“Trịnh Giai Yên mày dám gài bẫy tao” Trịnh Bạch Ngọc hốt hoảng liền chạy tới giựt lại chiếc điện thoại trên tay Trịnh Giai Yên.
Nhưng Trịnh Giai Yên nhanh tay hơn đã cất chiéc điện thoại vào trong túi tránh sang một bên.
Vì sàn trong nhà vệ sinh có nước Trịnh Bạch Ngọc lại quá vội vàng liền bị ngã vồ ếch xuống dưới sàn.
“Mày đứng lại cho tao!” Trịnh Bạch Ngọc hét ầm lên nhưng Trịnh Giai Yên vẫn đắc ý đi ra khỏi nhà vệ sinh…
Thì lúc này cô va trúng một người đàn ông…
“Thật xin…lỗi!” Trịnh Giai Yên ngửng đầu lên thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phong Dạ Đình cô liền vội vàng tránh xa anh ra.
Trịnh Bạch Ngọc bên trong nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Trịnh Giai Yên thì đi ra đến cửa đã chạm phải gương mặt không mấy cảm xúc lạnh như băng đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ.
Trịnh Bạch Ngọc liền chạy đến túm chặt lấy cánh tay anh nức nở nói: "Dạ Đình! Dạ Đình!…Anh phải tin em…em thật sự không biết gì hết tất cả…tất cả là do Trịnh Giai Yên đã hãm hại em"
Phong Dạ Đình mệt mỏi chán ghét với những người phụ nữ phiền, anh mạnh mẽ gạt cánh tay của Trịnh Giai Yên ra hất văng cô ta ngã xuống sàn, lạnh lùng nói: “Thì ra mọi chuyện là do cô gây ra, cô đừng mong được sống yên ổn. Những ngày tháng sau này của cô đợi ăn cơm tù đi”
“Hu Hu Hu Dạ Đình anh phải tin em em thật sự không làm gì hết, Trịnh Giai Yên mới chính là kẻ g.iết người” Trịnh Bạch Ngọc bò đến ôm lấy chân của Phong Dạ Đình nhìn cô ta bây giờ chật vật đáng thương đến thảm thiết.
Phong Dạ Đình không thương tiếc đá văng Trịnh Bạch Ngọc ra khỏi người mình.
“Cút! Cô mà động vào người tôi một lần nào nữa thì cái mạng này của cô không giữ nổi đâu.” Giọng anh lạnh nhạt cảnh cáo.
Trịnh Bạch Ngọc điên cuồng cô ta đứng dậy dường như vì hoảng sợ mà mất kiểm soát chạy về phía Trịnh Giai Yên kề con dao trên cổ cô.
“Á…Ưm…!” Trịnh Giai Yên vì đi giày cao gót lại cộng thêm sàn nhà được làm từ gạch hoa lên cô chưa kịp tránh đã bị Trịnh Bạch Ngọc túm lấy kề con dao trên cổ ép làm con tin.
Trịnh Giai Yên nhìn khuôn mặt của Trịnh Bạch Ngọc bây đã mất đi lý trí cho dù có khuyên nhủ cô ta cũng không thể nào nghe lọt vào tai một cái gì nữa hết.
“Trịnh Giai Yên! Tao phải giết chết mày” Trịnh Bạch Ngọc gằn lên, ánh mắt cô ta căm hận chứa đầy tia máu.
Phong Dạ Đình khuôn mặt biến sắc anh ra lệnh cảnh cáo “Trịnh Bạch Ngọc cô lên cơn điên gì vậy mau buông cô ấy ra!”
“Ha Ha Ha! Phong Dạ Đình anh không được lại gần đây nếu không tôi sẽ giết c.hết cô ta”
Lúc này vì thấy Giai Yên đi vào nhà vệ sinh đã hơn hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy cô quay lại, Đông Phương Mặc Quân lo lắng liền chạy đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chuyện gì thế này, Trịnh Bạch Ngọc cô làm gì vậy mau thả em ấy ra ngay cho tôi” Đông Phương Mặc Quân chạy đến liền căng thẳng khi thấy Giai Yên bị Trịnh Bạch Ngọc đe doạ.
“Ha! Không ngờ mày lại được hai người đàn ông này quan tâm đến vậy. Để xem mày chết rồi thì ai mới là người đau khổ nhất.”
“Trịnh Bạch Ngọcc…” Phong Dạ Đình hung dữ gằn lên
“Thật thú vị nha! Hha ha ha”
“Nào mày thử nói xem một trong hai người đàn ông này mày yêu ai nhất”
“Trịnh Bạch Ngọc chị tưởng giết tôi rồi thì chị sẽ trốn thoát được ư? Tôi có bằng chứng và cả nhân chứng chị là kẻ đã đ.âm c.hết người không bao lâu nữa cảnh sát sẽ đến đây thôi nếu chị thả tôi ra đi đầu thú nhận tội thì tôi sẽ xem xét xin toà án giảm tội cho chị”
“Cảnh sát? Chúng mày đã gọi cảnh sát tới sao?”
Phong Dạ Đình “Đúng, Trịnh Bạch Ngọc mau thả cô ấy ra”
“Hừ! Muốn tao thả nó ra để tụ mày bắt tao à? May chuẩn bị cho tao một chiếc xe nếu không tao sẽ giết nó” Trịnh Bạch Ngọc vừa nói vừa đe doạ kề sát con dao lên cổ Trịnh Giai Yên khiến da thịt cô đã mịn màng trắng sáng bây giờ đang rơm rớm một ít máu đỏ tươi.
"Ưmm…!" Trịnh Giai Yên khẽ nhăn mày vì đau, cô không dám nhúc nhích.
Phong Dạ Đình và Đông Phương Mặc Quân đều lo lắng cho an nguy và tính mạng của Trịnh Giai Yên lên đành nghe theo sự sắp xếp của Trịnh Bạch Ngọc chuẩn bị riêng cho cô ta một chiếc xe.
"Còn nữa chuẩn bị cho tôi một tỷ nhân dân tệ ngay bây giờ, phải là tiền mặt. Nếu các người để cảnh sát truy nã tôi thì tính mạng của cô ta cũng không yên ổn mà sống nổi đâu"
(1.000.000.000 NDT \= 3.314.774.113.000,00 VNĐ)
Đông Phương Mặc Quân lập tức gọi điện thoại kêu người đi chuẩn bị tiền: "Kêu người chuẩn bị cho tôi một tỷ nhân dân tệ tiền mặt ngay lập tức."
Đông Phương Mặc Quân nhìn Giai Yên vẫn bị Trịnh Bạch Ngọc dí sát con dao vào cổ, máu trên cổ cô bây giờ đã chảy xuống dính một màu đỏ ra váy dạ hội.
“Tôi đã gọi điện cho người đi chuẩn bị tiền mặt rồi, trong vòng mười phút nữa cô sẽ nhận được tiền. Giờ cô thả em ấy ra được chưa?”
“Tôi làm sao có thể tin tưởng được các người. Khi nào tôi thấy tiền ắt sẽ thả cô ta ra”
Trịnh Bạch Ngọc vẫn nhất quyết không thả Trịnh Giai Yên ra trừ khi nào cô ta nhận được tiền mặt trong tay.
Nhưng Trịnh Giai Yên nhanh tay hơn đã cất chiéc điện thoại vào trong túi tránh sang một bên.
Vì sàn trong nhà vệ sinh có nước Trịnh Bạch Ngọc lại quá vội vàng liền bị ngã vồ ếch xuống dưới sàn.
“Mày đứng lại cho tao!” Trịnh Bạch Ngọc hét ầm lên nhưng Trịnh Giai Yên vẫn đắc ý đi ra khỏi nhà vệ sinh…
Thì lúc này cô va trúng một người đàn ông…
“Thật xin…lỗi!” Trịnh Giai Yên ngửng đầu lên thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phong Dạ Đình cô liền vội vàng tránh xa anh ra.
Trịnh Bạch Ngọc bên trong nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Trịnh Giai Yên thì đi ra đến cửa đã chạm phải gương mặt không mấy cảm xúc lạnh như băng đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ.
Trịnh Bạch Ngọc liền chạy đến túm chặt lấy cánh tay anh nức nở nói: "Dạ Đình! Dạ Đình!…Anh phải tin em…em thật sự không biết gì hết tất cả…tất cả là do Trịnh Giai Yên đã hãm hại em"
Phong Dạ Đình mệt mỏi chán ghét với những người phụ nữ phiền, anh mạnh mẽ gạt cánh tay của Trịnh Giai Yên ra hất văng cô ta ngã xuống sàn, lạnh lùng nói: “Thì ra mọi chuyện là do cô gây ra, cô đừng mong được sống yên ổn. Những ngày tháng sau này của cô đợi ăn cơm tù đi”
“Hu Hu Hu Dạ Đình anh phải tin em em thật sự không làm gì hết, Trịnh Giai Yên mới chính là kẻ g.iết người” Trịnh Bạch Ngọc bò đến ôm lấy chân của Phong Dạ Đình nhìn cô ta bây giờ chật vật đáng thương đến thảm thiết.
Phong Dạ Đình không thương tiếc đá văng Trịnh Bạch Ngọc ra khỏi người mình.
“Cút! Cô mà động vào người tôi một lần nào nữa thì cái mạng này của cô không giữ nổi đâu.” Giọng anh lạnh nhạt cảnh cáo.
Trịnh Bạch Ngọc điên cuồng cô ta đứng dậy dường như vì hoảng sợ mà mất kiểm soát chạy về phía Trịnh Giai Yên kề con dao trên cổ cô.
“Á…Ưm…!” Trịnh Giai Yên vì đi giày cao gót lại cộng thêm sàn nhà được làm từ gạch hoa lên cô chưa kịp tránh đã bị Trịnh Bạch Ngọc túm lấy kề con dao trên cổ ép làm con tin.
Trịnh Giai Yên nhìn khuôn mặt của Trịnh Bạch Ngọc bây đã mất đi lý trí cho dù có khuyên nhủ cô ta cũng không thể nào nghe lọt vào tai một cái gì nữa hết.
“Trịnh Giai Yên! Tao phải giết chết mày” Trịnh Bạch Ngọc gằn lên, ánh mắt cô ta căm hận chứa đầy tia máu.
Phong Dạ Đình khuôn mặt biến sắc anh ra lệnh cảnh cáo “Trịnh Bạch Ngọc cô lên cơn điên gì vậy mau buông cô ấy ra!”
“Ha Ha Ha! Phong Dạ Đình anh không được lại gần đây nếu không tôi sẽ giết c.hết cô ta”
Lúc này vì thấy Giai Yên đi vào nhà vệ sinh đã hơn hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy cô quay lại, Đông Phương Mặc Quân lo lắng liền chạy đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chuyện gì thế này, Trịnh Bạch Ngọc cô làm gì vậy mau thả em ấy ra ngay cho tôi” Đông Phương Mặc Quân chạy đến liền căng thẳng khi thấy Giai Yên bị Trịnh Bạch Ngọc đe doạ.
“Ha! Không ngờ mày lại được hai người đàn ông này quan tâm đến vậy. Để xem mày chết rồi thì ai mới là người đau khổ nhất.”
“Trịnh Bạch Ngọcc…” Phong Dạ Đình hung dữ gằn lên
“Thật thú vị nha! Hha ha ha”
“Nào mày thử nói xem một trong hai người đàn ông này mày yêu ai nhất”
“Trịnh Bạch Ngọc chị tưởng giết tôi rồi thì chị sẽ trốn thoát được ư? Tôi có bằng chứng và cả nhân chứng chị là kẻ đã đ.âm c.hết người không bao lâu nữa cảnh sát sẽ đến đây thôi nếu chị thả tôi ra đi đầu thú nhận tội thì tôi sẽ xem xét xin toà án giảm tội cho chị”
“Cảnh sát? Chúng mày đã gọi cảnh sát tới sao?”
Phong Dạ Đình “Đúng, Trịnh Bạch Ngọc mau thả cô ấy ra”
“Hừ! Muốn tao thả nó ra để tụ mày bắt tao à? May chuẩn bị cho tao một chiếc xe nếu không tao sẽ giết nó” Trịnh Bạch Ngọc vừa nói vừa đe doạ kề sát con dao lên cổ Trịnh Giai Yên khiến da thịt cô đã mịn màng trắng sáng bây giờ đang rơm rớm một ít máu đỏ tươi.
"Ưmm…!" Trịnh Giai Yên khẽ nhăn mày vì đau, cô không dám nhúc nhích.
Phong Dạ Đình và Đông Phương Mặc Quân đều lo lắng cho an nguy và tính mạng của Trịnh Giai Yên lên đành nghe theo sự sắp xếp của Trịnh Bạch Ngọc chuẩn bị riêng cho cô ta một chiếc xe.
"Còn nữa chuẩn bị cho tôi một tỷ nhân dân tệ ngay bây giờ, phải là tiền mặt. Nếu các người để cảnh sát truy nã tôi thì tính mạng của cô ta cũng không yên ổn mà sống nổi đâu"
(1.000.000.000 NDT \= 3.314.774.113.000,00 VNĐ)
Đông Phương Mặc Quân lập tức gọi điện thoại kêu người đi chuẩn bị tiền: "Kêu người chuẩn bị cho tôi một tỷ nhân dân tệ tiền mặt ngay lập tức."
Đông Phương Mặc Quân nhìn Giai Yên vẫn bị Trịnh Bạch Ngọc dí sát con dao vào cổ, máu trên cổ cô bây giờ đã chảy xuống dính một màu đỏ ra váy dạ hội.
“Tôi đã gọi điện cho người đi chuẩn bị tiền mặt rồi, trong vòng mười phút nữa cô sẽ nhận được tiền. Giờ cô thả em ấy ra được chưa?”
“Tôi làm sao có thể tin tưởng được các người. Khi nào tôi thấy tiền ắt sẽ thả cô ta ra”
Trịnh Bạch Ngọc vẫn nhất quyết không thả Trịnh Giai Yên ra trừ khi nào cô ta nhận được tiền mặt trong tay.