câu hỏi của Phong Dạ Đình làm cho cứng họng, cô ngượng ngùng liền đẩy anh ra rồi chạy xối xả ra ngoài.
Phong Dạ Đình cũng không giữ lại cô nữa mà để cho cô rời đi. Tay anh bất giác đưa lên chạm vào môi mình sờ sờ rồi nở một nụ cười thoả mãn
Thật mềm!
Thật ngọt!
Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội 'tiểu công chúa của anh'.
Về đến khách sạn Giai Yên ngồi đơ trên sô pha nghĩ lại nụ hôn vừa rồi. Tay cô cũng bất giác đưa lên sờ đôi môi mình, cảm giác âm ấm cùng mùi hương của Phong Dạ Đình vẫn còn vấn vương trong hơi thở của cô.
Một cảm giác vừa xa lạ và cũng thật quen thuộc, hình như trước kia cô và người đàn ông này đã từng rất thân mật với nhau chính vì vậy mà cô lại không hề phản kháng mà để mặc cho anh ta hôn mình.
Nhưng cô lại không thể nhớ nổi trước kia rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì với cô, cô và người đàn oing này có quan hệ gì.
Lúc Giai Yên tỉnh lại dường như đã quên đi hết mọi thứ thật sự không nhớ được một cái gì nữa, đến người thân thiết nhất bên cạnh cô là ai cô cũng không thể nhớ nổi.
Lúc đó Giai Yên chỉ nghe ông ngoại kể cô bị một vụ tai nạn xe bị thương nặng ở đầu nên mới dẫn đến vấn đề mất trí nhớ, và mọi người của ở đây đều là gia đình của cô nên ông bảo cô không cần phải sợ.
Ông còn nói mẹ cô vì yêu một người đàn ông tên là Trịnh Bác Văn vì ông ta mà hi sinh tất cả vào Trịnh gia nhưng đến khi được lợi rồi thì ông ta dẫn tiểu tam về nhà khiến mẹ cô chịu một đả kích rất lớn lên đã dẫn đến tự tử. Trịnh gia bây giờ đã hoàn toàn phá sản ông ta và tiểu tam còn có con gái của hai người họ đang ngồi trong tù. Trịnh gia bây giờ đang được sự điều hành chính là tập đoàn Đông Phương quản lý.
Ngoài những chuyện đấy ra thì ông ngoại chưa bao giờ nhắc đến tên người đàn ông Phong Dạ Đình ở trước mặt cô cả. Kể cả bác trai Đông Phương Hành và Đông Phương Mặc Quân cũng vậy.
Đúng rồi có lần cô mở ti vi nhìn thấy tin tức của tổng giám đốc tập đoàn Phong thị đang phát triển mở rộng dự án đầu tư với nước ngoài. Cô cũng tò mò xem nhưng chưa biết được tổng giám đốc tập đoàn Phong thị là ai thì Đông Phương Mặc Quân đã nhanh chóng cầm điều khiển di mốt chuyển kênh khác.
Lúc đấy cô lập tức quay sang hỏi:
"Tại sao anh lại chuyển sang kênh khác, em đang xem mà!"
Đông Phương Mặc Quân hờ hững trả lời:
"Mấy cái kinh doanh tài chính này không hợp với em đâu. Chờ sức khoẻ của em hồi phục thì muốn xem gì cũng được"
Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lúc đó cũng nghe theo lời anh nói xem những chương trình giải trí, tốt cho tâm trạng cũng như tốt cho sức khoẻ.
(…)