Ánh mắt Trịnh Giai Yên rét lạnh loé lên tia quỷ dị “Anh thích tôi lắm sao?”
Phong Dạ Đình nặng nề nhìn Trịnh Giai Yên một lúc lâu, cuối cùng cũng im lặng không nên tiếng.
Trịnh Giai Yên hết chịu đựng nổi liền đẩy mạnh Phong Dạ Đình đang ôm mình ra.
“Không trả lời được thì đừng lại gần làm phiền tôi” Nói rồi cô chỉ tay vào cánh cửa ý đuổi anh ra ngoài
”Xuống nhà ăn cơm đi, cứ ở trên phòng rồi người làm lại phải mang đồ ăn lên cho em rồi lại mang xuống như vậy sẽ rất phiền” Phong Dạ Đình không làm khó cô nữa, giọng anh đầy nhẫn nại.
“…” Trịnh Giai Yên không trả lời cũng không thèm liếc nhìn đến anh.
Anh lại nói:
“Tôi sẽ tránh xa tầm nhìn của em” Phong Dạ Đình đi ra ngoài, một lúc sau cánh cửa đóng chặt lại phát ra tiếng động.
Trịnh Giai Yên ngồi trên giường nhìn ra cánh cửa phòng đã bị đóng chặt cô cười mỉa mai
“Ha! Chẳng mấy tôi và anh sẽ đường ai nấy đi, bây giờ anh lại giả vờ quan tâm tôi là để thương hại tôi sao?”
Đúng như Phong Dạ Đình đã nói anh không xuất hiện trước mặt cô nữa, sau khi ra khỏi phòng cô anh đã lập tức lái xe rời khỏi nhà đến nửa đêm vẫn chưa thấy quay về. Có lẽ trong đêm nay Phong Dạ Đình sẽ không về nhà.
Tâm trạng bây giờ của Trịnh Giai Yên đang rất rối, Phong Dạ Đình đối xử với cô lúc này hoàn toàn khác với kiếp trước. Tần suất anh xuất hiện trong vòng một tuần trước mặt cô còn nhiều hơn so với những lần xuất hiện ở kiếp trước. Kiếp trước anh và cô gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu kiếp trước cô mong Phong Dạ Đình sẽ về nhà để được nhìn thấy anh thì kiếp này cô lại càng cảm thấy chán ghét khi ngày nào cũng phải nhìn thấy mặt anh.
Trịnh Giai Yên nằm trằn trọc trên giường thở dài, cô không ngủ được lại đứng dậy đi ra ngoài ban công ngắm trăng.
Đêm xuống những giọt sương đọng lại trên những tán lá, không khí ẩm thấp bao quanh khu biệt thự Trang Viện lộng lẫy.
Thật cô đơn tĩnh mịch.
Lòng người khó đoán.
Trịnh Giai Yên nhìn lên bầu trời, nhìn ánh trăng tròn đang chiếu sáng, nhìn những ngôi sao đang lập loè trong mây đen cô chợt nghĩ lại những chuyện đã sảy ra từ khi bản thân trọng sinh lại.
Mọi thứ đến với Trịnh Giai Yên đều thay đổi cô có thêm một gia đình mới, có người bảo vệ, có người yêu thương, có người lo lắng. Đây là tất cả những gì cô mong muốn có được mà trước kia cô chưa hề có.
“Cảm ơn ông trời! Cảm ơn vì đã cho con thêm một cơ hội để làm lại từ đầu”
“Con đường con đã chọn thì con sẽ cố gắng đi. Để những kẻ hại con và hại những người thân bên cạnh mình sống không bằng chết để họ phải cảm nhận những nỗi đâu mà con đã chịu đựng”
Trịnh Giai Yên cụm mắt xuống giọt nước mắt từ từ lăn trên má rơi xuống đất.
Cô thật sự quá mệt mỏi, mệt phải tỏ ra mạnh mẽ không được yếu đuối, không được mềm lòng. Mệt vì phải trả thù và mệt vì…Phong Dạ Đình cô sợ khi trả thù xong rồi mình sẽ không thể nào quên được cái tên của người đàn ông này.
Từ cái hôm hai người sảy ra xích mích đến giờ, Phong Dạ Đình ra ngoài vẫn chưa về nhà.
Tại tập đoàn Phong Thị…
“Tổng giám đốc tối nay sẽ diễn ra lễ sinh thần của Trịnh tổng ạ”
“Ừm tôi biết rồi” Phong Dạ Đình lộ rõ vẻ mặt mệt mỏi trả lời.
Kể từ ngày hôm đó Phong Dạ Đình đến công ty ở, hoàn toàn tránh xa khỏi ánh mắt của cô. Anh cũng không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì? Thích cô hay là thích thân thể cô.
Đã gần một tuần chưa được gặp Trịnh Giai Yên, Phong Dạ Đình quả thật có một chút nhớ cô, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt của cô sợ sẽ lại làm cô tức giận.
Tối nay là tiệc sinh thần của cha cô, Phong Dạ Đình không tin Trịnh Giai Yên sẽ không gọi anh về để đi tham gia cùng cô. Dù sao hai người cũng là vợ chồng anh cũng là con rể của Trịnh gia nên người đi cùng với Trịnh Giai Yên chỉ có thể là anh.
Về khả năng phán đoán của Phong Dạ Đình anh tự tin rằng chỉ cần vài giờ đồng hồ nữa thôi là Trịnh Giai Yên sẽ không chịu được mà gọi điện thoại cho anh.
Nên gương mặt Phong Dạ Đình bây giờ trở lên đầy đắc ý.
Cả ngày làm việc Phong Dạ Đình cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay rồi lại liếc sang chiếc điện thoại được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Chỉ cần điện thoại Phong Dạ Đình phát sáng hay kêu “ting” một cái là anh lại lập tức cầm lên xem có phải Trịnh Giai Yên gửi tin nhắn đến cho mình hay không.
Từng giây từng phút trôi qua đã gần đến bốn giờ chiều rồi mà Phong Dạ Đình vẫn thấy điện thoại im re không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào của Trịnh Giai Yên.
“Chết tiệt! Trịnh Giai Yên cô ghét tôi đến vậy sao?”
“Hừ! đã vậy hôm nay tôi sẽ làm cô thật bẽ mặt”Gương mặt anh bỗng lạnh đi vài phần, bàn tay nắm chặt lại kiềm chế cơn tức giận đang chuẩn bị bốc hoả.
Phong Dạ Đình nặng nề nhìn Trịnh Giai Yên một lúc lâu, cuối cùng cũng im lặng không nên tiếng.
Trịnh Giai Yên hết chịu đựng nổi liền đẩy mạnh Phong Dạ Đình đang ôm mình ra.
“Không trả lời được thì đừng lại gần làm phiền tôi” Nói rồi cô chỉ tay vào cánh cửa ý đuổi anh ra ngoài
”Xuống nhà ăn cơm đi, cứ ở trên phòng rồi người làm lại phải mang đồ ăn lên cho em rồi lại mang xuống như vậy sẽ rất phiền” Phong Dạ Đình không làm khó cô nữa, giọng anh đầy nhẫn nại.
“…” Trịnh Giai Yên không trả lời cũng không thèm liếc nhìn đến anh.
Anh lại nói:
“Tôi sẽ tránh xa tầm nhìn của em” Phong Dạ Đình đi ra ngoài, một lúc sau cánh cửa đóng chặt lại phát ra tiếng động.
Trịnh Giai Yên ngồi trên giường nhìn ra cánh cửa phòng đã bị đóng chặt cô cười mỉa mai
“Ha! Chẳng mấy tôi và anh sẽ đường ai nấy đi, bây giờ anh lại giả vờ quan tâm tôi là để thương hại tôi sao?”
Đúng như Phong Dạ Đình đã nói anh không xuất hiện trước mặt cô nữa, sau khi ra khỏi phòng cô anh đã lập tức lái xe rời khỏi nhà đến nửa đêm vẫn chưa thấy quay về. Có lẽ trong đêm nay Phong Dạ Đình sẽ không về nhà.
Tâm trạng bây giờ của Trịnh Giai Yên đang rất rối, Phong Dạ Đình đối xử với cô lúc này hoàn toàn khác với kiếp trước. Tần suất anh xuất hiện trong vòng một tuần trước mặt cô còn nhiều hơn so với những lần xuất hiện ở kiếp trước. Kiếp trước anh và cô gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu kiếp trước cô mong Phong Dạ Đình sẽ về nhà để được nhìn thấy anh thì kiếp này cô lại càng cảm thấy chán ghét khi ngày nào cũng phải nhìn thấy mặt anh.
Trịnh Giai Yên nằm trằn trọc trên giường thở dài, cô không ngủ được lại đứng dậy đi ra ngoài ban công ngắm trăng.
Đêm xuống những giọt sương đọng lại trên những tán lá, không khí ẩm thấp bao quanh khu biệt thự Trang Viện lộng lẫy.
Thật cô đơn tĩnh mịch.
Lòng người khó đoán.
Trịnh Giai Yên nhìn lên bầu trời, nhìn ánh trăng tròn đang chiếu sáng, nhìn những ngôi sao đang lập loè trong mây đen cô chợt nghĩ lại những chuyện đã sảy ra từ khi bản thân trọng sinh lại.
Mọi thứ đến với Trịnh Giai Yên đều thay đổi cô có thêm một gia đình mới, có người bảo vệ, có người yêu thương, có người lo lắng. Đây là tất cả những gì cô mong muốn có được mà trước kia cô chưa hề có.
“Cảm ơn ông trời! Cảm ơn vì đã cho con thêm một cơ hội để làm lại từ đầu”
“Con đường con đã chọn thì con sẽ cố gắng đi. Để những kẻ hại con và hại những người thân bên cạnh mình sống không bằng chết để họ phải cảm nhận những nỗi đâu mà con đã chịu đựng”
Trịnh Giai Yên cụm mắt xuống giọt nước mắt từ từ lăn trên má rơi xuống đất.
Cô thật sự quá mệt mỏi, mệt phải tỏ ra mạnh mẽ không được yếu đuối, không được mềm lòng. Mệt vì phải trả thù và mệt vì…Phong Dạ Đình cô sợ khi trả thù xong rồi mình sẽ không thể nào quên được cái tên của người đàn ông này.
Từ cái hôm hai người sảy ra xích mích đến giờ, Phong Dạ Đình ra ngoài vẫn chưa về nhà.
Tại tập đoàn Phong Thị…
“Tổng giám đốc tối nay sẽ diễn ra lễ sinh thần của Trịnh tổng ạ”
“Ừm tôi biết rồi” Phong Dạ Đình lộ rõ vẻ mặt mệt mỏi trả lời.
Kể từ ngày hôm đó Phong Dạ Đình đến công ty ở, hoàn toàn tránh xa khỏi ánh mắt của cô. Anh cũng không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì? Thích cô hay là thích thân thể cô.
Đã gần một tuần chưa được gặp Trịnh Giai Yên, Phong Dạ Đình quả thật có một chút nhớ cô, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt của cô sợ sẽ lại làm cô tức giận.
Tối nay là tiệc sinh thần của cha cô, Phong Dạ Đình không tin Trịnh Giai Yên sẽ không gọi anh về để đi tham gia cùng cô. Dù sao hai người cũng là vợ chồng anh cũng là con rể của Trịnh gia nên người đi cùng với Trịnh Giai Yên chỉ có thể là anh.
Về khả năng phán đoán của Phong Dạ Đình anh tự tin rằng chỉ cần vài giờ đồng hồ nữa thôi là Trịnh Giai Yên sẽ không chịu được mà gọi điện thoại cho anh.
Nên gương mặt Phong Dạ Đình bây giờ trở lên đầy đắc ý.
Cả ngày làm việc Phong Dạ Đình cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay rồi lại liếc sang chiếc điện thoại được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Chỉ cần điện thoại Phong Dạ Đình phát sáng hay kêu “ting” một cái là anh lại lập tức cầm lên xem có phải Trịnh Giai Yên gửi tin nhắn đến cho mình hay không.
Từng giây từng phút trôi qua đã gần đến bốn giờ chiều rồi mà Phong Dạ Đình vẫn thấy điện thoại im re không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào của Trịnh Giai Yên.
“Chết tiệt! Trịnh Giai Yên cô ghét tôi đến vậy sao?”
“Hừ! đã vậy hôm nay tôi sẽ làm cô thật bẽ mặt”Gương mặt anh bỗng lạnh đi vài phần, bàn tay nắm chặt lại kiềm chế cơn tức giận đang chuẩn bị bốc hoả.