Sáng sớm hôm sau…
Phong Dạ Đình bước xuống dưới nhà đã nhìn thấy Trịnh Giai Yên đang ngoan ngoãn ngồi ăn bữa sáng.
Trịnh Giai Yên nhìn thấy Phong Dạ Đình bước xuống cô đứng dậy nói “Tôi ăn xong rồi”
“Thiếu phu nhân cô mới chỉ ăn có được vài miếng thôi mà, chẳng lẽ không hợp khẩu vị của cô sao?” Quản gia Hàn hỏi.
“Không có chẳng qua tôi nuốt không trôi nổi thôi” Nói xong cô lập tức bước lên tầng.
Xem ra cô đây là đang vạch rõ ranh giới với anh.
Phong Dạ Đình cũng không có hứng thú ăn nữa anh liền lái xe đến công ty.
Vừa mới đến công ty sắc mặt của anh cực kỳ kém
Trợ lý Tống nhìn sắc mặt hôm nay của Tổng giám đốc hình như không được tốt cho lắm, cậu dè dặt hỏi:
“Tổng giám đốc cô Trịnh Bạch Ngọc có gọi điện đến mời ngài cuối tuần tham gia tiệc sinh thần của Trịnh Bác Văn. Không biết ngài có đi không ạ?”
“Không đi!” Phong Dạ Đình lạnh lùng trả lời
“Vâng! Vậy tôi sẽ từ chối giúp ngài” Tống Vũ vừa định bước ra thì Phong Dạ Đình lập tức gọi lại
“Khoan đã!”
“Dạ! Ngài còn việc gì muốn căn dặn nữa sao?”
“Tiệc sinh thần của Trịnh lão gia à? Vậy hôm đấy Trịnh Giai Yên có đi không?”
Tống Vũ đơ người trước câu hỏi của boss mình. Cái này tổng giám đốc phải hỏi thiếu phu nhân chứ? Tại sao lại hỏi tôi, tôi có phải là thiếu phu nhân đâu mà biết được. Nội tâm của Tống Vũ đang gào thét nhưng cậu vẫn phải bình tĩnh trả lời
“Tôi nghĩ thiếu phu nhân dù sao cũng là con gái của Trịnh lão gia nên chút ít gì thì cô ấy vẫn phải nể mặt Trịnh gia tham gia bữa tiệc sinh thần của cha mình ạ”
“Được rồi không cần huỷ đâu hôm đấy tôi sẽ đi, cậu ra ngoài làm việc đi”
“Vâng” Tống Vũ thầm than trong lòng tổng giám đốc lật mặt còn nhanh hơn lật bánh mà.
(…)
Lúc này Trịnh Giai Yên ngồi ở trên phòng để tránh mặt Phong Dạ Đình được một lúc thì điện thoại kêu lên
“Alo?”
“Giai Yên à! Là chị đây.”
“Trịnh Bạch Ngọc, chị giọi cho tôi làm gì?”
“À! Cuối tuần này gia đình mình có tổ chức tiệc sinh thần cho ba, thì ba kêu chị gọi em và em rể hôm đấy đến chung vui cùng Trịnh gia”
“Tôi biết rồi!”
“Hôm đấy em nhớ kêu em rể đến chung nữa nha!”
“Tút…Tút…Tút” Trịnh Giai Yên không thèm trả lời cô ta mà lập tức cúp máy
Hừ! Cũng chỉ là muốn gặp Phong Dạ Đình, còn cô thì chỉ là công cụ lợi dụng của bọn họ mà thôi.
Trịnh Giai Yên ngồi suy nghĩ một lúc thì cô chợt nghĩ ra đây chính là một thời cơ tốt để thanh minh cho bản thân mình.
Cô liền lập tức gọi điện cho Đông Phương Mặc Quân
“Alo! Là em đây em muốn nhờ anh giúp một chuyện”
“…”
“Biết rồi đến hôm đấy anh sẽ giúp em, đảm bảo kế hoạch sẽ thành công mĩ mãn”
(…)
Phòng làm việc của Phong Dạ Đình
“Chuyện gì?”
“Làm gì mà nói chuyện khó nghe thế” Phó Tử Dực phóng khoáng rất tự nhiên ngồi trên ghế sô pha đôi chân dài thẳng tắp tuỳ tiện đặt lên bàn trà.
“Không có chuyện gì thì cút đi! Tôi đây còn phải làm việc không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với cậu”
“Chà! Xem ra cậu và cô vợ bé nhỏ ở nhà cãi nhau hay sao mà sắc mặt lại khó coi đến vậy”
“…”
“Không trả lời à! Xem ra tôi đoán trúng rồi chứ gì. Ha! Ha”
Phong Dạ Đình vẫn tiếp tục đọc bản dự án trên tay anh không quan tâm người đàn ông sắc mặt hớn hở như vừa nhặt được vàng kia nói gì.
“Thật ra muốn dỗ con gái là phải dịu dàng nói những lời ngon ngọt. Giống như tôi đây chỉ cần nói vài câu ngọt ngào với Kỳ Thư Di là cô ấy đã hết giận mà quay về ngoan ngoãn ở bên tôi rồi. Cậu thấy tôi có giỏi không hả?”
“Nói xong chưa?”
“Sao có phải cậu ghen tỵ với tôi lắm đúng không? Nếu cậu muốn tôi dạy cho một cài câu dỗ dành con gái thì cậu có thể gọi tôi một tiếng anh trai tôi có thể miễn cưỡng truyền đạt lại kinh nghiệm của tôi cho cậu”
“Phó Tử Dực, cậu thấy tôi là người có cần phải đi dỗ dành con gái không?”
“Cậu hả? Ừm bề ngoài thì giống hệt một tảng băng lạnh lùng chẳng có một chút ấm áp nào, bên trong thì xấu xa độc ác vô cùng. Tôi cũng nể cô gái nào mà thích cậu được đấy, nếu để tôi nghe thấy cậu đi dỗ dành phụ nữ thì chắc hôm đấy là tận thế của tôi rồi” Phó Tử Dực tỉ mỉ đánh giá.
Nội tâm bên trong của Phong Dạ Đình: Thế mà tôi lại đi dỗ dành cô ấy rồi đấy, nhưng phụ nữ thật khó hiểu càng dỗ cô ấy lại càng phớt lờ anh.
Mạnh miệng thế thôi nhưng vợ mà giận là anh lại hoá cún ngay.
Phong Dạ Đình xoa xoa huyệt thái dương thở dài nói:
“Không còn chuyện gì nữa thì về nhà với cô bạn gái chân dài của cậu đi”
“Thôi mà tôi đến đây muốn rủ cậu ra ngoài làm vài chén đã lâu lắm rồi chúng ta không tâm sự với nhau”
“Thật ra là cậu bị đuổi ra ngoài nên mới đến tìm tôi phải không?”
“Ha! Ha! Ha cậu đúng là bạn tốt của tôi nhìn cái là đã đoán ra được rồi”
“Tôi còn tưởng cậu đến đây khoe chiến tích rực rỡ lắm chứ, nhưng thịt chưa đến tận miệng đã bị người ta đuổi đi rồi, vậy mà còn chạy đến đây chế nhạo tôi”
“…” Sắc mặt Phó Tử Dực méo xệch đi không nói được câu gì nữa.
Thật đúng là chuyện gì cũng không qua mắt được tên khúc gỗ này. Kiếm cớ tìm chuyện đi trêu cậu ta ai ngờ lại bị trêu lại đúng là “gậy ông đập lưng ông” mà.
Phong Dạ Đình bước xuống dưới nhà đã nhìn thấy Trịnh Giai Yên đang ngoan ngoãn ngồi ăn bữa sáng.
Trịnh Giai Yên nhìn thấy Phong Dạ Đình bước xuống cô đứng dậy nói “Tôi ăn xong rồi”
“Thiếu phu nhân cô mới chỉ ăn có được vài miếng thôi mà, chẳng lẽ không hợp khẩu vị của cô sao?” Quản gia Hàn hỏi.
“Không có chẳng qua tôi nuốt không trôi nổi thôi” Nói xong cô lập tức bước lên tầng.
Xem ra cô đây là đang vạch rõ ranh giới với anh.
Phong Dạ Đình cũng không có hứng thú ăn nữa anh liền lái xe đến công ty.
Vừa mới đến công ty sắc mặt của anh cực kỳ kém
Trợ lý Tống nhìn sắc mặt hôm nay của Tổng giám đốc hình như không được tốt cho lắm, cậu dè dặt hỏi:
“Tổng giám đốc cô Trịnh Bạch Ngọc có gọi điện đến mời ngài cuối tuần tham gia tiệc sinh thần của Trịnh Bác Văn. Không biết ngài có đi không ạ?”
“Không đi!” Phong Dạ Đình lạnh lùng trả lời
“Vâng! Vậy tôi sẽ từ chối giúp ngài” Tống Vũ vừa định bước ra thì Phong Dạ Đình lập tức gọi lại
“Khoan đã!”
“Dạ! Ngài còn việc gì muốn căn dặn nữa sao?”
“Tiệc sinh thần của Trịnh lão gia à? Vậy hôm đấy Trịnh Giai Yên có đi không?”
Tống Vũ đơ người trước câu hỏi của boss mình. Cái này tổng giám đốc phải hỏi thiếu phu nhân chứ? Tại sao lại hỏi tôi, tôi có phải là thiếu phu nhân đâu mà biết được. Nội tâm của Tống Vũ đang gào thét nhưng cậu vẫn phải bình tĩnh trả lời
“Tôi nghĩ thiếu phu nhân dù sao cũng là con gái của Trịnh lão gia nên chút ít gì thì cô ấy vẫn phải nể mặt Trịnh gia tham gia bữa tiệc sinh thần của cha mình ạ”
“Được rồi không cần huỷ đâu hôm đấy tôi sẽ đi, cậu ra ngoài làm việc đi”
“Vâng” Tống Vũ thầm than trong lòng tổng giám đốc lật mặt còn nhanh hơn lật bánh mà.
(…)
Lúc này Trịnh Giai Yên ngồi ở trên phòng để tránh mặt Phong Dạ Đình được một lúc thì điện thoại kêu lên
“Alo?”
“Giai Yên à! Là chị đây.”
“Trịnh Bạch Ngọc, chị giọi cho tôi làm gì?”
“À! Cuối tuần này gia đình mình có tổ chức tiệc sinh thần cho ba, thì ba kêu chị gọi em và em rể hôm đấy đến chung vui cùng Trịnh gia”
“Tôi biết rồi!”
“Hôm đấy em nhớ kêu em rể đến chung nữa nha!”
“Tút…Tút…Tút” Trịnh Giai Yên không thèm trả lời cô ta mà lập tức cúp máy
Hừ! Cũng chỉ là muốn gặp Phong Dạ Đình, còn cô thì chỉ là công cụ lợi dụng của bọn họ mà thôi.
Trịnh Giai Yên ngồi suy nghĩ một lúc thì cô chợt nghĩ ra đây chính là một thời cơ tốt để thanh minh cho bản thân mình.
Cô liền lập tức gọi điện cho Đông Phương Mặc Quân
“Alo! Là em đây em muốn nhờ anh giúp một chuyện”
“…”
“Biết rồi đến hôm đấy anh sẽ giúp em, đảm bảo kế hoạch sẽ thành công mĩ mãn”
(…)
Phòng làm việc của Phong Dạ Đình
“Chuyện gì?”
“Làm gì mà nói chuyện khó nghe thế” Phó Tử Dực phóng khoáng rất tự nhiên ngồi trên ghế sô pha đôi chân dài thẳng tắp tuỳ tiện đặt lên bàn trà.
“Không có chuyện gì thì cút đi! Tôi đây còn phải làm việc không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với cậu”
“Chà! Xem ra cậu và cô vợ bé nhỏ ở nhà cãi nhau hay sao mà sắc mặt lại khó coi đến vậy”
“…”
“Không trả lời à! Xem ra tôi đoán trúng rồi chứ gì. Ha! Ha”
Phong Dạ Đình vẫn tiếp tục đọc bản dự án trên tay anh không quan tâm người đàn ông sắc mặt hớn hở như vừa nhặt được vàng kia nói gì.
“Thật ra muốn dỗ con gái là phải dịu dàng nói những lời ngon ngọt. Giống như tôi đây chỉ cần nói vài câu ngọt ngào với Kỳ Thư Di là cô ấy đã hết giận mà quay về ngoan ngoãn ở bên tôi rồi. Cậu thấy tôi có giỏi không hả?”
“Nói xong chưa?”
“Sao có phải cậu ghen tỵ với tôi lắm đúng không? Nếu cậu muốn tôi dạy cho một cài câu dỗ dành con gái thì cậu có thể gọi tôi một tiếng anh trai tôi có thể miễn cưỡng truyền đạt lại kinh nghiệm của tôi cho cậu”
“Phó Tử Dực, cậu thấy tôi là người có cần phải đi dỗ dành con gái không?”
“Cậu hả? Ừm bề ngoài thì giống hệt một tảng băng lạnh lùng chẳng có một chút ấm áp nào, bên trong thì xấu xa độc ác vô cùng. Tôi cũng nể cô gái nào mà thích cậu được đấy, nếu để tôi nghe thấy cậu đi dỗ dành phụ nữ thì chắc hôm đấy là tận thế của tôi rồi” Phó Tử Dực tỉ mỉ đánh giá.
Nội tâm bên trong của Phong Dạ Đình: Thế mà tôi lại đi dỗ dành cô ấy rồi đấy, nhưng phụ nữ thật khó hiểu càng dỗ cô ấy lại càng phớt lờ anh.
Mạnh miệng thế thôi nhưng vợ mà giận là anh lại hoá cún ngay.
Phong Dạ Đình xoa xoa huyệt thái dương thở dài nói:
“Không còn chuyện gì nữa thì về nhà với cô bạn gái chân dài của cậu đi”
“Thôi mà tôi đến đây muốn rủ cậu ra ngoài làm vài chén đã lâu lắm rồi chúng ta không tâm sự với nhau”
“Thật ra là cậu bị đuổi ra ngoài nên mới đến tìm tôi phải không?”
“Ha! Ha! Ha cậu đúng là bạn tốt của tôi nhìn cái là đã đoán ra được rồi”
“Tôi còn tưởng cậu đến đây khoe chiến tích rực rỡ lắm chứ, nhưng thịt chưa đến tận miệng đã bị người ta đuổi đi rồi, vậy mà còn chạy đến đây chế nhạo tôi”
“…” Sắc mặt Phó Tử Dực méo xệch đi không nói được câu gì nữa.
Thật đúng là chuyện gì cũng không qua mắt được tên khúc gỗ này. Kiếm cớ tìm chuyện đi trêu cậu ta ai ngờ lại bị trêu lại đúng là “gậy ông đập lưng ông” mà.